“Chúng ta hiện tại biết quá ít về tung tích của dòng dõi Côn Luân, điều này cực kỳ bất lợi với chúng ta.”
“Còn nữa, lúc này tôi đang tìm hiểu về Vận Quốc thứ ba. Nếu Vận Quốc thứ ba xuất hiện thì các cậu cũng có thể thử dùng Vận Quốc nó sẽ rất có lợi cho các cậu.”
Độc Lang dở khóc dở cười, nói: “Anh, tình hình về Vận Quốc không phải là anh không biết. Nó rất mạnh, chỉ với cơ thể này của chúng em thì không thể dùng được, nếu cũng có thể còn bị Vận Quốc làm cho nổ tung.”
Diệp Huyền Tần nói: “Hay hãy thử dùng một lượng ít thử xem.”
Độc Lang gật đầu: “Aizz, đợi cho đến khi tìm được Vận Quốc thứ ba rồi nói sau. Đến lúc này, chúng ta còn chưa biết bóng dáng của Vận Quốc thứ ba như thế nào?”
Diệp Huyền Tần nói: “Tôi nghi ngờ rằng Vận Quốc thứ ba có liên quan đến kế hoạch của tập đoàn Michelle.”
Độc Lang sững sờ một chút: “Anh, tập đoàn Michelle chỉ là một công ty nước ngoài đang trong quá trình mở rộng thị trường mà thôi. Sao có thể có mối quan hệ với Vận Quốc thứ ba của quốc gia được?”
Diệp Huyền Tần nói: “Nếu tập đoàn Michelle chỉ đơn thuần là một công ty nước ngoài chỉ có mục đích là mở rộng thị trường, vậy tại sao dòng dõi Côn Luân lại quan tâm đến tập đoàn Michelle đến như vậy? Thậm chí còn không tiết lộ một chút thông tin nào?”
Dường như Độc Lang nhớ đến điều gì đó, nói: “Ừ, cũng có thể nói như vậy. Suốt thời gian qua dòng dõi Côn Luân luôn quan sát tới Vận Quốc như hổ rình mồi, nói không chừng Vận Quốc thứ ba thật sự có liên quan đến tập đoàn Michelle.”
“Anh hãy yên tâm, em sẽ cho người điều tra âm mưu của tập đoàn Michelle.”
Diệp Huyền Tần nói: “Được rồi, nhưng lúc này hãy cho người theo dõi Trương Nặc Thuỷ một cách chặt chẽ”
Độc Lang hỏi: “Anh, em vẫn chưa kịp hỏi anh, loại người tôm tép như Trương Nặc Thuỷ sao anh không trực tiếp giết chết ông ta, mà tại sao lại chỉ làm cho ông ta bị hôn mê.”
“Đã nhiều lần ông ta sỉ nhục anh, anh phải xử lý ông ta ngay đi chứ. Chúng ta sao có thể bỏ qua được điều này chứ?”
Diệp Huyền Tần lại nói: “Dòng dõi Côn Luân lúc này như người xuất quỷ nhập thần, hành tung khó đoán. Chúng ta hiện tại chỉ có thể thông qua Trương Nặc Thuỷ, mới có thể tìm hiểu được dấu vết của dòng dõi Côn Luân. Cho nên Trương Nặc Thuỷ không thể chết được.”
“Còn nữa, Trương Nặc Thuỷ không do anh làm cho hôn mê mà là do Trương Tam Ngân đã làm thế.”
Độc Lang cau mày: “Trương Tam Ngân? Chính là người ngày mai đến viết chữ cho quán của ông chủ?”
Diệp Huyền Tần gật đầu.
Độc Lang nói: “Người thanh niên này thật đúng là rất béo phì. Anh, phải giải quyết anh ta như thế nào?”
Diệp Huyền Tần nói: “Cho người theo dõi anh ta, không có lệnh của anh không được hành động thiếu suy nghĩ. Có khi người như anh ta một ngày nào đó chúng ta có thể sử lợi dụng được.”
Độc Lang: “Tuân lệnh!”
Diệp Huyền Tần dặn dò với Độc Lang, nhắn nhủ từng việc từ trên xuống dưới. Rồi sau đó nhanh chóng lên khoang thuyền phóng đi thật nhanh.
Trương Nặc Thuỷ chậm rãi mở mắt ra.
Không nhớ được ra chuyện gì, chỉ cảm thấy đại não trống rỗng và đau đầu.
Ông ta nhắm mắt lại lần nữa rồi đứng lên suy nghĩ kỹ càng.
Ông ta từ từ nhớ lại, bản thân đang đi đến đồn cảnh sát đang nhốt Diệp Huyền Tần để đốt, kết quả nửa đường thì gặp Trương Tam Ngân, bắt ông ta lại rồi đánh ông ta ngất đi.
Chờ ông ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện ra lửa sắp cháy tới người của ông ta. Ông ta muốn chạy trốn, nhưng phát hiện ra trên người như đang có một tảng đá nặng nghìn tấn đè lên người, không thể cử động được.
Nhưng vào lúc này, ông ta lấy ra lá bùa châm lửa đốt nó để có thể triệu hồi Vương đến cứu mình.
Vương nhập vào cơ thể ông ta, ông ta liền bị Vương xâm nhập thẳng vào tâm trí, trong lúc nhất thời ông ta lâm vào hôn mê.
Đến lúc tỉnh lại, thì phát hiện mình đang ở bệnh viện.
Là do Vương đem anh ta tới đây? Ông ta dồn hết chút sức lực cuối cùng này ngồi xuống.
Mới vừa ngồi xuống, thì lại phát hiện đang được Lý Mạnh Hùng bên đồn công an canh giữ.
Trái tim của Trương Nặc Thuỷ lập tức nhảy lộp bộp.
Đáng chết, ông ta sẽ không tiết lộ chuyện chính mình đã hỏa thiêu Diệp Huyền Tần đó chứ? Cảnh sát nhân dân Lý Mạnh Hùng này tới đây để điều tra ông ta sao.
Trương Nặc Thuỷ lập tức thay đổi cảm xúc, nói: “Anh Lý, tại sao anh lại ở đây?”
Trương Nặc Thuỷ thường xuyên đi theo chân bọn họ nói chuyện, biết rất rõ về con người của Lý Mạnh Hùng.
Lý Mạnh Hùng thấy Trương Nặc Thuỷ đã tỉnh lại, nhất thời thở một hơi thật dài, nói: “Này ông kia, ông cuối cùng cũng tỉnh lại. Ông không gặp vấn đề gì rồi, tôi rời đi trước đây.”
Trương Nặc Thuỷ cũng bình tỉnh lại, xem ra không phải đến điều tra mình.
Trương Nặc Thuỷ hỏi: “Anh Lý, chính anh là người đem tôi đến đây sao?”