Mục lục
Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 92




Ngày hôm sau.



Một tin thời sự nặng kí oanh tạc toàn bộ thành phố Tân Hải.



Buổi luận đàm của hiệp hội đông y sắp tới đây, nguyên soái Tần sẽ lấy thân phận là ‘Thần châm’ tham gia.



Cũng đồng nghĩa với việc nguyên soái Tần sẽ đến thành phố Tân Hải.



Bọn họ có thể có cơ hội nhìn thấy được nguyên soái Tần bằng xương bằng thịt.



Tất cả những người biết được tin tức đều vô cùng phấn chấn.



Đương nhiên là bọn họ cũng không thể kích động bằng những người làm trong giới y học rồi.



Bọn họ có cơ hội tham gia buổi luận đàm của hiệp hội đông y, có thể tiếp xúc trực tiếp với nguyên soái ‘thần châm’ thần bí.



Trong lúc nhất thời, thư mời tham dự tới buổi luận đàm của hiệp hội đông y được săn đó với giá cao tận trời, nhưng vẫn ở tình trạng có tiền cũng không mua được.



Từ Huy Hoàng thân là một người có tiếng lâu năm trong giới y học, cũng là một trong những người đầu tiên nhận được tin tức này.



Trong lòng ông cảm thấy vô cùng phức tạp.



nguyên soái Tần có thể tham gia buổi luận đàm đông y đương nhiên ông cũng rất vui vẻ, đây là cơ hội tốt nhất để tuyên truyền cho ngành đông y của đất nước.



Chỉ đáng tiếc là ông không có tư cách tham gia buổi luận đàm của hiệp hội đông y, không có cơ hội được tận mắt nhìn thấy ‘thần châm’ của giới y học.



Khi đang ăn sáng trong lòng ông vẫn luôn buồn bã không vui.



Diệp Huyền Tần mò hỏi ông: “Bố, bố sao thế? Sao nhìn có vẻ không được vui vậy?”



Từ Huy Hoàng nói: “Haiz, cũng không có gì đâu, chính là vì không thể tham gia buổi luận đàm của hiệp hội đông y thôi, ba thấy có hơi đáng tiếc.”



Diệp Huyền Tần tiện tay móc ra hai tấm phiếu vào cửa đưa cho Từ Huy Hoàng, anh nói: “Ba, con có hai tấm vé vào cửa, tặng cho ba này.”



Hửm?



Cả gia đình Từ Linh Khiết đều sửng sốt một chút, mặt mày toàn vẻ kinh ngạc mà nhìn Diệp Huyền Tần.



Bây giờ có bao nhiêu tiền đi nữa cũng khó mà có được một tấm vé vào cửa, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ điều này.



Diệp Huyền Tần có được vé vào cửa này từ đâu?



Hơn nữa anh còn tùy tay mà lấy ra một lần hai tấm, bình tĩnh ung dung như thế, giống như chỉ là lấy ra vài nghìn thôi vậy…



Từ Huy Hoàng vươn đôi tay run rẩy của mình ra nhận lấy tấm vé vào cửa, ông còn cẩn thận kiểm tra lại.



Một lát sau, khuôn mặt già của ông kích động đến mức đỏ bừng bừng, ông nói: “Là thật, hai tấm vé này là thật.”



“Huyền Tần, con lấy hai tấm vé vào cửa này từ đâu thế?”



Diệp Huyền Tần nói: “Mọi người còn nhớ Nhậm Tiến không? Chính là bà chủ của khách sạn Thủy Cung đó.”



“Lần trước chúng ta trị khỏi bệnh cho ba của cô ấy, vì thế nên cô ấy liền tặng con hai tấm vé vào cửa này.”



Từ Huy Hoàng bừng tỉnh hiểu ra, nói: “Thì ra là như thế.”



“Nhưng mà cho dù là có được vé vào cửa rồi, nhưng sợ là ba cũng không thể tham gia được.”



Diệp Huyền Tần hỏi lại: “Tại sao chứ?”



Từ Huy Hoàng nói: “Hiệp hội có quy định, mỗi một đơn vị chỉ có thể cử hai người đi tham gia mà thôi.”



“Bệnh viện nhân ái chỗ bố làm đã cử ra đủ hai người đi rồi…”



“Trừ khi bố bỏ công việc ở bệnh viện nhân ái, tự mình mở một phòng khám tư nhân, lấy danh nghĩa là một bác sĩ tư thì mới có thể tới tham gia được.”



Diệp Huyền Tần tùy ý đáp: “Vậy thì bố xin nghỉ việc đi, tự bố mở một phòng khám tư là được…”



Từ Huy Hoàng thật cẩn thận liếc nhìn Lý Khả Diệu một cái, ông hỏi: “Khả Diệu, bà thấy thế nào?”



