Cái gì?
Đông Ngụy Kiến nhìn Diệp Huyền Tân đầy cảm kích.
Thần Soái không những không trừng phạt họ mà thậm chí còn muốn cứu sống họ nữa.
Những suy nghĩ như vậy thật là kinh thiên động địa.
Ngay khi Đông Ngụy Kiến định nói vài câu cảm ơn thì Độc Lang đã quát lớn: “Câm miệng lại và nhanh chóng dùng thuốc đi”
Đông Ngụy Kiến vội vàng uống thuốc giải.
Mọi người đều chăm chú nhìn vào Đông Ngụy Kiến, thuốc giải có tác dụng hay không đều phụ thuộc vào thời gian này.
Sau khi Đông Nguy Kiến uống thuốc giải độc thì đột nhiên ông ta đưa hai tay ôm ngực rên rỉ một cách đau đớn: “Đau quá, đau quá…”
Miêu Chấn Phong thở phào nhẹ nhõm: “Đau là được rồi. Ông ta thấy đau thì điều đó cho thấy thuốc có ảnh hưởng đến Trùng Tam Thanh. Mặc dù không thể chứng minh rằng nó có thể giết chết con Trùng Tam Thanh nhưng ít nhất nó cũng chứng minh rằng hướng nghiên cứu của họ là đúng.
Họ chỉ sợ răng Đông Ngụy Kiến không có bất kỳ phản ứng nào, điều đó có nghĩa là thuốc không có tác dụng với Trùng Tam Thanh.
Nỗi đau đớn của Đông Ngụy Kiến càng ngày càng mạnh.
Cuối cùng, thậm chí ông ta quỳ xuống cũng không được nữa mà gục xuống đất rồi co giật toàn thân và sùi bọt mép. Sau đó ông ta lại hét lên liên tục như có thể bị sốc bất cứ lúc nào.
Mọi người lại càng căng thẳng hơn.
Lần này thuốc giải độc thắng hay là Trùng Tam Thanh thắng đây?
Họ hy vọng Đông Ngụy Kiến có thể tồn tại cho đến cuối cùng.
Diệp Huyền Tân thấy Đông Ngụy Kiến quá đau đớn, nên anh đã dùng Thiên La Thập Tam Châm và châm cho ông ta để giúp ông ta giảm bớt phần nào cơn đau.
Thời gian trôi qua, cơn đau của Đông Ngụy Kiến càng ngày càng giảm dần và sau nửa giờ đồng hồ thì cơn đau của Đông Ngụy Kiến đã hoàn toàn biến mất. Ông ta ngồi phịch xuống mặt đất, thở hổn hển như một con bò.
Khuôn mặt ông ta toàn là mồ hôi, thậm chí đến cả quần áo cũng ướt đảm mồ hôi.
Độc Lang đá vào Đông Ngụy Kiến: “Chết chưa? Nếu chưa chết thì mau đứng dậy đi”
Đông Ngụy Kiến đứng dậy một cách khó khăn và nhìn Diệp Huyền Tân mà thở hổn hển.
Diệp Huyền Tân hỏi: “Bây giờ ông cảm thấy thế nào?”
Đông Nguy Kiến: “Tôi cảm thấy… tôi cảm thấy ngực đã thông thuận hơn rất nhiều. Trước đây tôi cảm thấy căng tức và ngột ngạt, nhưng bây giờ tôi cảm thấy thoải mái hơn rồi”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Ừ, qua đây để tôi xem một chút”
Đông Nguy Kiến thận trọng đi về phía Diệp Huyền Tân, hai chân run rẩy kịch liệt.
Diệp Huyền Tân đưa tay bóp cổ tay ông ta để bắt mạch.
Một lúc sau, trên mặt Diệp Huyền Tân lộ ra một nụ cười: “Ừm, không tệ. Chất độc đã được loại bỏ. Thuốc này đã phát huy tác dụng”
Cuối cùng trái tim đang treo lơ lửng của Miêu Chấn Phong cũng buông xuống.
Đông Ngụy Kiến cảm kích vô cùng, ông ta quỳ lạy Diệp Huyền Tân.
“Đông Ngụy Kiến sẽ không bao giờ quên đại ơn đại đức này của Thần Soái”
“Thần Soái đã cứu mạng của tôi hai lần, nhưng tôi lại lấy oán trả ơn.
Tôi… tôi thật đáng chết. Tôi thật vô liêm sỉ”
“Nhắc tới chuyện này đều là do lão đạo sĩ kia, nếu không phải ông ta nói lời mê hoặc dân chúng và nói các người nói bậy thì tôi sẽ không bao giờ hiểu lầm cậu”
Lão đạo sĩ ư?
Tất cả nghe thấy đều có vẻ mơ hồ: “Lão đạo sĩ nào?”
Đông Ngụy Kiến nhanh chóng nói: “Là như vậy. Hôm nay, có một lão.
đạo sĩ đến thôn làng của chúng tôi. Ông ta đã lải nhải rằng trong thôn có điềm xấu và thậm chí còn nguyền rủa dân làng nữa”
Đông Nguy Kiến lắc đầu: “Tôi không biết thân phận của ông ta là gì, lại càng không biết ông ta đang ở đâu. Ông ta đến rồi đi một cách vội vã, đả thương người của chúng tôi rồi đã chạy trốn đi mất tiêu rồi”
Diệp Huyền Tân bình tĩnh phân tích: “Tại sao bên kia lại nhắm vào đám người Miêu Chấn Phong nhỉ? Ông ta muốn giết Miêu Chấn Phong với mục đích là gì?
Sát Lang hạ giọng nói: “Anh à, em nghĩ mục đích lớn nhất của bên kia khi muốn giết Miêu Chấn Phong chính là không muốn Miêu Chấn Phong chữa trị khỏi Trùng Tam Thanh cho người trong thôn.”
“Nếu không, ông ta sẽ không chọn ra tay với Miêu Chấn Phong vào ngay lúc mà Miêu Chấn Phong đang nghiên cứu thuốc giải độc Trùng Tam Thanh”