CHƯƠNG 289: LỄ TÌNH NHÂN VUI VẺ
Một câu nói khiến cho những người ở trong nhà hàng nhận ra bọn họ đều nhìn sang.
Nhưng Cảnh Liêm Uy lại giơ cao ly rượu đỏ trong tay lên nói với Ân Thiên Thiên: "Trong cuộc đời anh chuyện may mắn duy nhất là lúc đó cưới được em khiến cho người khác hối tiếc không kịp."
Ân Thiên Thiên sững sờ nhìn người đàn ông trước mặt hồi lâu nói không nên lời.
Bên trong cảnh tượng hỗn loạn kia, Hướng Thực ôm người phụ nữ áo quần xốc xếch vào lòng nói tiếp: "Đều là con gái của nhà họ Ân nhưng nuôi dạy lại khác nhau một trời một vực, môi trường ảnh hưởng đến con người, nhưng không thể không nói tâm tính của con người cũng rất quan trọng. Tại sao nhà họ Hướng của tôi lại phá sản? Còn không phải vì người phụ nữ ngu ngốc Ân Nhạc Vy kia sao? Cô ta vậy mà lại dám ra tay với chị gái của mình? Sau khi cô ta lừa Ân Thiên Thiên đi rồi, còn bán chị của mình cho tập đoàn buôn báng nội tạng người trái phép, người phụ nữ như vậy tôi có thể giữ lại sao? Tôi dám giữ lại sao?"
Hướng Thực đã uống say bí tỉ, say đến độ gương mặt đỏ bừng, mà anh ta cũng hoàn toàn không nghĩ tới một đêm nay tất cả mọi thứ mà anh ta nói ra đang được truyền hình trực tiếp cho mọi người biết Ân Nhạc Vy là một người phụ nữ như thế nào? Còn anh ta lại là người thế nào? Là một kẻ đã đi đến bước đường cùng, tất cả danh tiếng đã mất hết, từ đây về sau muốn vực dậy cũng không dễ dàng nữa.
"Ân Nhạc Vy thấp hơn Ân Thiên Thiên không chỉ là một đẳng cấp!" Hướng Thực không nói nhiều về Ân Thiên Thiên, mà phần lớn là dưới sự dẫn đường của những người bên cạnh anh ta nói ra tất tần tật những tội ác của Ân Nhạc Vy, nào là dựa thế nhà họ Cảnh, sát hại người thân, tính tình nóng nảy, không coi bề trên ra gì... Tiếp theo đó dưới sự gợi ý của những người xung quanh anh ta lại nói tiếp: "Tôi là bạn của Cảnh Liêm Uy? Anh đang nói đùa sao? Nhân vật như cậu ba nhà họ Cảnh ngay cả tôi là ai anh ta còn không biết, chứ nói chi đến bạn bè. Tôi chỉ là muốn mượn danh tiếng của anh ta để lên trèo lên cao mà thôi. Tôi muốn để cho tất cả mọi người đều biết Hướng Thực tôi không phải là người dễ bắt nạt, mà ‘Hướng Vỹ’ của tôi nhất định sẽ vực dậy được!"
Mà khoảnh khắc khi Hướng Thực nói xong câu đó, thì dòng tin tức xen vào bên cạnh lại hiện ra tiêu đề “Hàng loạt các vấn đề khi Hướng Vỹ bị niêm phong”, dấu mộc đỏ tươi của ban ngành có liên quan che trên tờ giấy màu trắng, không ai có thể phản bác, cũng không ai dám đi chất vấn. Khi tất cả các vấn đề của “Hướng Vỹ” bị lộ ra trước mặt mọi người, cho dù là nhà họ Cảnh cũng không thể cứu vãn được. “Hướng Vỹ” muốn đứng lên một lần nữa chẳng khác nào nói chuyện viển vông, nhưng một mực kẻ ngu si nào đó hoàn toàn không hề hay biết lại còn ở đó tự mua vui...
Tiếp theo đó nguyên nhân Hướng Thực cưới Ân Nhạc Vy cũng bị lộ ra, đó là vì có thể để cho nhà họ Hướng hợp tác được một hạng mục với nhà họ Ân, giúp ba anh ta đạt được quyền lợi trong “Hướng Vỹ” cho nên anh ta không tiếc từ bỏ bạn gái đã qua lại bốn năm để cưới em gái của bạn gái cũ, anh ta vừa nói xong tiếng chửi rủa lên vang lên bốn phía...
Người đại diện hình tượng “Trai tồi” chuẩn nhất.
