“Đúng là trời cao không tuyệt đường người mà!”
Diệp Hiên Tần nghe thấy vậy thì vô cùng khó hiểu, không biết tại sao Ảnh Chủ lại phản ứng mạnh như vậy. Anh ta cẩn thận dò hỏi: “Ảnh Chủ à, không biết là người đang cười chuyện gì vậy.”
Ảnh Chủ nói: “Diệp Hiên Tần à Diệp Huyền Tần! Nếu tôi đoán không nhầm thì con chính là phần thân do bố nuôi của con, Thiên Ma Vương tách ra từ trên người của Diệp Huyền Tần đúng không”
Diệp Hiện Tần cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy”
Hầu hết người ở Âm Ti đều biết chuyện anh ta là phân thân được tách ra từ Diệp Huyền Tần nên cũng không có gì phải che giấu cả
Ảnh Chủ nói: “Vậy con có biết ta là ai không?”
Diệp Hiến Tần nói: “Người không phải là Ảnh Chủ, một trong tám Đại Hộ Pháp ở thế hệ trước của Âm Ti sao?” Ảnh Chủ: “Tôi còn có thân phận khác chính là sư phụ của Thiên Ma Vương!”
Cái gì!
Ông ta chính là thầy của sư phụ sao.
Vậy thì chính là lão tổ của anh ta rồi.
Chẳng trách cái tên “Ảnh Chủ” này lại quen thuộc như vậy. Trước kia sư phụ thường xuyên nhắc đến với anh ta.
Lần này phải ôm thật chặt chỗ dựa này.
Nói thật, sau khi Thiên Ma Vương chết thì không còn ai làm chỗ dựa cho anh ta nữa nên chỗ đứng của Diệp Hiên Tần ở Âm Ti cũng đã bị suy giảm rất nhiều.
Nếu như có thể ôm chặt chỗ dựa là Ảnh Chủ, vậy thì anh ta có thể hoành hành ở Âm Ti rồi.
Diệp Hiến Tần vội vàng dập đầu: “Âm Ti Diệp Hiên Tần, kính chào lão tổ”
Ảnh Chủ nói: “Được rồi, đứng lên đi. Thật là, con đến đúng lúc lắm. Nếu như con còn không chịu xuất hiện thì có thể ông già này sẽ bị hành hạ đến điên mất”
Diệp Hiên Tần nói: “Lão tổ à, bố nuôi của con nói với con rằng người đã bị mất tích một cách bí ẩn.”
“Chẳng lẽ những năm này khi người mất tích thì vẫn luôn ở chỗ này sao? Nếu người đã sắp bị nơi này hành hạ đến điên rồi thì tại sao lại không trở về Âm Ti chứ?”
Ảnh Chủ nói: “Chuyện này kể ra cũng rất dài, phải bắt đầu kể từ sự phụ của Diệp Huyền Tần, lão Bạch”
“Năm đó, ta và lão Bạch đánh nhau. Trận chiến ấy kéo dài suốt bảy ngày bảy đêm, không phân thắng bại”
“Cuối cùng thì lão Bạch trộm giở mánh khỏe, sử dụng ám khí để đánh lén ta khiến cho ta thua cuộc.”
“Cho dù ta thua cuộc nhưng mà lão Bạch cũng không thể nào giết chết ta nên chỉ có thể bố trí Đại Trận Khốn
Linh để nhốt ta ở đây. “Đại Trận Khốn Linh của ông ta chính là trận pháp đứng đầu. Ông già này đã nghiên cứu suốt mấy trăm năm nhưng cũng không thể hiểu hoàn toàn nên không có cách nào thoát ra.”
Diệp Hiến Tần vô cùng thất vọng.
Vốn dĩ còn muốn bào Ảnh Chủ trở về Âm Ti cùng anh ta, giúp anh ta nở mày nở mặt.
Không ngờ rằng ông ta lại bị nhốt ở đây.
Ảnh Chủ nói: “Nhưng mà con đã đến đây thì mọi chuyện đều có thể giải quyết rồi.” Diệp Hiến Tần tò mò hỏi: “Sao cơ? Lão tổ à, không biết con có thể giúp gì được cho người vậy?”
Ảnh Chủ nhìn thấy ánh mắt của Diệp Hiên Tần tràn đầy sự tham lam: ” Đại Trận Khốn Linh mà lão Bạch bố trí có tâm trận chính là giọt máu thuần âm. Nếu như muốn phá hỏng Đại Trận Khốn Linh thì cần máu thuần dương để trung hòa giọt máu thuần âm này, hủy diệt tâm trận”
“Máu thuần dương trăm năm hiếm thấy, cực kỳ khó tìm. Nhưng mà cũng may là ta cũng đã điều tra ra được rằng Diệp Huyền Tần chính người có máu thuần dương trăm năm khó gặp này.”