CHƯƠNG 162: KẾT CỤC CỦA MỘC SA
Ba người trong thang máy có biểu hiện khác nhau.
Bàn tay đang đặt trên eo Ân Nhạc Vy của Hướng Thực khẽ co lại, Ân Nhạc Vy cũng bởi vì kinh ngạc mà không chú ý tới, Mộc Yên Nhiên cũng một bộ “thì ra là thế”.
Viêm ruột thừa cấp tính.
Có lẽ, sau khi Ân Thiên Thiên nhập viện, thì Cảnh Liêm Uy thuận tiện sẽ làm kiểm tra toàn thân cho cô đi.
Lúc nhóm người đi ra đều mang vẻ mặt khác nhau.
Đợi lúc Ân Thiên Thiên xuất viện, Cảnh Liêm Uy cũng bắt tay vào chuẩn bị cho chuyện rời đi, Vi Gia Huệ đã chuyển tới thành phố M từ sớm.
Lúc bước vào cửa nhà đã thấy một bàn cơm phong phú trên bàn ăn, nhưng chủ yếu vẫn là lấy thức ăn nhẹ làm món chính.
Ân Thiên Thiên kinh ngạc một chút, nhưng sau khi thấy thím Thẩm từ trong phòng bếp đi ra, trên người còn đeo tạp dề.
Dọa cô hết hồn, cô còn tưởng Vi Gia Huệ tự mình xuống bếp cơ!
Đây là tin tức lớn đó, đại tiểu thư của nhà họ Vi xuống bếp, sợ bữa cơm nay ăn cũng không thoải mái...
“Mẹ.” Ngoan ngoãn gọi một tiếng, Ân Thiên Thiên có chút chột dạ nhìn về phía phòng bếp, nhìn trang trí mới hoàn toàn làm cho mặt cô hơi đỏ.
Cảnh Liêm Uy vươn tay kéo cô đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ giọng dặn dò cô những việc cần phải chú ý.
Thay quần áo xong, bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy nắm trong lòng bàn tay, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì Ân Thiên Thiên đưa tay kéo anh lại.
Hai người im lặng dừng ở cạnh cửa.
Hạ mắt xuống nhìn cô, trong ánh mắt Cảnh Liêm Uy hiện lên sự nghi hoặc.
Sau hai giây im lặng, Ân Thiên Thiên hỏi: “Cảnh Liêm Uy, em có thể đi cùng anh không?”
Hầu kết khẽ di chuyển, Cảnh Liêm Uy chỉ nói: “Ngoan, đến lúc ra ngoài ăn cơm rồi.”
Trái tim khẽ chìm xuống, Ân Thiên Thiên không nói gì nữa mà đi theo anh tới phòng khách.
Sau khi ăn xong, Ân Thiên Thiên trở về phòng nghỉ sớm, không chú ý Vi Gia Huệ gọi Cảnh Liêm Uy lại.
“Liêm Uy...” Nhìn Cảnh Liêm Uy, cổ họng của Vi Gia Huệ có chút khô khốc, một lúc lâu sau mới nói: “Thời tiết bên kia không tốt lắm, lúc con đi thì nhớ mang thêm hai bộ quần áo.”
Gật đầu, Cảnh Liêm Uy không hề quay đầu lại mà bước vào trong phòng ngủ.
Cho dù chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ cũng chịu ảnh hưởng lớn, sau khi Ân Thiên Thiên ăn cơm xong thì lên giường nghỉ ngơi, nhưng hai mắt vẫn mang theo chút hy vọng nhìn Cảnh Liêm Uy, đáng tiếc Cảnh Liêm Uy lại giống như hoàn toàn không thấy không hiểu, không để ý tới cô.
Một đêm, trằn trọc thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên rời giường, vị trí bên cạnh đã trống từ lâu, thậm chí không cảm nhận được chút độ ấm vào cuối thu này, hơi kinh ngạc, Ân Thiên Thiên không hề động đậy một lúc lâu.
