Ngoài ra, những chiến sĩ khác của đại đội Bắc Lang cũng lục đục quỳ xuống, hô to: “Thuộc hạ tham kiến Thần Soái!”
Âm thanh rung động tận trời, rung động đến tâm can!
Ầm!
Đại não của mọi người ở hiện trường lập tức đồng loạt nổ tung. Thần Soái!
Thần Soái mà bọn họ tôn sùng chính là Diệp Huyền Tần!
Mẹ… nó chứ…
Người này vậy mà lại là Thần Soái! Cho dù Trương Niên Bình có tiếp tục cương trực thì lúc này cũng cương không nổi nữa, cái tay đang cầm súng của ông ta không ngừng run rẩy, cuối cùng ngay cả cầm cũng cầm không được, súng lục rơi xuống trên mặt đất.
Về phần những người khác đã sớm hỏng mất.
Bọn họ vậy mà lại nhốt Thần Soái vào trong nhà giam.
Nếu như vũ nhục Thần Soái có thể bị chém thì việc bọn họ giam giữ Thần Soái kia, chính là tội chu di cửu tộc!
Trên mặt bọn họ lộ ra vẻ tuyệt vọng, xong rồi, kỳ này hoàn toàn xong rồi.
Về phần Triệu Phúc Chính, lúc này chỉ hận không thể tìm được một khe hở mà chui vào… cho dù phía dưới là lao ngục, là Diêm Vương thì ông ta cũng nguyện đối mặt
Ông ta dám thông đồng với người khác đi hãm hại Thần Soái, có chết cũng không tiếc!
Cho dù chết một trăm lần cũng không đủ để chuộc tội!
Biểu cảm Diệp Huyền Tần lạnh nhạt, nói: “Ừm, đều đứng lên cả đi.”
Độc Lang và đại đội Bắc Lang hết sức cẩn thận đứng dậy, tiếp tục vây xung quanh đám người Trương Niên Bình và Triệu Phúc Chính.
Diệp Huyền Tần đi đến trước mặt Trương Niên Bình.
Hai chân Trương Niên Bình như nhũn ra, cắn chặt quai hàm, cố gắng đứng thẳng.
Nhưng sắc mặt trắng bệt vẫn như cũ bán đứng nội tâm của ông ta.
Diệp Huyền Tần chế giễu nói: “Trương Niên Bình, xin chào ông, người suy nhất có can đảm đủ lớn để giam giữ tôi.”
Giọng Trương Niên Bình run rẩy, nói: “Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân…”
Con mẹ nó chứ…
Độc Lang nổi giận, anh ta thật muốn đi lên giáo huấn Trương Niên Bình.
Nhưng mà anh lập tức khoác tay, ý bảo Độc Lang không cần tiến lên.
Độc Lang lui ra, có điều trong lòng vẫn hơi buồn bực.
Anh của anh ta đường đường là Thần Soái, anh ta lại là tướng quân phương Bắc, sao cứ có cảm giác như thằng khốn này không để bọn họ vào trong mắt vậy?
Ông ta không phải chỉ là một cán bộ nho nhỏ thôi sao, tại sao lại điên cuồng giống như lão thủ trưởng vậy chứ?
Diệp Huyền Tần hỏi: “Nếu như tôi cho ông thêm một cơ hội nữa thì liệu ông có còn muốn bắt tôi lại hay không?”
Trương Niên Bình nuốt nước bọt cái ực, không biết phải làm sao.
Diệp Huyền Tần: “Nói lời trong lòng là được rồi.”
Trương Niên Bình: “Tôi… tôi cũng vẫn sẽ!”
“Vì cái gì?”Anh hỏi.
Trương Niên Bình: “Thiên tử… Thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân…”
“Ha ha ha ha ha!”
Diệp Huyền Tần cười lên sang sảng “Hay cho một câu thiên tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, tôi nhớ kỹ ông rồi.”
“Tới đây, tôi cũng tặng cho ông một vật nhỏ.”
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là Thần Soái muốn đưa cho Trương Niên Bình một viên “đậu phộng”
Nhưng mà không ngờ anh chỉ tiện tay lấy ra một cái túi gấm nhỏ màu tím, đích thân treo ở trên cổ Trương Niên Bình: “Đồ vật nhỏ này giao lại cho ông, hy vọng ông vẫn có thể tiếp tục chính trực như vậy.”
Cái gì vậy? Mọi người hiếu kỳ nhìn vào cổ của Trương Niên Bình.
Trương Niên Bình cũng cầm cái túi nhỏ kia lên tinh tế quan sát.
Chờ sau khi thấy rõ hình dáng của cái túi gấm nhỏ kia, đoán chừng chỉ có một người ở đây đang kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm!
Đây đúng là túi gấm Tử Kỳ Lân trong truyền thuyết.
Tục truyền túi gấm Tử Kỳ Lân này chính là vật tùy thân của Thần Soái, dựa vào nó là có thể tương đương với thượng phương bảo kiếm thời cổ đại. Người nào có được túi gấm Tử Kỳ Lân này thì người đó có thể sử dụng được tất cả quyền lợi của Thần Soái.
Thấy túi gấm Tử Kỳ Lân như thấy được Thần Soái!
Thần Soái đây là làm cái quỷ gì vậy, Trương Niên Bình bỏ tù anh, anh không những không trách tội đối phương, thậm chí còn trả lại cho đối phương túi gấm Tử Kỳ Lân.
Đây đúng là lấy ơn báo oán mà! Trương Niên Bình cũng đồng dạng mơ hồ: “Thần Soái, ngài đây là…”
Diệp Huyền Tần vỗ vỗ bả vai ông ta “Trương Niên Bình, chuyện ông gương mẫu là thật, sự chính trực của ông đã làm cho tôi cảm động.”
“Hy vọng ông có thể tiếp tục chính trực hơn nữa, cố gắng đừng vì quyền quý mà khom lưng!”
“Nhớ kỹ những lời ông nói, thiên tử phạm pháp, đồng tội với thứ dân. Nếu như lần sau còn gặp được quyền quý vi phạm kỷ cương pháp luật thì ông cũng có thể lấy túi gấm Tử Kỳ Lân này ra, giết chết đối phương.
“Tôi cho ông quyền lợi chém trước nói sau!”
Trương Niên Bình kích động đến mức hỏng mất: “Cám ơn Thần Soái đã đề bạt, tôi nhất định sẽ không ngừng cố gắng, tuyệt đối không phụ nỗi khổ tâm của Thần Soái.”
“Đúng rồi Thần Soái, tôi phải xác nhận lại một chút, bất kể thân phận của đối phương cao hay thấp thì tôi đều có quyền trừng trị đối phương có đúng hay không?”