Mục lục
Truyện Chiến Thần Phong Vân - Diệp Huyền Tần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 469




“Diệp Huyền Tần, tại sao anh là một người đàn ông cao lớn lại bị một người phụ nữ chân yếu tay mềm như tôi uy hiếp chứ? Hãy nhìn xem, người đã khiến anh oan ức, lải nhải giống như Mạnh Khương Nữ.”



“Anh đúng là một Nguyễn Phạn Nam, tôi thề sẽ uy hiếp anh cả đời này cho anh chết mới thôi.”



Quả nhiên, mười phút sau Từ Nam Huyên lại trở thành một người “anh hùng.”



Diệp Huyền Tần đầy bất lực: “Bỏ đi, coi như kiếp này tôi mắc nợ cô.”



“Hahaha, cô nên có cái tên mới là đạo đức giả”



Anh lại xuống xe, lấy ra một tờ tiền đưa cho viên cảnh sát nói: “Anh ơi, vừa rồi Từ Nam Huyên đã chạy quá tốc độ ba mươi phần trăm. Đúng theo quy định thì chỉ phạt tiền mà không lập biên bản.”



“Tôi thay cô ấy nộp phạt.”



Viên cảnh sát trưởng ngay lập nói: “Anh Diệp, không cần đâu, anh và cục trưởng chúng tôi là anh em tốt. Ngài cục trưởng đã đích thân giao nhiệm vụ chăm sóc tốt cho anh…”



Tất nhiên Sói Hoang sẽ không tiết lộ thân phận thật cho Viện cảnh sát mà chỉ nói dối là bạn tốt của cục trưởng.



Diệp Huyền Tần nói: “Không được. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nhất định phải theo quy định mà làm. Hãy cầm lấy đi.”



Viên cảnh sát trưởng không còn cách nào khác đành cầm lấy số tiền phạt.



Khi Diệp Huyền Tần đang bước lên xe thì đột nhiên có một người phụ nữ xuất chặn anh lại rồi nói: “Đợi đã.”



Diệp Huyền Tần nhìn người phụ nữ một cách đầy nghi ngờ.



Người phụ nữ này đeo bên hông túi OL, trên vai mang theo cái túi nhỏ, chân mang giày cao gót, khí chất tự tin, cao ngạo đúng chị đại.



Gương mặt thanh tú của người phụ nữ có chút ửng hồng, tóc búi cao, tính cách đầy tự tin như chị đại.



Có chút cao lạnh của nữ giám đốc.



Diệp Huyền Tần tự tin phủ nhận không quen biết người phụ nữ này.



Diệp Huyền Tần nói: “Có chuyện gì không?”



Chị đại gật đầu đáp: “Có.”



“Tôi vừa mới bị vi phạm trong việc lái xe. Cả bằng lái xe và giấy phép của tôi đều bị cảnh sát giao thông tịch thu. Làm phiền anh giúp tôi lấy lại nó giúp tôi, tôi đang cần gấp.”



Diệp Huyền Tần có chút bối rối: “Tôi có quen biết cô sao? Dựa vào gì tôi lại đi giúp cô.”



Chị đại nói: “Anh không quen biết tôi, nhưng anh cần phải giúp tôi, nếu không thì anh sẽ gặp phiền phức đấy.”



Diệp Huyền Tần đáp: “Tôi gặp phiền phức gì?”



Chị đại lấy từ trong túi ra một cái máy chụp hình, rồi đưa cho Diệp Huyền Tần xem hai bức ảnh.



Đó là chính là tấm hình mà lúc Diệp Huyền Tần đưa tiền cho viên cảnh sát.



Chị đại lạnh nhạt nói: “Giữa thanh thiên bạch nhật mà anh có hành vi hối lộ công viên chức là anh phạm tội rồi đó.”



“Nếu như anh không giúp tôi, thì tôi sẽ tố cáo hành vi của anh, đến khi đó anh đợi mà ngồi ăn cơm tù đi.”



Diệp Huyền Tần có chút thích thú, nói: “Chỉ Huy Diệp tôi lại bị người khác uy hiếp sao? Thật là buồn cười.”



Anh không chút để ý đến người phụ nữ này, nói với chất giọng lạnh lùng: “Cô giỏi thì đi tố cáo đi. Tôi thật sự muốn thử xem mùi vị của cơm tù là như thế nào.”



“Còn nữa, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi hối lộ? Tôi chỉ nộp tiền phạt bình thường thôi.”



Diệp Huyền Tần bắt đầu khởi động xe chạy.



Không ngờ là chị đại chạy lên chặn đầu xe: “Anh không được đi, anh phải giúp tôi.”



“Tôi thật sự rất vội. Nếu như làm lỡ việc quan trọng thì nửa đời này tôi sẽ rất hối tiếc.”



“Hiện tại chỉ có anh mới có thể giúp được tôi, coi như tôi cầu xin anh được không?”



Diệp Huyền Tần nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của chị đại, rồi nói: “Cô hành động như thế này mà gọi là cầu xin người khác sao?”



“Cười, cô biết cười sao?”



Chị đại ngập ngừng một lúc rồi lắc đầu nói: “Tôi xin lỗi, tôi sẽ không hành động như vậy nữa.”



Diệp Huyền Tần nói: “Bỏ đi, tôi không giúp được cô đâu.”



Đối diện với sự lạnh nhạt của Diệp Huyền Tần, Chị đại có chút suy sụp tinh thần.



Cuối cùng cô ta nghiến răng một cái, nói: “Được rồi! Sự việc đã đến mức này thì tôi chỉ có thể cho anh biết sự thật về thân phận của tôi.”



“Hy vọng rằng sau khi biết thân phận thật thì anh sẽ giúp tôi.”



Diệp Huyền Tần thật sự bế tắc, chỉ có thể miễn cưỡng đáp: “Được thôi! Vậy thì cô hãy cho tôi biết thân phận thật của cô đi.”



Chị đại nói: “Anh biết Diệp Huyền Tần chứ.”



Diệp Huyền Tần ngạc nhiên không nói nên lời: “?”



“Diệp Huyền Tần của tập đoàn Diệp Linh sao?”



‘Cô ta nhắc đến mình để làm gì chứ? Cô ta và mình không có quan hệ gì cả.’’

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK