Giọng nói khàn đục của chủ tử đột nhiên vang từ dưới vực lên.
Sau đó, một người đàn ông mặc áo dài màu đen bay từ dưới vực lên, ôm con trùng vào trong lòng.
Nhìn thấy người này, lông mày mấy người Diệp Huyền Tân đều giãn ra và Cười vui ve.
Người này không phải ai khác mà chính là mục tiêu bọn họ đang theo dõi, Đại Vu Miêu Kỳ.
l….i i.Í
Trùng vương càng kêu to hơn, giống như định báo động cho Đại Vu Miêu Kỳ.
Đại Vu Miêu Kỳ chau mày: “Mày nói tinh thần lực của bọn họ rất mạnh? Tinh thần lực là một chuyện tốt, vừa hay mày có thể dùng được”
Trùng vương:”Í…..i…i.i”
Đại Vu Miêu Kỳ ngây người, quét mắt nhìn về phía mấy người Diệp Huyền Tân: “Mày nói mấy người này rất nguy hiểm”
“Chắc không phải rồi, chỉ là một đám heo thôi, làm sao có thể uy hiếp được chúng ta”
Ngạo mạn lắm!
“Điều này không nên đâu, mẹ kiếp, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở chỗ nào vậy?”
Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Đại Vu Miêu Kỳ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Hả?
Đại Vu Miêu Kỳ nghỉ hoặc nhìn mấy người: “Các người là ai? Chúng ta đã gặp nhau rồi? Tôi nghe giọng cậu có hơi quen tai đấy”
Trước đó Diệp Huyền Tân vì tránh để Đại Vu Miêu Kỳ nhận ra nên đã cố tình đeo mạng che mặt, vậy nên Đại Vu Miêu Kỳ vẫn chưa nhận ra bọn anh đã tới. Diệp Huyền Tân tháo mạng che mặt xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Huyền Tân, Đại Vu Miêu Kỳ suýt chút nữa bùng nổ tại chỗ, anh ta ôm lấy Trùng Vương, liên tục lùi về sau: “Diệp Huyền Tân, là cậu! Các người sao lại đuổi tới nơi này?”
Diệp Huyền Tân: “Khắp thiên hạ này lẽ nào đều là đất của đế vương hết”
Đại Vu Miêu Kỳ nói: “Là Diệp Què khốn kiếp đó đưa các người tới chứ gì” Diệp Huyền Tân cười lạnh: “Ông cho rằng ông và những kẻ cấu kết với ông sẽ không bị anh ấy phát hiện ra sao? Nực cười.”
Đại Vu Miêu Kỳ cắn răng nghiến lợi: “Hừ, tên Diệp Què chết tiệt, đúng thật là việc được thì ít mà thất bại thì nhiều.”
“Ông đây đã ba lần bảy lượt cảnh cáo anh ta, tuyệt đối đừng đưa tên họ Diệp tới, anh ta vẫn làm hỏng của ông đây”
Lúc này mấy người Diệp Huyền Tân mới biết, Diệp Què không đưa được “tên họ Diệp” lên núi mà là đang phòng bị Diệp Huyền Tân. Diệp.
Huyền Tân nói: “Đại Vụ Miêu Kỳ, bây giờ tốt nhất là ông ngoan ngoãn đưa tay chịu trói đi. Ngoan ngoãn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc”
Ha ha ha ha!
Đại Vu Miêu Kỳ đột nhiên cười điên cuồng: “Ngoan ngoãn thì được khoan hồng, kháng cự sẽ bị xử phạt nghiêm khắc. Tôi thèm vào!”
“Tôi thừa nhận, tôi đánh giá thấp các người, sao tôi có thể ngờ được các người sẽ tìm tới nơi này được, nhưng cho dù các người có tìm thấy thì sao nào? Vẫn không phải là không làm được gì tôi hay sao?”
Diệp Huyền Tân cười một cái: “Ai cho ông cái dũng khí nói câu đó?”
Đại Vu Miêu Kỳ: “Lẽ nào các người quên trùng đồng tâm rồi? Bây giờ các người làm gì với tôi thì Trình Hạ Vũ cũng sẽ phải chịu đựng những đau khổ y như tôi!”
