Thư ký Quỳnh vội vàng nói: “Xin lỗi giám đốc, tôi đã nhắc nhở nhân viên rất nhiều lần rồi. Cũng không biết lần này là ai đến tìm ngài”
“Bây giờ tôi liền đuổi đối phương đi ngay”
Thư ký Quỳnh vội vàng đi đến mở cửa.
Đứng ngoài cửa, rõ ràng là Diệp Huyền Tần Thư ký Quỳnh có chút khó hiểu nhìn Diệp Huyền Tân: “Anh là ai? Anh không phải là nhân viên của công ty tôi”
Ừm?
Diệp Huyền Tân quét mắt nhìn thư ký Quỳnh, bỗng cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì anh cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người thư ký Quỳnh, giống như cô ấy đã từng cùng anh quen biết.
Còn về cụ thể là đã từng quen biết ở đâu thì một chút ấn tượng cũng không có.
Chẳng lẽ… Là anh cảm nhận sai?
Bị một người đàn ông nhìn chăm chú, thư ký Quỳnh thẹn quá hóa giận: “Nếu như anh không phải là nhân viên của tập đoàn Vũ Minh, xin hãy mau chóng rời đi.”
“Nếu không thì đừng trách tôi không khách khí với anh”
Diệp Huyền Tân mở miệng nói: “Xin hỏi có phải chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
Ra ngoài!
Lâm Vũ Minh cũng có chút nhịn không nổi: “Cách tán tỉnh cổ hủ lộ liễu như vậy mà anh cũng dùng được?”
“Thư ký Quỳnh, đây là người theo đuổi cô à. Lần sau nếu như lại vì chuyện riêng của cô mà làm ảnh hưởng đến công việc như vậy, cô cũng không cần đi làm nữa”
Thư ký Quỳnh liền vội vàng giải thích: “Giám đốc, không phải đâu. Tôi căn bản không hề quen biết người đàn ông này, cũng chưa từng nhìn thấy anh ta”
Lâm Vũ Minh: “Nếu đã như vậy, kêu bảo an đuổi anh ta ra ngoài”
“Đúng vậy, đừng quên lục soát người, xem anh ta có phải là gián điệp thương mại đến chỗ chúng ta lấy cắp tin tình báo hay không”
Trình Hạ Vũ và Từ Nam Huyên đều có chút mình.
Xem ra Lâm Vũ Minh cũng không nhận ra Thần Soái Diệp Huyền Tân Vậy lúc trước ông ta vì sao còn đáp ứng kí một loạt điều khoản bá vương vậy?
Mắt thấy Lâm Vũ Minh muốn kêu bảo an, Trình Hạ Vũ vội vàng nói: “Ông chủ Lâm, không cần kêu bảo an”
“Anh ấy là anh rể của chúng tôi, là người của chúng ta”
ồ?
Lâm Vũ Minh biểu lộ lúc này mới sáng tỏ: “Thì ra là thế”
“Nếu đã là đối tác hợp tác, vậy hãy cùng ngồi xuống uống một chén đi”
“Thư ký Quỳnh, rót rượu cho vị này”
Thư ký Quỳnh vội vàng muốn rót rượu cho Diệp Huyền Tân.
Diệp Huyền Tân vội xua xua tay: “Không cần đâu, tôi còn phải lái xe”
Lâm Vũ Minh cũng không muốn miễn cưỡng: “Vậy được rồi”
Diệp Huyền Tân hỏi: “Cá Nhỏ, hợp tác thế nào.
Trình Hạ Vũ cười nói: “Rất thuận lợi”
“Ông chủ Lâm là một người sảng khoái, đáp ứng tất cả các điều khoản của chúng ta”
Hửm? Phải vậy không?
Diệp Huyền Tân cảm thấy có chút không thể tin được.
Cái tên Lâm Vũ Minh này thật sự dễ nói chuyện như vậy?
‘Vừa nấy khi mình cự tuyệt uống rượu, Lâm ‘Vũ Minh một chút khó chịu cũng không biểu lộ ra ngoài.
Lúc này lại còn đáp ứng tất cả các điều khoản bá vương của tập đoàn Diệp Linh Bởi thế cái gọi là vô thương bất gian, trên thương trường bây giờ còn có người thành thật như vậy sao?
Diệp Huyền Tân đối với chuyện này vẫn giữ mối nghỉ hoặc mãnh liệt Lúc này, thư ký Quỳnh đứng ngoài hành lang bỗng nhiên che miệng hô lên một tiếng đầy kinh ngạc: “Trời ơi, cậu chủ Lâm, cậu như này là bị sao đây?”
“Con tôi làm sao?” Lâm Vũ Minh lập tức trở nên khẩn trương, vội vàng đi đến chỗ hành lang nhìn ra ngoài”
Mà khi nhìn thấy, Lâm Vũ Minh trong phút chốc máu dồn lên tim, trời đất quây cuồng, cả khuôn mặt thần sắc thống khổ.
Con trai của ông ta Lâm Thần Dạ, bây giờ bị hành hạ đến nỗi không còn hình dáng con người.
Hai chân cậu ta đứt gấy, xương đùi trằng hếu đâm thủng da thịt trần trụi ra bên ngoài, máu me chảy đầm đìa.
Trên người cậu ta khắp nơi đều là vết thương, người đầy bụi đất, thoi thóp thở.
Cậu ta đang được thủ lĩnh đám bảo an anh Hùng của tập đoàn Vũ Minh cống, từng bước một di chuyển đến hướng này.
Anh Hùng với mấy tên đàn em dưới tay hắn đều bị thương nghiêm trọng.
“Đã xảy ra chuyện gì, là ai làm!” Lâm Vũ Minh vội vàng chạy ra đón, âm thanh đặc biệt run rẩy.
Ông ta cũng đau lòng tới sắp khóc.
Lâm Thần Dạ đau khổ cầu khẩn nói: “Bố..
Cứu mạng… Bố… Bố phải tìm công đạo cho con.