Lý Khả Diệu vẫn luôn không đồng ý để cho Từ Huy Hoàng xin nghỉ việc, hơn nữa thái độ vẫn luôn rất kiên quyết.



Từ Huy Hoàng hoàn toàn không có bao nhiêu hy vọng bà sẽ đồng ý để ông xin nghỉ việc.



Lý Khả Diệu hơi do dự nhìn Diệp Huyền Tần một cái rồi mới nói: “Nếu Huyền Tần cũng đã nói như vậy rồi thì ông cứ theo đó mà làm đi.”



Từ Huy Hoàng kích động tới mức đứng ngồi không yên, ông nói: “Được, được, cuối cùng thì lần này tôi cũng có thể làm lớn một trận rồi.”



“Huyền Tần, con đúng là phúc tinh của bố mà. Tới đây tới đây, nhanh ăn cơm đi.”



Tâm trạng của ông rất tốt, cũng ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.



Thấy Từ Huy Hoàng cứ gắp đồ ăn cho Diệp Huyền Tần không dứt tay, Từ Linh Khiết thẳng thắn trợn trắng mắt.



“Bố thật là, vậy mà lại đi tranh giành tình cảm với con gái.”



Nhưng mà trong lòng cô vẫn rất biết ơn vì Diệp Huyền Tần nói giúp.



Dù sao thì anh cũng đã giúp ba thực hiện được mơ ước bấy lâu của mình.



Sau khi ăn cơm xong thì Từ Huy Hoàng liền buông bát đũa xuống, nói: “Bây giờ tôi sẽ đi tới bệnh viện từ chức ngay.”



“Huyền Tần, nếu không thì con ở nhà chờ bố quay về rồi hai chúng ta chạy ra ngoài xem mặt bằng, rồi đi làm mấy thủ tục gì đó cần thiết luôn.”



Diệp Huyền Tần vui vẻ đồng ý: “Được ạ.”



Từ Huy Hoàng ra khỏi nhà.



Từ Linh Khiết ăn cơm xong thì cũng lau miệng chuẩn bị đi làm.



Sau khi đã giành được hạng mục ‘Thành phố Tình Yêu’, sau ngày Từ Linh Khiết chắc chắn phải bận rộn hơn nhiều.



Vũ Ngọc Chi đột nhiên gọi cô ngừng lại, nói: “Chị Linh Khiết, chị sắp xếp công việc cho em luôn đi, sau này em sẽ đi làm cùng với chị.”



Từ Linh Khiết có hơi kinh ngạc nói: “Cá, tốt xấu gì thì em cũng có học vị tiến sĩ, sao lại có thể vừa mắt với công trường nhỏ của chị?”



Vũ Ngọc Chi nịnh nọt nói: “Chị à, chị đừng thấy quy mô công trường bây giờ còn nhỏ, em tin rằng sau này chị nhất định có thể lên như diều gặp gió, trở thành nhân tài kiệt xuất.”



Đùa sao, nguyên soái Tần đích thân đứng ra làm chỗ dựa cho Từ Linh Khiết mà chị ấy còn không thể lên nhue diều gặp gió được sao.



Từ Linh Khiết nói: “Vừa mới sáng sớm mà em đã ăn mật ông rồi đúng không, sao miệng lại ngọt như thế.”



“Được rồi, trước tiên chị sẽ để em làm thư kí của chị được không, tiền lương và đãi ngộ đều được phát theo tiêu chuẩn cao nhất.”



“Cảm ơn chị.” Vũ Ngọc Chi nhảy cẫng lên rồi đi ra ngoài cùng Từ Linh Khiết.



Bây giờ trong nhà chỉ còn thừa lại hai người Diệp Huyền Tần và Lý Khả Diệu.



Lý Khả Diệu vừa thu dọn bát đũa vừa nói với Diệp Huyền Tần: “Huyền Tần, vài ngày nữa là sinh nhật hai mươi tuổi của Linh Khiết rồi.”



“Theo tập tục của nhà chúng ta thì tiệc sinh nhật hai mươi tuổi là lễ trưởng thành nên phải làm lớn, con xem…”



Diệp Huyền Tần nói: “Dạ, vậy thì cứ làm thật hoành tráng đi.”



Lý Khả Diệu nói: “Được, bây giờ mẹ sẽ đi thông báo cho họ hàng thân thích.”



Diệp Huyền Tần chắp răng chắp lưỡi, không ngờ rằng Từ Linh Khiết chỉ mới hai mươi tuổi, kém anh đến gần mười tuổi.



Thật sự là chiếm được món hời mà.



Sinh nhật hai mươi tuổi của cô, anh nên tặng quà gì mới tốt đây?



Ừm, tặng công ty kiến trúc Phương Thị cho cô cũng rất tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK