Diệp Huyền Tần dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Độc Lang: “Sao, có ý kiến?” Độc Lang bị ánh mắt của Diệp Huyền Tần dọa sợ rồi, anh ta vội vàng lắc đầu nói: “Không phải không phải, em…em chỉ là hỏi thử anh, có cần gọi chiến thần Côn Luân bọn họ đến không, cùng nhau cho trẻ ăn, như thế hiệu quả sẽ cao hơn chút.”
Cái chuyện cho trẻ ăn này, nhất định phải gọi chiến thần Côn Luân bọn họ cùng đến, tránh để sau này bọn họ lấy cái này làm trò hề chế giễu mình.
Diệp Huyền Tần thì lại vô tình từ chối yêu cầu của Độc Lang: “Không được. Bọn họ ở bên ngoài, tự có ích, bên ngoài tuyệt đối phải có người trông giữ.
Độc Lang đau khổ gấp bội, lần này anh ta không nhận lệnh thì không được rồi.
Hai người chia nhau ra hành động, lần lượt đến từng nhà tìm trẻ nhỏ.
May mà người trẻ tuổi ở trong thôn đa số đều làm công bên ngoài, số người trẻ tuổi ở lại trong thôn cực ít, cho nên trẻ nhỏ cũng không có mấy người.
Không lâu sau thì họ đã cho tất cả đứa bé trong thôn ăn no rồi, sau đó tập hợp ở đầu làng.
Độc Lang: “Anh, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Diệp Huyền Tần nói: “Đợi!” “Đợi đến trời tối, người dân trong thôn hành động, tôi muốn xem thử bọn cướp đường rốt cuộc muốn người dân làm gì”
Độc Lang gật đầu: “Vâng.
Hai người đợi cả ngày trời, đợi từ sáng sớm đến trời tối.
Trong thời gian đó, đừng nói là bọn cướp đường mà ngay cả một người dân cũng không nhìn thấy.
Thậm chí chó không sủa, gà không cũng không gáy, dáng vẻ như một cái thôn chết vậy.
Trời đã hoàn toàn tối, ở phía xa xa truyền đến một tiếng sáo, đánh tan màn đêm yên tĩnh.
Tiếng sáo này có chút kỳ lạ, Diệp Huyền Trần với Độc Lang rõ ràng cảm nhận được, ỷ thức của họ bị tiếng sáo khẽ chấn động vào .
Mặc dù vô cùng yếu ớt nhưng hai người vẫn nhạy bén tóm được.
Độc Lang bậc nhảy mạnh lên: “Anh, tiếng sáo này có vấn đề”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Độc Lang: “Anh, chúng ta có cần tìm nguồn gốc của tiếng sáo này không? Em nghi ngờ tiếng sáo này có liên quan đến bọn cướp đường”
Diệp Huyền Tần nói: “Không được kích động, mục tiêu chủ yếu của chúng ta là người dân. Tiếng sáo này rất có khả năng là đang thôi thúc sâu độc trong cơ thể người dân, xem người dân có phản ứng gì đi.
Vâng!
Độc Lang dằn cơn nóng giận, mắt nhìn chằm chằm thôn xóm.
Kít két!
Tiếng mở cửa vang lên bên tai họ.
Họ lập tức nhìn về hướng tiếng mở cửa, cửa của một nhà nông được mở ra, một nam một nữ từ trong sân bước ra.
Người đàn ông vác cuốc trên vai, người phụ nữ thì vác xẻng, ánh mắt của họ đờ đẫn, động tác thì cứng nhắc, đi ra ngoài thôn một cách máy móc.
Tốc độ bọn họ đi rất nhanh, không lâu sau đã đến chỗ của Độc Lang rồi.
Độc Lang cười chào hỏi với họ: “Bác nông dân, chào buổi tối nha Nhưng mà, đối phương không có bất cứ phản ứng nào, thậm chí con người cũng không dịch chuyển, không nhìn Độc Lang lấy một cái.
Diệp Huyền Tân nói: “Không cần để ý đến họ, bọn họ đã bị cổ trùng khống chế cơ thể, trở thành con rối của cổ trùng rồi, không còn cơ quan cảm giác của con người”
Kít két kít két…
Càng ngày càng nhiều tiếng mở cửa, vang lên khắp nơi trong thôn.
Hết người dân này đến người dân khác, bất kể là nam hay nữ, bất kể là già yếu hay bệnh tật, đều vác công cụ sản xuất đi ra ngoài.
Bọn họ tụ lại thành dòng người, đi ra hướng bên ngoài thôn.
Bọn họ cũng giống với cặp vợ chồng trẻ lúc _ nãy, ánh mắt đờ đãn, động tác cứng nhắc.
Cảnh tượng này cực kì giống zombie xuất lồng.
Cộng thêm thôn xóm không biết từ khi nào là có một lớp sương mù dày đặc, cảnh tượng không nói ra được sự u ám đáng sợ đó, khiến người ta nổi hết da gà Độc Lang móc điện thoại ra, chụp cảnh tượng này lại: “Anh, anh nói xem nếu như đưa cảnh tượng này cho người bình thường xem, bọn họ sẽ cho răng đây là hiện thực không”
Diệp Huyền Tân nhanh chóng bước đi, đuổi theo dòng người và lân vào trong đó: “Bớt nói nhảm, làm việc đi”
Ok!
Hai người đi theo đám người đi ra khỏi thôn, bước vào khu nhà kính bên ngoài thôn Người dân ai nấy cũng vác đạo cụ, bước vào nhà kính của riêng mình.
Diệp Huyền Tân với Độc Lang cũng tùy tiện rúc đại vào một nhà kính.
Trong nhà kính có trồng cây đậu, cây đậu đã chín muồi rồi, hạt đậu mọc ra chỉ chít dày đặc.