Diệp Huyền Tân lạnh lùng nói: “Vốn dĩ ông không nhắc thì tôi cũng quên, nếu ông đã chủ động nhắc tới thì tôi tính toán đủ hết với ông”
“Tôi từng nói rồi, có gì thì cứ tìm tới tôi, nếu như động vào người bên cạnh tôi rồi thì đừng có trách”
Chương 2337:
“Ngày hôm nay ông làm tổn hại Trình Hạ Vũ, ông nói xem tôi có giết chết ông không?”
Đại Vu Miêu Kỳ nói: “Cậu phải nghĩ cho kỹ vào, nếu như cậu dám làm tôi bị thương thì Trình Hạ Vũ cũng sống không bằng chết đâu”
Diệp Huyền Tân: “Ông hơi tự tin thái quá với trùng đồng tâm rồi đấy”
Đại Vu Miêu Kỳ nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu có ý gì? Tôi hiểu rõ uy lực của trùng đồng tâm, tôi đương nhiên là tự tin rồi”
Diệu Huyền Tần: “Nếu như trùng đồng tâm trong người Trịnh Hạ Vũ bị giết chết rồi thì sao?
Sao có thể!
Đại Vu Miêu Kỳ vội vàng phủ nhận: “Trên thế gian này trừ tôi ra, tuyệt đối không có người thứ hai có thể giết chết được trùng đồng tâm, cậu đang lừa tôi, cậu chắc chắn đang lừa tôi”
Diệu Huyền Tân: “Đúng đấy, quả thật không có ai có thể giết được trùng đồng tâm, nhưng nếu như người giết chết trùng đồng tâm là đồng loại của nó, trùng cổ thì sao?”
Đại Vu Miêu Kỳ sợ hãi nhìn Diệp Huyền Tân: “Cậu nói là, cậu đã dùng đến Tổ trùng Bạch Miêu?”
“Đáng chết, đáng chết, có phải cậu đã động đến Tổ trùng Bạch Miêu rồi không?”
Diệp Huyền Tân gật đầu: “Coi như ông thông minh!”
Đại Vu Miêu Kỳ lại vội vàng lắc đầu phủ định: “Không đúng không đúng, cho dù là Tổ trùng Bạch Miêu cũng không có năng lực giết chết trùng đồng tâm!”
“Các người căn bản không giết chết được trùng đồng tâm, cậu đang lừa tôi!”
Diệu Huyền Tần nói: “Đúng đấy, ngay cả Tổ trùng Bạch Miêu cũng không giết được trùng đồng tâm, nhưng lẽ nào ông quên chuyện Trình Hạ Vũ là huyết mạch thần long rồi sao?”
“Ông nhòm ngó Trình Hạ Vũ cũng là vì nhìn trúng huyết mạch thuần long của cô ấy thôi”
“Huyết mạch thuần long cộng thêm Tổ trùng Bạch Miêu còn chưa thể giết chết được trùng đồng tâm ư?”
Sắc mặt Đại Vu Miêu Kỳ lại biến đổi lần nữa: “Huyết mạch thuần long, đúng đấy, sao tôi có thể bỏ qua Huyết mạch thuần long được, thế nhưng, tôi không tin Huyết mạch thuần long lại mạnh như vậy đâu!”
Nói xong, Đại Vu Miêu Kỳ và trùng đồng tâm của Trịnh Hạ Vũ dùng sức mạnh của ý niệm để liên kết với nhau, lúc này trùng đồng tâm của Trịnh Hạ Vũ đã bị Diệp Huyền Tân thu phục rồi, anh mang nó trên người, đợi phản lại Đại Vu Miêu Kỳ.
Dưới mệnh lệnh của Diệp Huyền Tân, trùng đồng tâm bắt đầu phản lại Đại Vu Miêu Kỳ. Đại Vu Miêu Kỳ căn bản không có bất cứ phòng ngự nào, ông ta bị trùng đồng tâm cắn trả, miệng phun ra máu tươi, lảo đảo lùi về sau ba bước.