Rốt cuộc, Cảnh Liêm Uy vẫn rời đi một mình như vậy.
Thậm chí, không ai biết anh đi đâu...
Những ngày không có Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên cảm thấy trôi qua rất chậm, cho dù chương trình học nghiên cứu sinh hay là “Thiên Ân” khiến cho cô bận tối mày tối mặt, nhưng cô vẫn cảm thấy thời gian giống như trôi qua rất chậm.
Đếm từng ngày từng ngày trôi qua.
Ngày thứ ba, Ân Thiên Thiên rốt cục phát hiện cả nhà họ Cảnh dường như có chút không thích hợp.
Cảnh Liêm Uy rời đi ba ngày, từ ngày đầu tiên anh rời đi, nhà họ Cảnh tiến vào một loại trạng thái vô cùng im lặng, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác áp lực, Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc về nhà mỗi ngày, Vi Gia Huệ cũng thường mang theo cô trở về, một tuần nay, thời gian người nhà họ Cảnh tụ họp một chỗ dường như còn nhiều hơn so với khoảng thời gian một tháng trước kia.
Bà cụ Cảnh im lặng, ngay cả Mộc Yên Nhiên đến đây hai lần cũng bị bảo trở về.
Cả nhà họ Cảnh dường như tiến vào trong một loại trạng thái kỳ diệu.
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, chỗ vừa làm phẫu thuật của Ân Thiên Thiên bỗng hơi đau, bất đắc dĩ bà cụ Cảnh đành bảo người đưa cô tới bệnh viện Nam Tự, hai người Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đi theo.
Trước khi lên xe, Ân Thiên Thiên thấy thím Thẩm cầm theo một chiếc túi đen về, phần hơi hơi lộ ra thấy được một tờ giấy màu vàng.
Trong bệnh viện Nam Tự, Điền Vinh giúp Ân Thiên Thiên xem miệng vết thương đã phẫu thuật, có thể do không cẩn thận đụng vào, làm liên lụy đến một số chỗ nên mới bị như vậy, chỉ cần nghỉ ngơi và chú ý một chút thì sẽ không có việc gì lớn.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng ở một bên khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng Ân Thiên Thiên lại cảm thấy Cảnh Liêm Bình dường như có chuyện muốn nói với cô, từ đầu tới cuối đều mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Anh, anh có chuyện muốn nói với em sao?” Ân Thiên Thiên khẽ hỏi, nhưng lại nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài phòng bệnh, ba người trong phòng bệnh đều đi ra ngoài.
Trên hành lang bệnh viện, Mộc Sa sắc mặt tái nhợt, cả người nằm rạp trên mặt đất, từ từ di chuyển từng chút một.
“Không muốn, tôi không muốn... Tôi không muốn cắt cụt...” Đôi mắt Mộc Sa đã mất đi sự rực rỡ ban đầu, bị thay thế bởi sự sợ hãi, vừa bò trên mặt đất vừa nói: “Tôi không muốn, không muốn cắt cụt... Tôi còn muốn khiêu vũ... khiêu vũ...”
Ân Thiên Thiên đứng tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Mấy tháng trước, lúc cô gặp Mộc Sa, cô ta vẫn là thiên nga trắng nhảy múa trên sân khấu, nhưng hôm nay lại giống như một con kiến hèn mọn nhất, kéo lê đôi chân không còn sức lực, nửa bước khó rời.
Đôi chân thẳng tắp thon dài kia, bây giờ đang được băng bó trong lớp băng vải rất nặng, cũng không thể sử dụng nữa, hơi toát ra một loại mùi tanh tưởi.
Cảnh Thiên Ngọc nhíu mày khẽ nói: “Lúc đi vào không phải đã nói cố gắng giữ thì có thể không cần cắt sao?”
Chị Linh đứng ở một bên chỉ huy y tá đi tới đưa cô ta lên giường bệnh, thấy Cảnh Thiên Ngọc thì mở miệng giải thích: “Vốn dĩ có thể giữ, nhưng trong khoảng thời gian ở trong bệnh viện, Mộc Sa đi lại quá mức, cố gắng ép hai chân mình đi lại nên không giữ được nữa.”
