Mục lục
Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 396




Mọi người kinh hãi nhìn Diệp Huyền Tần: Tên này điên à? Ngay cả hiệu trưởng trường mẫu giáo cũng dám đánh.



Ai mà không biết cô hiệu trưởng có nhiều quan hệ trong hệ thống giáo dục, nếu chọc tức cô ta thì cô ta có thể gạt bỏ tư cách đi học của con mình, cả đời không được đi học.



Mọi người ở đây không phú thì quý mà họ còn không dám tùy ý xúc phạm hiệu trưởng huống chi là một công nhân.



Đối với con em của những người lao động nhập cư thì đến trường là lối thoát duy nhất nhưng có thể chỉ vì sự bồng bột của anh ta mà cuộc đời con anh đã bị hủy hoại.



Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.



Hiệu trưởng che mặt lại, cô ta đã tức giận đến phát điên!



Cô ta đã bị đánh bởi một người công nhân, hơn nữa còn xảy ra trước mặt rất nhiều phụ huynh!



Cô ta cảm thấy vô cùng xấu hổ, không thể nhịn được nữa!



Cô ta gầm lên: “Đồ khốn nạn, anh đang tự đào mồ chôn mình.”



“Anh nghĩ tại sao tôi lại có thể tạo ra chuỗi trường mẫu giáo có thương hiệu này? Đó chính là dựa vào những mối quan hệ của tôi trong hệ thống giáo dục!”



“Tôi phải khai trừ tư cách học tập của con gái anh, để nó suốt đời không được đi học…Không, tôi muốn đuổi hết con cái của họ hàng, bạn bè anh không cho bọn nó đi học. Con cháu anh cả đời chỉ có thể chuyển gạch trên công trường.”



“Hừm, hiện tại tôi cho anh một cơ hội, mau quỳ lạy xin lỗi tôi, nếu không thì đừng trách tôi nhẫn tâm!”



Diệp Huyền Tần giễu cợt nói: “Thật sao? Tôi muốn xem thực lực trong hệ thống giáo dục của cô như thế nào.”



“Dù sao thì xảy ra như vậy tôi cũng muốn nhân cơ hội này quét sạch những con sâu làm rầu nồi canh như bà.”



Hiệu trưởng hét lên: “Tôi nhổ vào, anh còn muốn ra tay với bạn bè của tôi trong hệ thống giáo dục sao, anh định làm như thế nào, đình cầm gạch đi ném họ à?”



“Hừ, đối với cái loại chân lấm tay bùn như anh thì cũng không cần bạn bè ở Bộ Giáo dục của tôi ra tay, bất cứ người bạn bình thường nào của tôi cũng có thể giết anh.”



Diệp Huyền Tần lạnh nhạt nói: “Chúng ta cùng chờ xem.”



Hiệu trưởng lấy điện thoại di động ra bấm số: “Alo, anh Hiển, anh đang ở đâu?”



“Tôi nhờ anh đến nhà trẻ một lát, có người đánh tôi, mong anh giúp tôi một chút.”



Các bậc cha mẹ vây xem cố gắng thuyết phục Diệp Huyền Tần.



“Tôi nói này anh thanh niên, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, anh mau xin lỗi hiệu trưởng đi.”



“Tôi có thể cam đoan với anh những gì hiệu trưởng nói là hoàn toàn đúng. Cô ấy thực sự có năng lực mạnh mẽ trong hệ thống giáo dục. Cô ấy có thể đuổi học con gái của anh dễ như trở bàn tay.”



“Đúng vậy, đối với con anh thì đến trường là lối thoát duy nhất. Anh không thể trì hoãn tương lai của con mình chỉ vì sự bốc đồng của bản thân.”



Diệp Huyền Tần nghiêm nghị nói: “Hệ thống giáo dục ươm mầm nhân tài trụ cột quốc gia.”



“Nếu những con ngựa trong hệ thống giáo dục là lợi hại và những tài năng của trụ cột được vun đắp một cách gian dối, thì tương lai của đất nước là gì?”



“Hôm nay, nhất định tôi phải dọn dẹp sạch sẽ những con sâu làm rầu nồi canh này.”



Mọi người dở khóc dở cười.



Thanh niên này điên thật.



Không nuôi nổi bản thân còn lo chuyện quốc gia đại sự, còn tuyên bố muốn rửa sạch hệ thống giáo dục…



Ví dụ điển hình cho câu nói ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’, mắt cao hơn đầu.



Không lâu sau thì một chiếc Audi A6 từ từ dừng lại gần đó.



Cửa xe mở ra, sau đó có một người đàn ông mập mạp bước ra khỏi xe.



Nhìn thấy người kia Diệp Huyền Tần không khỏi hơi nhíu mày.



Thật là oan gia ngõ hẹp, người tới chính là người theo đuổi Hạ Mộng – Lưu An Hiển, hay còn gọi là Lưu Béo.



Đây là người do hiệu trưởng mời tới sao?



Mượn một câu của Trình Hạ Vũ: Mẹ kiếp, cô đang xem thường ai vậy, anh ta và anh rể tôi không cùng đẳng cấp.



Hiệu trưởng vội chào hỏi Lưu Béo: “Anh Hiển, hôm nay nhất định anh phải lấy lại công bằng cho tôi. Tên khốn này khinh người quá đáng.”



Lưu Béo mắng: “Là người nào không có mắt nhìn, ngay cả em tôi cũng dám ăn hiếp, đúng là không muốn sống nữa.”



Hiệu trưởng chỉ vào Diệp Huyền Tần: “Là anh ta.”



Lưu Béo nhìn theo hướng ngón tay của cô ta và phát hiện đó là Diệp Huyền Tần, anh ta không khỏi nhếch mép chế nhạo lần nữa.



“Diệp Huyền Tần? Haha, không ngờ lại gặp được anh ở đây.”



“Đã lâu không gặp, anh vẫn khỏe chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK