“Không có gì!”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Huyền Tần đi ra khỏi phòng làm việc, anh đi đến cổng chính của tập đoàn Diệp Linh để hít thở không khí, đợi Michelle Accord và Michelle Reagan đến.
Dây dưa với tập đoàn Michelle một thời gian dài như vậy, giờ cũng đã đến lúc có kết quả rồi.
Hơn nữa Diệp Huyền Tần cũng muốn xem xem, tai họa đổ máu mà Từ Lâm Khiết sắp gặp phải có phải là do gia tộc Michelle gây ra hay không.
Nếu như là thật thì chắc chắn gia tộc Michelle phải máu chảy thành sông.
Trong Quốc tế Hoàn Cầu nằm cách tập đoàn Diệp Linh một con đường, giờ Trương Nặc Thủy đang ở trong phòng làm việc mà than thở.
Khoản tiền một triệu tỷ kia đã bị đóng băng rồi, Quốc tế Hoàn Cầu cũng đã rơi vào cảnh khốn khó, tiến không được mà lùi chẳng xong, giờ họ đang đứng bên ranh giới sụp đổ rồi.
Trương Nặc Thủy vô cùng đau lòng, ông ta thầm mắng chửi tập đoàn Michelle không đáng tin, là họ hại Quốc tế Hoàn Cầu.
Nếu như tập đoàn Michelle không thể giải quyết được vấn đề tiền vốn, chắc chắn Quốc tế Hoàn Cầu sẽ không trụ nổi một ngày. Lúc đầu mình thực sự là quá ngu si nên mới tin tưởng tập đoàn Michelle.
Ông ta đưa mắt nhìn ra ô cửa sổ, vô thức mà nhìn thấy Diệp Huyền Tần đang đứng đối diện, dọa cho ông ta vội vàng kéo rèm cửa lại.
Diều Huyền Tần đã làm cho ông ta vô cùng ám ảnh, giờ ông ta chỉ nhìn thấy Diệp Huyền Tần thôi cũng đã sợ hãi rồi.
Giờ phải làm sao đây?
Ông ta không muốn để cho Quốc tế Hoàn Cầu sụp đổ. Mà tình hình bây giờ, chỉ có “chủ nhân” mới cứu được mình mà thôi.
Thứ được gọi là “chủ nhân” chính là một nguồn ý thức của phòng tuyến Côn Lôn, nó luôn ký thác ở trên người bố Trương Nặc Thủy.
Từ sau khi nó bị Diệp Huyền Tần đánh cho bị thương nặng, thì nó vẫn luôn trốn để lấy lại sức.
Việc Trương Nặc Thủy nghe theo lời của gia tộc Michelle mà đối đầu với Diệp Huyền Tần cũng được phòng tuyến Côn Lôn đồng ý rồi. Mục đích là đánh lạc hướng Diệp Huyền Tần, để tránh Diệp Huyền Tần chú ý đến nó, không làm phiền nó dưỡng thương.
Đã rất lâu không gặp rồi, cũng không biết giờ nó như thế nào nữa.
Nói không chừng chủ nhân đã có cách cứu mình rồi. Sau khi quyết định xong, Trương Nặc Thủy đội mũ lưỡi trai rồi đeo khẩu trang, cúi đầu chạy nhanh ra ngoài.
Giờ ông ta còn không có dũng khí để đối mặt với nhân viên, bởi vì ông ta sợ nhân viên sẽ đòi tiền lương.
Một chiếc xe địa hình vô cùng uy nghiêm dừng ngay trước cổng tập đoàn Diệp Linh. Hai người đàn ông mang theo bốn người vệ sĩ đi xuống xe.
Người bước đến không phải là ai khác, họ chính là đám người gia tộc Michelle, Michelle Reagan và Michelle Accord.
Điều đáng nói đó là Michelle Reagan là một nhân vật vô cùng có máu mặt trong nền kinh tế ở thời trước, ông ta vừa xuất hiện thì có người lập tức nhận ra ông ta.
Các nhân viên của tập đoàn Diệp Linh lập tức thảo luận sôi nổi. “Trời ạ, đây không phải là ông Michelle Reagan, huyền thoại nền kinh tế của thế kỷ trước hay sao?”
“Đúng vậy đấy, thế kỷ trước thì ông ấy còn liên tục giữ vị trí người giàu nhất thế giới nữa. “Vầy, sao một nhân vật truyền kỳ như thế này lại đến chỗ chúng ta vậy?”
“Nói thừa, chắc chắn là xem trúng tiềm lực của tập đoàn Diệp Linh chúng ta rồi, muốn hợp tác với tập đoàn chúng ra chứ sao nữa. “Có thể hợp tác với Michelle Reagan là hạnh phúc của đời tôi, được thế thì có chết cũng không tiếc.
Đến giờ nhân viên của tập đoàn Diệp Linh vẫn cho rằng là Quốc tế Hoàn Cầu đối đầu với tập đoàn Diệp Linh, chứ không hề biết đầu sỏ thực sự là gia tộc Michelle, cho nên họ mới ngưỡng một Michelle Reagan như vậy.
Diệp Huyền Tần mỉm cười, không ngờ Michelle Reagan lại nổi tiếng như vậy, không ít nhân viên công ty là fan của ông ta.