Diệp Huyền Tần nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên nói: “Đi thôi, theo tôi đến Tập đoàn Đạo Vương, tôi sẽ lấy lại công bằng cho hai người.”
Hå?
Cả Tống Thanh Nhàn và Hàn Tây Thi đều ngạc nhiên nhìn Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần đứng dậy nói: “Đi thôi, còn ngây ra đó làm gì”
Tống Thanh Nhàn vội vàng thuyết phục: “Anh Diệp, chúng ta đừng đi.” “Có lẽ anh không biết rằng Tập đoàn Đạo Vương là doanh nghiệp đứng thứ mười ở Đại Hạ, thậm chí là các chi nhánh của công ty cũng có thể lực và quyền lực, được chính quyền thành phố coi trọng" "Nếu như anh đến địa bàn tập đoàn Đạo Vương gây sự, sẽ làm cho những người bên trên chú ý đến, e rằng sẽ rất phiền phức."
Trong lòng lòng Tổng Thanh Nhàn hiểu rõ, Diệp Huyền
Tần nói như vậy thôi nhưng không thể làm được. Cô ta đương nhiên không biết anh là người có thân phận bí mật. Thân phận bí mật ấy chính là cháu trai Minh Lộ Tử.
Nếu như người ta không động đến anh thì không sao, nếu đã động đến không khác gì tìm cái chết.
Diệp Huyền Tần nói: "Đừng lo lắng, không có việc gì, tôi tự có chừng mực." Tống Thanh Nhàn muốn nói thêm, nhưng Hàn Tây Thi đã chủ động: “Được rồi, nếu anh Diệp đã nói thế, vậy thì liều mình bồi quân tử vậy." "Đi thôi. Thanh Nhàn, tôi sẽ lái xe."
Tống Thanh Nhàn hạ giọng nói: “Tây Thi, làm sao bà có thể đồng ý? Nếu có chuyện gì xảy ra mà thu hút sự chú ý của những người phía trên, chẳng phải sẽ hại anh Diệp u?" Hàn Tây Thi trả lời: “Bà không cảm thấy thân phận anh
Diệp rất bí ẩn ư?” “Anh ta đi đến tập đoàn Đạo Vương đều đã có tính toán trước, có lẽ anh ta cũng có tiếng nói trong tập đoàn Đạo Vương.” "Chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này để thăm dò tình hình của Diệp Huyền Tần." “Bà cùng anh ta kết giao lâu như vậy, không biết thân phận của anh ta, bà không cảm thấy tò mò sao?"
Tống Thanh Nhàn trầm ngâm gật đầu:" Ừ Nói cũng đúng." “Đi thôi."
Hàn Tây Thi tự mình lái xe, không mất nhiều thời gian để đến chi nhánh của Tập đoàn Đạo Vương.
Tuy là trụ sở chi nhánh nhưng tòa nhà văn phòng cũng không kém gì tòa nhà trụ sở chính.
Trang trí bên trong cũng thật lộng lẫy, trăm công nhân làm việc bận rộn, đâu đâu cũng thấy cảnh tượng náo nhiệt.
Có vẻ như chi nhánh này được Hoa Văn Thịnh quản lý rất tốt.
Tuy nhiên, dù có mạnh đến đâu thì anh ta cũng bị hạ gục trong ngày hôm nay.
Tập đoàn Đạo Vương không chỉ theo đuổi lợi ích kinh tế, mà quan trọng nhất là phục vụ xã hội.
Khi cả nhóm vừa bước đến cửa đã bị bảo vệ chặn lại. Bảo vệ nói với Hàn Tây Thi: "Cô Hàn, thành thật xin lỗi, cô đã bị ông chủ của tôi cho vào danh sách đen, không được phép vào.”
Ánh mắt của Hàn Tây Thi và Tống Thanh Nhàn lần lượt rơi vào Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần: “Các anh đối xử với đối tác của mình với thái độ như vậy sao?” Nhân viên bảo vệ kinh ngạc liếc nhìn Diệp Huyền Tần: “Anh là ai? Nơi này không đến lượt anh mở miệng, tránh ra!”
Diệp Huyền Tần thở dài: “Quên đi, hôm nay tôi sẽ thay Tập đoàn Đạo Vương dọn dẹp một chút." “Loại bảo vệ chó cậy gần nhà gà cậy gần chuồng như anh không đủ tư cách để làm việc cho Tập đoàn Đạo Vương."
Mẹ nó anh là ai chứ!
Hai nhân viên bảo vệ giận dữ: “Cút mau lên, nếu không đừng trách chúng tôi ra tay”
Vừa nói, hai nhân viên bảo vệ vừa lấy cây gậy vung vẩy trên không trung. m thanh di chuyển của kim loại ong ong khiến người ta rợn tóc gáy.
Diệp Huyền Tần: "Có vẻ như trước đây các anh đã bắt nạt khách hàng không ít nhỉ." Nhân viên bảo vệ chế giễu: "Anh nói đúng đấy thì sao.
Tuy chúng tôi chỉ là nhân viên bảo vệ nhưng quyền hạn của chúng tôi chỉ đứng sau ông chủ" "Chúng tôi cho anh vào, anh mới có thể vào. Không cho vào thì dù có quỳ lạy chúng tôi cũng không được." "Tôi đã cho anh cơ hội. Nếu còn không cút đi, chỉ có thể ra tay đuổi anh đi."
Hai nhân viên bảo vệ không nhiều lời, giơ côn lên hướng về phía Diệp Huyền Tần.
Diệp Huyền Tần gặp nguy hiểm nhưng không hoảng loạn, mặt không biến tùy ý nhấc chân lên.