“Thật sự, không ngờ là sự thật, chết tiệt!” Đại Vu Miêu Kỳ lau máu ở khóe miệng: “Thậm chí các người còn thu phục trùng đồng tâm của tôi để dùng, tôi đánh giá thấp các người quá rồi”
Diệp Huyền Tân: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp, mau kể hết mọi chuyện của ông cho chúng tôi, nói không chừng tôi còn có thể giữ cho ông được toàn mạng!”
Đại Vu Miêu Kỳ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Huyền Tân: “Không phải cậu cho rằng tôi chỉ có một thủ đoạn là trùng đồng tâm đó đấy chứ”
“Đã đến lúc cậu gặp con át bài chủ chốt của tôi rồi”
Diệp Huyền Tân hứng thú nhìn Đại Vu Miêu Kỳ: “Ờ, đừng nói tôi chưa cho ông cơ hội, ông có thủ đoạn gì cứ dùng hết đi!”
Đại Vu Miêu Kỳ vô cái đầu nhỏ của trùng vương, nói: “Trùng vương, tao phải bỏ ra rất nhiều mới có thể nuôi mày thành tài được đấy”
“Tục ngữ nói nuôi binh nghìn ngày, dùng binh một lúc, hôm nay tới lượt mày chiến đấu vì tao rồi”
“Lên đi, phá hủy sức lực của bọn chúng, tao sẽ thưởng hậu hĩnh cho!”
Bộp bộp bộp!
Trong nháy mắt, tùng vương bay lên không trung, bắt đầu tiến vào trạng thái chiến đấu kịch liệt, nó phun ra đòn công kích tinh thần lực cực mạnh, muốn phá hủy tinh thần lực của mấy người Diệp Huyền Tân.
Tinh thần lực của trùng vương vô cùng mạnh, nếu như là người bình thường, cho dù là người mạnh cũng sẽ bị tinh thần lực của trùng vương công kích, nhẹ thì điên điên khùng khùng, nặng thì thành người thực vật!
Nhưng, mấy người Diệp Huyền Tân không phải người bình thường, bọn họ đều là những người mạnh đứng ở đỉnh cao của thế giới võ đạo, tỉnh thần lực của trùng vương không làm bọn họ bị thương quá nặng được.
Thậm chí mấy người còn mặt không đổi sắc, bình tĩnh đối phó, mấy giây sau, Diệp Huyền Tân không kiên nhẫn nữa, anh dứt khoát công kích lại.
Chương 2338:
Diệp Huyền Tân chỉ tùy ý công kích một cái, nhưng với trùng vương mà nói lại là đòn đả kích tiêu diệt, trong nháy mắt, ý chí chiến đấu của trùng vương đã giảm đi rất nhiš Nó mở to miệng, máu tươi trào ra, cánh vỗ một cách vô lực, nặng nề rơi xuống đất, bất tỉnh nhân sự. Diệp Huyền Tân cảm nhận được rõ, trong máu mà trùng vương nhổ ra có chứa đựng hơi thở người nồng nặc.
Nhìn dáng vẻ thiếu máu người để ăn này của trùng vương, người bị Diệp Què đưa tới trước đó chắc là để cho nó ăn.
Thấy trùng vương thất bại, Đại Vu Miêu Kỳ vô cùng lo lắng, anh ta vội vàng ôm trùng vương dậy: “Trùng vương, mày sao vậy? Mày tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì đấy”
Trùng vương vỗ mạnh cánh một cái, ra hiệu mình vẫn còn sống, sắc mặt Đại Vu Miêu Kỳ lúc này mới chuyển biến tốt một chút.
Trong ánh mắt anh ta nhìn về phía mấy người Diệp Huyền Tân đã không còn sự bình tĩnh như lúc nãy, nó trở nên sợ hãi, hoảng loạn.
“Hay, hay lắm, trước đó tôi dây vào các người, là lôi của tôi”
“Thế nhưng bây giờ tôi đã không còn đường lui nữa rồi, chỉ có thể đi vào vết đen thôi”
“Nếu các người tìm tới rồi, vậy chúng ta xem ai bản lĩnh hơn, đấu với nhau một trận sinh tử đi”
“Các người có bản lĩnh thì tới với tôi này!”
