Mục lục
Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thủ trưởng nghe xong, không nhịn được mà nói: “Ông Reagan, tôi thấy hình như có gì đó hiểu lầm ở đây rồi.”



“Không có ai hiểu Thần soái hơn tôi đâu, cậu ấy không phải là kiểu người kiêu ngạo, tàn độc, tuyệt đối không thể làm ra chuyện ác độc như vậy”



Michelle Accord nói: “Thủ trưởng à, nhưng đây là sự thật mà, tôi là người trong cuộc, tuyệt đối không lừa ông. “Phải không đấy?”



Thủ trưởng hỏi vặn lại một câu, giọng điệu có sự nghi ngờ. “Đương nhiên rồi.”



Giọng nói của Michelle Accord có chút lo lắng nên hơi hụt hơi.



Lão thủ trưởng nói: “Vì vậy, ông Reagan muốn dùng






Huân chương hòa bình để



Michelle Reagan nói: “Ây da, ông già này chỉ xin Đại Hạ trả lại sự công bằng cho gia tộc Michelle nhà tôi thôi, chỉ thế mà thôi.



Thủ trưởng nói: “Ừm, tôi sẽ liên hệ với Thần soái, có kết quả thì sẽ nói với các người đầu tiên.



Sau khi vốn của Quốc tế Hoàn Cầu bị đóng băng, nói thật thì không thể cựa quậy được nữa.



Mà tập đoàn Diệp Linh không bị Quốc tế Hoàn Cầu quấy phá nữa thì phát triển một cách mãnh liệt. Chắc chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể quay trở về tình trạng ban đầu.



Hai tập đoàn trở nên đối lập với nhau.



Mặc dù lúc này tập đoàn Diệp Linh đã vững chắc hơn rất nhiều, nhưng Diệp Huyền Tần vẫn canh giữ như trước, không hề rời đi.



Tổ trùng Bạch Miêu nói rồi, nó cảm nhận được mấy ngày này Từ Lam Khiết sẽ gặp họa đổ máu, làm sao mà Diệp Huyền Tần dám rời khỏi Từ Lam Khiết nửa bước. Anh phải bảo vệ Từ Lam Khiết.



Lúc anh đang suy nghĩ xem rốt cuộc thì cái gì có thể uy hiếp được Tử Lam Khiết, thì điện thoại anh vang lên.



Là thủ trưởng gọi đến.



Rất ít lần thủ trưởng trực tiếp gọi điện cho anh, chắc chắn lần này muốn thảo luận bí mật gì đó rất quan trọng.






Anh xuất khí kình ra, hình thành một bức tường trong suốt xung quanh anh, để người bên ngoài không nghe thấy cuộc trò chuyện của mình với thủ trưởng



Chuẩn bị xong hết thì anh mới bắt máy. “Thủ trưởng, ông tìm tôi sao?”



Thủ trưởng nói: “Ừ, lần này tôi tìm cậu vì chuyện của gia tộc Michelle



Diệp Huyền Tần có chút bất ngờ: “Gia tộc Michelle lại có thể liên lạc được với ông, xem ra tôi đã đánh giá thấp năng lực của gia tộc đó rồi.”



Thủ trưởng nói: “Chủ yếu là do tấm huy chương Đại Hạ hòa bình mà tổ tiên họ truyền lại. Tôi nể tấm huy chương hòa bình nên mới nói chuyện với họ”



“Hả?”



Diệp Huyền Tần nhíu mày: “Gia tộc Michelle lại có Huân chương Đại Hạ hòa bình à, sao tôi không biết vậy? Thủ trưởng, ông chắc chắn chiếc Huân chương đó là của nhà Michelle chứ?”



Thủ trưởng nói: “Ừ, đương nhiên.”



“Thời kỳ Đại Hạ còn đang chiến tranh, thiếu thốn vật tư, vũ khí cũng lạc hậu. Nhất là không có trang bị chiến đấu trên không, thực sự không thể nào chống đỡ được. “Lúc để thứ kiềm chế lại năng lực chiến đấu của Đại Hạ chính là trang bị chiến đấu trên không. Nếu có thể có được mấy cái trực thăng, làm chủ được bầu trời thì sức chiến đấu của quân ta sẽ tăng gấp mấy lần. “Vì vậy, quân ta đã kêu gọi viện trợ của quốc tế, cuối cùng là mấy vị tổ tiên của gia tộc Michelle đã quyên góp năm chiếc trực thăng, giúp đỡ cho Đại Hạ ta.”



“Cống hiến này thực sự không nhỏ, họ hoàn toàn có tư cách nhận được Huân chương hòa bình.



Diệp Huyền Tần hiểu ra: “Hóa ra là như vậy, vì vậy thủ trưởng mới gọi điện để cầu xin cho gia tộc Michelle hả?”



Thủ trưởng nói: “Đương nhiên là không phải rồi.”



“Vừa nãy tôi đã nghe qua chuyện, phát hiện gia tộc



Michelle gây khó dễ cho cậu trước, cậu cũng chỉ là ăn miếng trả miếng bình thường mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK