Anh gần như chạy lên theo bản năng, trèo qua lan can, một tay giữ lấy lan can, tay còn lại giữ lấy cô gái vừa gặp trong giây lát.
Dương Mai tuyệt vọng giấy dụa kêu lên: “Buông tôi ra, để cho tôi chết, tôi không cần ai quan tâm.”
Diệp Huyền Tân: “Đừng chết ở đây, làm ô nhiễm môi trường.”
Dương Mai ngây người.
Khó khăn lắm mới có người đến cứu cô, nhưng lý do người ta cứu cô là vì không muốn làm ô nhiễm môi trường!
Quả nhiên, cô chính là một kẻ sống thì lãng phí không khi, chết thì lãng phí đất!
Cô càng quyết tâm chết, cô giấy dụa mạnh hơn.
Cánh tay của Diệp Huyền Tân dùng sức, cố gắng muốn đưa cô gái này lên cầu.
Kết quả là, không ngờ lan can của cây cầu đã cũ hỏng từ lâu, Diệp Huyền Tân vừa dùng sức, lan can liền rơi ra. .
Truyện Đông Phương
Diệp Huyền Tân và Dương Mai cùng nhau lao xuống sông.
Mẹ kiếp!
Diệp Huyền Tân vô thức chửi thề.
Lúc đi anh vội nên không mang theo quần áo thay.
Quần áo ướt thế này, đêm nay anh phải làm thế nào?
Dương Mai vừa nãy còn một lòng đòi chết, bây giờ vừa chạm vào nước cô liền sợ, cô vốn chỉ quen ở cạn, lần đầu tiên chạm vào nước, nên sợ hãi là điều không tránh khỏi.
Theo bản năng cô cào cấu xung quanh, cô nắm được cánh tay của Diệp Huyền Tần, liền bám chặt không buông, Diệp Huyền Tân chỉ còn một tay, không thể bơi được.
Anh chìm chìm nổi nổi giữa sông, tức giận nói: “Đừng nắm cánh tay của tôi, ôm chặt eo tôi.”
Thế nhưng, khó khăn lắm Dương Mai mới tìm được chỗ để bám víu, sao có thể buông tay dễ dàng được chứ?
Dây dưa qua lại một lát, Diệp Huyền Tân cũng uống mất vài ngụm nước.
Diệp Huyền Tân tức giận, một tay túm lấy cánh tay cô, một tay kéo mông cô, dùng lực ném cô lên bờ.
Dương Mai “bay” lên bờ, còn Diệp Huyền Tân thì chìm xuống đáy sông. Diệp Huyền Tân giống như ôm một cục đá dưới đáy sông, ném lên bờ.
Sau khi Dương Mai lên bờ, cô ấy sốc và la hét liên tục.
Một lúc sau, nhìn dòng sông êm đềm dần trở lại, cuối cùng cô cũng định thần lại Ân nhân cứu mạng của cô rất có thể đã chết đuối!
Cô sợ hãi và hét lên một cách điên cuồng: “Cứu, cứu với, có người chết đuối rồi.”
“Kêu la cái gì chứ?” Mặt sông dưới chân cô đột nhiên vang lên tiếng nói tức giận.
Diệp Huyền Tân từ dưới sông nổi lên.
Dương Mai lại kinh ngạc, vô thức chạy đến ôm Diệp Huyền Tân: “Ân nhân, cám ơn, cám ơn.”
Diệp Huyền Tân mất kiên nhẫn tránh đi, nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, mong cô hãy “Được rồi, tôi đi đây. Hãy nhớ rằng, tôi đã cứu mạng cô.”
“Lần sau chưa hỏi ý kiến của tôi mà đã định chết, tôi sẽ không tha cho cô.”
Diệp Huyền Tân cũng không thèm nhìn Dương Mai, quay người rời đi.
Dương Mai sững sờ.
Những người đàn ông trước đây cô từng gặp đều hoặc xum xoe nịnh bợ, hoặc ân cần bảo vệ, hoặc cam tâm làm một con chó bên cạnh cô, nhưng người đàn ông này không chỉ mắng cô, còn từ chối cái ôm của cô!
Chuyện này… chuyện này… Người đàn ông này sao có thể như thế chứ?
Nhìn thấy Diệp Huyền Tân đã sắp đi xa, cô ấy nhanh chóng nói: “Ân nhân, tôi tên là Dương Mai, sau này nếu anh cần sự giúp đỡ của tôi thì cứ lên tiếng”
Diệp Huyền Tân đột nhiên dừng lại, tò mò nhìn cô: “Dương Mai? Ngôi sao nổi tiếng Dương Mai?”
Dương Mai gật đầu: “Đúng vậy” Đồng thời, trong lòng cô rất vui mừng Bây giờ anh ấy đã biết mình là ai, chắc hẳn thái độ của anh ấy với mình sẽ thay đổi.
Nhưng thái độ của Diệp Huyền Tân vẫn lạnh như băng.
“Đưa cho tôi một bức ảnh có chữ ký của cô’ Diệp Huyền Tân nhớ rằng Từ Lam Khiết gần đây đang theo dõi một bộ phim cung đình do Dương Mai đóng chính, Từ Lam Khiết rất thích Dương Mai, trong mơ cũng muốn có một bức ảnh có chữ ký của Dương Mai.
Dương Mai không nói nên lời.
Người đàn ông này không bình thường Sao, xin cô một bức ảnh có chữ ký, rõ ràng là fan của cô, nhưng bây giờ nhìn thấy thần tượng lại vô cùng bình thản, thậm chí khi xin ảnh có chữ ký cũng vô cùng lạnh lùng.
Chẳng lẽ anh chàng này bị liệt cơ mặt, ngoại trừ vẻ mặt lạnh lùng này thì không còn vẻ mặt nào khác sao.
Dương Mai nói: “Tôi không mang theo ảnh bên người.”
Diệp Huyền Tân lộ vẻ thất vọng: “Vậy thì quên đi.”
Dương Mai đột nhiên nói: “Hay là như thế này được không, nhà tôi cách đây không xa lắm, anh theo tôi về nhà, tôi sẽ tặng anh bức ảnh có chữ ký?”