Nói xong, Đại Vu Miêu Kỳ ôm Tổ trùng Bạch Miêu nhảy lên xuống vực. Đuổi theo!
Diệp Huyền Tân ra lệnh, mấy người vội vàng nhảy xuống vực, đuổi theo Đại Vu Miêu Kỳ. Vách núi này sương mù dày đặc, tầm nhìn rất hạn hẹp, Đại Vu Miêu Kỳ vừa nhảy xuống liền không thấy tung tích.
Thế nhưng Diệp Huyền Tân không hề lo lắng sẽ mất dấu Đại Vu Miêu Kỳ, sức mạnh của anh sớm đã khóa chặt đối phương rồi. Vách núi này rất sâu, mấy người Diệp Huyền Tân rơi xuống tâm nửa phút mới coi như gần chạm tới đáy vực.
Diệp Huyền Tân lập tức buông giải sức mạnh, kéo mấy người còn lại, chầm chậm rơi xuống để tránh bị thương. Đợi đến khi bọn họ nhìn thấy đáy vực, ai cũng ngây người, trợn mắt há miệng.
Đáy vực thần thần bí bí này đều là xác chết, so với rừng sâu bạch cốt, gió không lùa được vào, lại còn mấy tầng chồng lên nhau, hơn nữa nhìn theo đáy vực sâu không thấy đáy, tất cả đều là xương cốt.
Mùi xác chết ở phía dưới bốc lên nồng nặc, khiến người hít phải khó thở vô cùng, ngay cả mấy người quen chiến đấu như Hắc Lang sắc mặt cũng trở nên khó coi.
Diệp Huyền Tân ngưng hít thở, truy tìm theo đường đáy vực, cố gắng không nhìn những xác chết đó, bởi vì những xác chết đó đều mang đến cho anh hơi thở thô bạo, lí trí sẽ không được quá tỉnh táo.
Vào lúc này, anh nhất định phải duy trì lí trí được tỉnh táo, sau khi truy tìm tầm mấy phút, tiếng kêu của trùng vương đột nhiên vọng lên ở đáy vực.
Uuuuuu!
Tiếp đó, là tiếng cơ thể xào xạc, Hắc Lang vội vàng nói: “Anh, xác chết ở đáy vực đang cử động!”
Mấy người vội vàng cúi đầu, quả nhiên là như vậy, những xác chết không biết đã ngỏm bao lâu kia đang châm chậm cử động.
Hơn nữa tất cả đều đang lúc nhúc, cảnh tượng này vô cùng nổi da gà.
Diệp Huyền Tần vội vàng nói: “Cẩn thận, không phải xác chết đang cử động mà là thứ bên trong nó đang động đậy”
“Thứ bên trong xác chết?” Chiến thần Côn Luân hiếu kỳ nói: “Trong xác chết có thứ gì?”
Lục cục lục cục…
Không đợi Diệp Huyền Tân trả lời, một con rồi lại một con trùng chui ra từ trong xác chết. Những con trùng này lớn nhỏ có đủ, màu sắc khác nhau, hai cánh điên cuồng cử động, phát ra những tiếng lục cục chói tai.
Cả sơn cốc đều oang oang cả lên, giống như sấm chớp đang đánh.
Một lúc sau, khắp mặt đất sơn cốc đều bị những con trùng này xâm chiếm.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng nổi da gà, sợ hãi không thôi.
“Mẹ kiếp, đây là cái gì vậy?” Hắc Lang tức giận chửi một câu.
Nếu không đoán sai thì chắc là trùng cổ “Mẹ kiếp!” Hắc Lang chửi: “Sao lại nhiều trùng cổ thế, đừng nói với tôi là cả Miêu tộc sống trong này nhé.”
Chiến thần Côn Luân: “Có người của Miêu tộc sống ở đây không thì tôi không biết, thế nhưng tôi có thể khẳng định, những xác chết này là nguồn nuôi dưỡng trùng cổ, những con trùng cổ này có thể biến xác chết thành thức ăn”
Xoett