Tôi đã nói rồi làm sao Hướng Thực có thể nói được những lời chính nghĩa như thế chứ? Thì ra hắn vốn là “trai tồi”.
“Đúng là nên cảm ơn năm đó anh ta đã không cưới.”
“Quỳ cảm ơn không cưới, mới gặp được cậu ba nhà họ Cảnh.”
Sau khi tin tức phát xong nhân viên phục vụ tắt ti vi, âm nhạc tiếp tục vang lên, sau đó nhân viên phục vụ đẩy xe đựng thức ăn tới, trên đó còn có một bó hoa hồng đỏ rực, to đến che ngợp mắt người khác. Cảnh Liêm Uy đứng lên bước vòng qua bàn ăn, đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên hôn nhẹ lên trán cô, khẽ nói: "Thiên Thiên, sau này hễ có ai bắt nạt em thì anh sẽ thay em dạy dỗ kẻ đó, được không?"
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng Cảnh Liêm Uy đã hôn lên mí mắt cô nói: "Bà xã, chúc em lễ tình nhân vui vẻ."
Một tiếng “bà xã” này khiến Ân Thiên Thiên suýt chút nữa mừng đến phát khóc.
Lễ tình nhân này là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy bảo vệ cô theo cách của anh, mặc dù có hơi trễ hơn tính từ lúc họ quen nhau, nhưng ít nhất anh cũng đã bắt đầu chịu làm như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn tin tưởng cô. Điều này đối với Ân Thiên Thiên mà nói còn quý giá hơn so với bất kỳ món quà nào của lễ tình nhân...
Hôm sau, lúc Hướng Thực tỉnh táo lại thì tất cả mọi chuyện đều đã không kịp cứu vãn, kết cục đã định rồi.
Hướng Thực lao từ trong phòng ra, nhìn thấy Ngụy Chiêu Dung và Mộc Yên Nhiên đang ngồi trong phòng khách ăn sáng, chỉ là Ngụy Chiêu Dung không hề nhúc nhích, Hướng Thực xông về phía Mộc Yên Nhiên nói: "Mộc Yên Nhiên, rõ ràng hôm qua cô cũng ở trong quán bar kia tại sao cô không ngăn tôi lại? Cô có ý gì đây?"
Mộc Yên Nhiên dừng động tác trong tay, không nhịn được hơi cong khóe miệng mỉm cười.
Hướng Thực và Ngụy Chiêu Dung có phải đã quá đề cao bản thân bọn họ rồi không?
Cô xem bọn họ như rác nhặt về nhà, cho bọn họ chỗ ăn chỗ ở thậm chí còn có người làm hầu hạ chẳn lẽ bọn họ còn chưa biết đủ hay sao? Bản thân anh ta ngu ngốc lại còn đổ thừa cho cô? Nhà họ Hướng bây giờ còn có cái gì? Không còn gì cả! Ngay cả giá trị lợi dụng cuối cùng của Hướng Thực cũng đã hoàn toàn hết sạch, cô dựa vào đâu mà phải trả nợ cho hành động ngu xuẩn của bọn họ chứ?
Mộc Yên Nhiên không nói gì, nhưng Ngụy Chiêu Dung lại không nhịn được mở miệng nói: "Hướng Thực, con khẽ thôi, đừng dọa em con."
Từ khi trái tim của Hướng Linh được cấy ghép vào cơ thể Mộc Yên Nhiên, Ngụy Chiêu Dung cực kỳ yêu chiều cô ta, thậm chí đến mức mù quáng.
"Anh trai, anh ở đây chất vấn em không bằng đi hỏi Cảnh Liêm Uy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Mộc Yên Nhiên khẽ nói, trong con ngươi toát lên vẻ sắc lạnh: "Em không giúp anh rất đơn giản là bởi vì em giúp không được, nhưng mà rõ ràng Cảnh Liêm Uy là đào bẫy để anh nhảy vào, cho dù người trên thế giới này đều biết lúc đó anh bị chuốc say, thậm chí có khả năng là bị bỏ thuốc nhưng chuyện anh làm đều là sự thật, sẽ không có ai để ý đến thủ đoạn đâu!"
Một câu nói của Mộc Yên Nhiên đã nhắc tới Cảnh Liêm Uy, nhất thời khiến cho lửa giận của Hướng Thực đều chuyển sang Cảnh Liêm Uy.
Được lắm Cảnh Liêm Uy!
Cảnh Liêm Uy không sợ hắn sẽ nói ra chuyện Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương sao?
Cảnh Liêm Uy không cần Ân Thiên Thiên, không cần con, không cần cả bà cụ Cảnh nữa rồi sao?
