Tập đoàn Diệp Linh.
Nhậm Tiền đang nói với Diệp Huyền Tần nghe về tình hình loạn lạc bây giờ ở Dược phẩm Lỗ Kháng, xin anh trợ giúp.
Các nhà cung cấp đều vi phạm hợp đồng chặn hàng, đồng thời yêu cầu thanh toán.
Các nhà phân phối không còn nhập hàng nữa hoặc thậm chí trả lại sản phẩm.
Hơn ba trăm công nhân trong nhà máy đã đình công.
Công ty làm ăn bế tắc, ngừng sản xuất kinh doanh, thua lỗ triền miên.
Nghe xong, Diệp Huyền Tần nói: “Vấn đề về nhà cung cấp và đại lý bán hàng rất dễ giải quyết, đơn giản là lợi ích mà thôi.”
“Các công nhân đình công thì cũng có chút khó làm.”
Nhậm Tiền gật đầu: “Ừm, tôi cũng nghĩ vậy.”
“Công nhân tiền trạm là linh hồn của nhà máy, nếu như không thu được lòng của bọn họ, không chiếm được sự ủng hộ của bọn họ, vậy thân phận ông chủ chỉ là một cái xác rỗng, chỉ là hình thức.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Nếu như tôi đoán không lầm, những hỗn loạn này là do bốn cổ đông lớn nhất gây ra, vì không muốn cho chúng ta thâu tóm Dược phẩm Lỗ Kháng.”
“Nhậm Tiền, cô trước hết tới Dược phẩm Lỗ Kháng, chào hỏi, thương lượng với bốn cổ đông, ổn định bọn họ.”
Nhậm Tiền ra vẻ bất đắc dĩ: “Haiz, anh Tần, thực không dám giấu, tôi đã giao thiệp với bọn họ hai ngày rồi, nhưng vẫn như cũ, đàm phán không có chút tiến triển nào.”
“Thứ cho tôi ngu dốt, không khống chế được tình hình, vẫn xin anh tự thân xuất mã, đứng ra giải quyết.”
Diệp Huyền Tần cười khẽ: “Yên tâm, tôi làm xong việc trong tay sẽ lập tức chạy tới.”
“Vâng.” Sau khi nghe Diệp Huyền Tần đồng ý, Nhậm Tiền yên tâm hơn nhiều, quay người rời đi.”
Cô vừa đi không bao lâu, Phạm Thúy Lan liền tới.
Diệp Huyền Tần: “Chuyện bảo cô điều tra thế nào rồi?”
Phạm Thúy Lan nói: “Điều tra rõ ràng rồi, các nhà phân phối và nhà cung cấp gây rối đều do Hồ Nghiễm Thắng sắp xếp.”
“Công nhân tuyết một đình công cũng không thoát khỏi có liên quan tới anh ta.”.
truyện xuyên nhanh
Diệp Huyền Tần nói: “Tập trung vào cuộc đình công của công nhân.”
Phạm Thúy Lan: “Lần này người dẫn đầu bãi công là một nhân viên lâu năm tên ông Dương.”
“Mẹ của ông ta bệnh nặng nên cần tiền gấp làm phẫu thuật mà lương chưa trả, trong cơn tức giận, ông ta đã tổ chức tổng đình công để buộc công ty phải trả tiền.”
“Mẹ của ông Dương cũng là một nhân viên của công ty. Bà đã làm việc trong căng tin hơn hai mươi năm, bà rất có duyên, các công nhân đều thân thiết gọi bà là mẹ nuôi.”
“Sau khi biết về chuyện của mẹ ông Dương, các công nhân cũng ủng hộ ông Dương và tham gia cuộc đình công.”
Vừa nói cô ta vừa lấy ra một đống tư liệu, ném đến trước mặt Diệp Huyền Tần: “Đây là những tư liệu chi tiết, anh tự xem đi.”
Diệp Huyền Tần gật đầu: “Làm tốt lắm.”
“Tiếp theo còn cần cô vất vả đi một chuyến nữa.”
Sau đó, Diệp Huyền Tần ghé vào tai cô ta, nói một chút về kế hoạch của mình.
“Không làm.” Không ngờ Phạm Thúy Lan nghe xong thì từ chối một cách mạnh mẽ.
“Ơ.” Diệp Huyền Tần có chút ngoài ý muốn: “Vì sao không làm?”
Phạm Thúy Lan bực bội nói: “Đại ca, anh có lầm không, tốt xấu gì tôi cũng là sát thủ đứng đầu của tập đoàn sát thủ Tử Dạ đấy.”
“Anh cho tôi làm vệ sĩ của vợ anh, tôi nhịn.”
“Anh bảo tôi làm tay chân hành hung Từ Huy Hùng, tôi nhịn.”
“Lần này bảo tôi giả làm công nhân nhà máy, trà trộn vào trong làm gián điệp, tôi cũng nhịn.”
“Nhưng bây giờ anh để cho tôi chạy việc vặt, tôn nghiêm của sát thủ hàng đầu vứt đi đâu!”
Diệp Huyền Tần thở dài, nói: “À, tôn nghiêm phải không. Đi, trở về tập đoàn sát thủ Tử Dạ của cô tiếp tục chấp hành nhiệm vụ đi.”
“Tôi sẽ tìm người khác làm vệ sĩ cho vợ tôi.”
Phạm Thúy Lan vội nói: “Ấy đừng ấy đừng, dưới vùng trời này, chỉ có tôi thích hợp làm vệ sĩ cho Lam Tuyết, anh tìm người khác đảm bảo không dùng được.”
Diệp Huyền Tần: “Đường đường là sát thủ hàng đầu, cả ngày đi theo mông của một người phụ nữ, ấm ức biết bao, không có tôn nghiêm, thôi cô cứ cút về làm sát thủ của cô đi.”
Cuối cùng Phạm Thúy Lan thất vọng thở dài: “Được lắm, anh thắng, tôi đồng ý làm chân chạy việc, thế là được rồi chứ gì?”
Diệp Huyền Tần cười: “Đi đi, chờ tin tốt của cô.”