Dứt câu, ba người đều nhịn không được mà kinh ngạc.
Lúc trước khi xảy ra tai nạn xe, chấn thương của Mộc Sa quả thật rất nghiêm trọng, lúc ấy cũng đã đưa ra một đáp án chứng thực, Mộc Sa cả đời không thể đứng lên khiêu vũ được nữa, cả đời của cô ta chỉ có thể trải qua trên chiếc xe lăn, nhưng không biết là do ai nhiều lần thổi gió bên tai cô ta nói “cần cù bù khả năng” và “lịch sử múa ba lê” của cô ta, kích thích cô ta làm cô ta nhiều lần cố gắng thử đứng lên lúc y tá không chú ý...
Nhà họ Mộc không ai quan tâm tới cô ta, ngay cả người đại diện trong vũ đoàn ban đầu của cô ta cũng không quan tâm tới cô ta.
Một vũ công mất đi hai chân không còn giá trị sử dụng với bọn họ nữa.
Sau khi Mộc Sa đi vào bệnh viện, được chẩn đoán là không thể tiếp tục khiêu vũ, chỉ còn một người duy nhất tới là Hướng Linh...
Mộc Sa đã dùng chính đôi chân của mình “chơi đùa” như vậy, tới lúc được phát hiện thì toàn bộ miệng vết thương đã bị nhiễm trùng và lở loét, không cắt có lẽ ngay cả mạng cũng không còn!
Y tá chạy tới muốn nâng cô ta dậy, nhưng Mộc Sa giống như một con thú bị vây bắt, đưa tay hung hăng đẩy bọn họ ra, sau đó di chuyển người tới bên tường, vươn tay ôm chặt lấy hai chân mình.
“Tại sao, tại sao mày không đứng lên! Tại sao mày không tiếp tục khiêu vũ! Tại sao mày lại tàn phế!” Vừa la hét vừa khóc, bộ dáng kia làm những người xung quanh nhìn thấy cũng không nhịn được mà thương cảm, mọi người ở thành phố T đều biết tin tức “tinh linh ba lê” sụp đổ chỉ trong một đêm, “Tại sao, tại sao người bị như vậy lại là tôi! Tại sao...”
Sắc mặt của Mộc Sa rất trắng, nhưng hai má lại đỏ ửng, đó là nét đỏ ửng của bệnh trạng, trên người cô ta vẫn liên tục đổ mồ hôi, quần áo ướt sũng.
Chị Linh ra lệnh một tiếng, cuối cùng để cho người nâng cô ta lên giường bệnh, cả người giống như đã mất đi ý chí sống, chỉ biết rên rỉ một câu: “Tại sao, tại sao người tàn phế là tôi?”
Ba người Ân Thiên Thiên chứng kiến hết mọi chuyện, không ai nói câu nào.
Từ lúc Mộc Sa về nước cũng chỉ khoảng nửa năm, đã gặp phải biến cố lớn như vậy, sau này tính tình không thay đổi lớn đã tốt lắm rồi.
Dần dần, người trên hành lang dần ít đi, Ân Thiên Thiên xoay người thì thấy Cảnh Liêm Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói một câu với cô: “Thiên Thiên, anh cảm thấy em nên đi tìm Liêm Uy.”
Ánh mắt khẽ chuyển, Ân Thiên Thiên không nói gì.
Cô không biết Cảnh Liêm Uy đi đâu, đồng thời cũng không biết mình có nên đi hay không.
Sau khi Cảnh Liêm Bình mở miệng, Cảnh Thiên Ngọc cũng im lặng, một lúc lâu sau lại nói: “Thiên Thiên, chị giúp em đặt vé máy bay nhé.”
Một câu, hành trình sau bốn ngày của Ân Thiên Thiên cứ như vậy được quyết định, cô phải bước lên hành trình tìm kiếm chồng của mình.
