“Nếu như chúng ta tuyệt tình giống như mày thì bây giờ mày đã bị đánh chết tươi rồi, chứ không phải bị đưa tới đồn công an đâu.”
Từ Huy Hùng còn muốn giảo biện, có điều bảo vệ đã khống chết ông ta và Từ Hiên đưa ra ngoài.
Từ Huy Hoàng thở dài, nói: “Bố, bố đừng nóng giận, vì anh ta mà tức giận sinh bệnh, không đáng.”
“Con đưa bố về phòng bệnh tĩnh dưỡng.”
Từ Hiên Lâm khoát tay, thở dài nói: “Haiz, Huy Hoàng, Khả Diệu, bố… bố có mấy lời muốn nói với các con.”
“Trước kia là bố hồ đồ, là bố mù mắt mới luôn ghẻ lạnh các con, nghe lời Từ Huy Hùng… Haiz, bây giờ nghĩ lại, đúng là mọi việc bố làm đều chẳng ra sao.”
“Bố thật sự xin lỗi các con, bố không nên thiên vị Từ Huy Hùng, bố không nên thờ ơ khi thấy Từ Huy Hùng bắt nạt các con, thậm chí còn giúp đỡ nó, bố không cho các con thăm con của mình, bố còn chia tất cả tài sản cho Từ Huy Hùng…”
“Nghiệp của bố nặng quá, không xứng cho các con tha thứ, có điều bố vẫn muốn nói một câu, thật sự xin lỗi, mấy năm nay để cho các con phải ấm ức rồi.”
Hu hu hu!
Lý Khả Diệu vừa mới chạy tới, nghe được ông cụ nói những lời này, không khốn chế nổi cảm xúc, khóc to lên, nước mắt tuôn xuống như mưa.
Khóe miệng Từ Huy Hoàng cũng không ngừng run rẩy, nhịn không được mà rơi lệ.
Nhiều năm nhẫn nhục như vậy, chịu đựng ấm ức, cuối cùng đổi lại được một câu “thật xin lỗi.”
Oán hận và áp lực trong lòng bọn họ lập tức tiêu tan đi không ít, trong lúc cảm xúc phức tạp, rơi lệ khóc rống là chuyện rất bình thường.
Từ Huy Hoàng lau nước mắt, nói: “Bố, chuyện đã qua rồi thì để cho nó qua đi, sau này chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Con đưa bố tới phòng bệnh nghỉ ngơi trước.”
Từ Huy Hoàng đẩy Từ Hiên Lâm đi vào phòng bệnh.
Lý Khả Diệu đi tới bên người Diệp Huyền Tần, kéo cánh tay anh, cảm kích nói: “Huyền Tần, cảm ơn con.”
“Trước kia mẹ có nằng mơ cũng không ngờ được, ông lão này… ông nội của con sẽ cúi đầu nhận sai với chúng ta.”
“Hôm nay con để cho ảo mộng của mẹ thành sự thật rồi, nỗi ấm ức mẹ kiềm chế trong lòng hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng có thể trút ra… cảm ơn, cảm ơn con.”
Nếu không phải Diệp Huyền Tần là con rể mình, thì lúc này bà chỉ hận không thể quỳ xuống dập đầu nói cảm ơn với anh.
Từ Lam Khiết vội vàng lau nước mắt cho Lý Khả Diệu: “Mẹ, cảm ơn cái gì chứ, chúng ta đều là người một nhà mà.”
Diệp Huyền Tần cũng gật đầu: “Đúng vậy mẹ, đều là người một nhà thì không cần nhiều lời.”
“Cho dù không có con thì con tin là ông nội sớm muộn cũng sẽ nhận ra sai lầm của mình, nói lời xin lỗi với hai người.”
Lý Khả Diệu lau nước mắt: “Ừm, đúng vậy, chúng ta là người một nhà, người một nhà…”
Đám người vây xem cũng xúc động bùi ngùi.
Mặc dù không hiểu rõ tình huống cụ thể của nhà người ta, có điều từ lời nói của Từ Hiên Lâm, bọn họ cũng có thể đoán được đại khái.
Trước kia Từ Hiên Lâm thiên vị nhà Từ Huy Hùng, ghẻ lạnh với người trong nhà Từ Huy Hoàng, thậm chí Từ Hiên Lâm còn nhằm vào Từ Huy Hoàng.
Có người còn nói: “Quả nhiên, đứa con xấu đều được nuông chiều, đứa bố không thương không yêu mới là đứa có hiếu…”
Lời tuy thô nhưng trúng tim đen.
Đỗ Hải Đào thấy tình hình đã không thể cứu vãn, chuẩn bị chuồn đi.
Có điều Diệp Huyền Tần sao có thể tùy tiện để ông ta rời đi.
Anh cười mỉa mai nói: “Cục trưởng Đào, lúc này ông định đi à?”
“Vừa rồi ông đã nói, nếu như chúng tôi có thể chữa khỏi cho bệnh nhân thì ông sẽ thừa nhận là bản thân xem mạng người như cỏ rác.”
“Ông xem mạng người như cỏ rác, không chịu trách nhiệm trước pháp luật thì lời xin lỗi tối thiểu cũng phải có chứ nhỉ?”
Đỗ Hải Đào lập tức đỏ mặt tới tận mang tai. Bạn đang đọc truyện tại _ tr umtruyen.co m _
Có điều ông ta vẫn dựa vào lý lẽ để biện luận: “Vớ vẩn, cậu đang vu oan hãm hại người đấy.”
“Tôi chỉ dựa theo trình tự mà chấp pháp thôi, sao lại nói là xem mạng người như cỏ rác được?”
Diệp Huyền Tần: “Trình tự bình thường? Ha ha, ông đúng là nói khoác mà không biết ngượng đấy.”
“Không có giấy báo tử của bệnh viện, không có ghi chép giám định pháp y, ông đã kết luận là bệnh nhân tử vong, đây là theo trình tự bình thường à?”
“Cục Y tế chỉ có quyền giám sát chứ không có quyền thi hành luật, mà ông vừa tới đã muốn bắt người ta đi. Đây vẫn là trình tự bình thường sao?”
“Thậm chí bệnh nhân vừa mới có nhịp tim, ông lại còn cản trở cứu chữa, đây cũng là trình tự bình thường à?”