Nhìn vào khuôn mặt Ân Thiên Thiên ẩn ẩn mang theo sự vui vẻ và hạnh phúc, Cảnh Liêm Bình chỉ hy vọng quyết định của mình không sai.
Không ai trong bọn họ chú ý tới, một dáng người gầy gò đứng ở góc cửa phòng phẫu thuật.
Khóe miệng Mộc Yên Nhiên khẽ nhếch, vô cùng vui vẻ nhìn cánh cửa phòng phẫu thuật.
Mộc Sa thật sự nghĩ rằng tàn phế đã là kết cục cuối cùng của cô ta sao?
Nói đùa, cô sẽ buông tha cho Mộc Sa như vậy thì cô không phải Mộc Yên Nhiên!
Cô phải cắt đứt mọi suy nghĩ và ý muốn của cô ta!
Về phần Ân Thiên Thiên, bây giờ cô không vội, một ngày nào đó cô sẽ khiến Ân Thiên Thiên mất đi tất cả mọi thứ, giống như Mộc Sa ngày hôm nay vậy! Không còn gì cả!
Thành phố Q cách xa thành phố T, là một thành phố rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ mất vài giờ để đi khắp toàn bộ thành phố, nơi này mưa mùa thu kéo dài, gần như mưa suốt cả mùa thu, lúc nào cũng mang theo loại hơi thở tương tư.
Lúc Ân Thiên Thiên đến đây, bầu trời đang đổ mưa, màu xám dày đặc trông vô cùng áp lực.
Mà Cảnh Liêm Uy đã đến thành phố này vài ngày trước.
Nắm địa chỉ trong tay, lưng Ân Thiên Thiên đeo một chiếc túi, bắt đầu tìm kiếm trong thành phố này.
Trên những con đường và ngõ nhỏ cũ nát, Ân Thiên Thiên gõ cửa từng nhà hỏi thăm, cuối cùng cũng tới địa chỉ trong tay.
--số 162 ngõ Đào Khê, đường Đào Khê, thành phố Q.
Đây là nơi Cảnh Liêm Uy sẽ đến sống một tuần mỗi năm.
Đứng ở trước cửa, Ân Thiên Thiên nhìn cánh cửa lâu năm chưa được tu sửa, khẽ hít sâu một hơi rồi bước tới gõ cửa.
Sau khi anh nhìn thấy cô sẽ có phản ứng gì?
Trong mơ hồ, Ân Thiên Thiên có chút căng thẳng.
Đợi một lúc lâu vẫn không có ai mở cửa, Ân Thiên Thiên lại gõ cửa lần nữa, vẫn không có ai mở cửa như trước...
Là không ở nhà sao.
Khẽ thở dài một hơi, Ân Thiên Thiên yên lặng đứng trong ngõ nhỏ chờ đợi.
Lúc Cảnh Liêm Uy về thì thấy cô gái đứng trước cánh cửa cũ nát kia, đứng trên con đường lát đá, ngẩng đầu nhìn những hạt mưa rơi bên ngoài chiếc ô, vẻ mặt có chút tĩnh mịch và nặng nề.
Vào những ngày mưa, một người chờ đợi trong thời gian dài sẽ sinh ra những cảm xúc như vậy.
“Thiên Thiên.” Khẽ gọi một tiếng, Cảnh Liêm Uy nhìn người con gái có vẻ mặt nặng nề ban đầu, sau khi nhìn thấy anh thì nở một nụ cười như bông hoa nở rộ, lộ ra lúm đồng tiền, trong nháy mắt ấy, Cảnh Liêm Uy cảm thấy dường như những bông hoa đang nở rộ, cơn mưa cũng không còn ngột ngạt như vậy nữa.
Ân Thiên Thiên giống như ánh nắng mặt trời, đột nhiên xuất hiện trong thế giới ảm đạm, tăm tối của anh, cứng rắn xé rách tạo thành một lỗ hổng, sau đó mời ánh nắng mặt trời đi vào.