Hừ, có đánh chết, hắn cũng không tin!
Hướng Thực nhìn chằm chằm Mộc Yên Nhiên rồi để lại một câu: "Chờ lát nữa tôi trở về sẽ tính sổ với cô sau!"
Mộc Yên Nhiên nhìn bóng lưng rời đi của Hướng Thần, mở miệng cười khinh. Anh ta đi ra ngoài rồi còn có thể trở về được nữa sao? Hình như hơi ngây thơ quá thì phải?
Ngụy Chiêu Dung lại hoàn toàn không để ý, bà vẫn sợ Mộc Yên Nhiên còn tức giận Hướng Thực, cho nên lập tức rót cho cô ly sữa nói: "Linh à, con đừng nóng giận, tính tình của anh trai con là như vậy, không phải con không biết..."
'Ầm' Mộc Yên Nhiên gạt phăng ly sữa trước mặt, hai con mặt trợn to lên nhìn Ngụy Chiêu Dung!
Người phụ nữ điên này, cô ả đúng là nhịn đủ lắm rồi.
Toàn bộ người nhà họ Hướng đều là kẻ điên, một Hướng Linh, bây giờ lại có thêm một Ngụy Chiêu Dung.
Hướng Linh còn có giá trị lợi dụng, nhưng mà Ngụy Chiêu Dung thì sao? Hoàn toàn không có!
Sự việc đã đến nông nỗi này nhà họ Hướng bị ép rời xa thành phố T là kết cục tất yếu, cô ả cần gì phải ở đây cố làm ra vẻ với bọn họ nữa chứ? Nhất thời Mộc Yên Nhiên liền thu hồi lại dáng vẻ ngoan ngoãn hiếu thảo thường ngày.
Ngụy Chiêu Dung bị giật mình, vội vã đứng lên muốn nhặt sạch mảnh thủy tinh. Bà nhớ Hướng Linh có sở thích sưu tầm ly thủy tinh, nếu ly bị bể con bé sẽ không vui...
Bởi vì trong nhà liên tiếp gặp chuyện cho nên thân thể của Ngụy Chiêu Dung cũng trở nên hơi còng xuống, rõ ràng là một phụ nữ mới hơn bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn phảng phất giống như một bà già năm mươi mấy tuổi, lúc này Mộc Yên Nhiên cũng đứng lên theo.
"Linh, con đừng nóng giận, là mẹ không cầm cẩn thận, lát nữa mẹ sẽ mua cho con cái ly khác đẹp hơn..." Ngụy Chiêu Dung vừa nhặt mảnh thủy tinh vừa nhẹ giọng nói, phảng phất như người trước mắt không phải là Mộc Yên Nhiên mà là Hướng Linh hoạt bát trước đây của bà ta.
Bỗng nhiên, cánh tay vừa đụng tới mảnh thủy tinh của bà ta bị người ta giẫm mạnh lên, mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào lòng bàn tay đau đến nỗi bà ta hét toáng lên: "Linh, con giẫm phải tay của mẹ rồi, mau buông chân ra!"
Nhưng bà ta càng gọi Mộc Yên Nhiên lại càng vui vẻ, bàn chân mang giày cao gót màu bạc càng ra sức đạp xuống, rất nhanh xung quanh bàn tay của Ngụy Chiêu Dung máu chảy đầm đìa, bà ta đau đến độ ngã phịch xuống đất...
"Ha ha ha..." Mộc Yên Nhiên cười đến cực kỳ càn rỡ, trên người toát lên vẻ phách lối bệnh hoạn: "Ha ha ha..."
Mộc Yên Nhiên buông tay Ngụy Chiêu Dung ra, Ngụy Chiêu Dung lập tức mất thăng bằng ngã xuống đất, sau đó ngẩng đầu nhìn cô ta, trong mắt tràn ngập vẻ không tin.
Mộc Yên Nhiên tiến lên một bước, mạnh mẽ đạp lên vết máu nói: "Ngụy Chiêu Dung, một người tầm thường như bà thì làm gì có tư cách làm mẹ của tôi? Muốn tôi gọi bà một tiếng ‘mẹ’ đúng là buồn nôn mà. Một nhà họ Hướng nhỏ như tôm tép mà cũng dám cậy thế Mộc Yên Nhiên tôi sao? Có phải các người quá xem trọng bản thân rồi không? Đã vậy bà còn suốt ngày ‘Linh’ này ‘Linh’ nọ nữa, ai là ‘Linh’ của bà, tôi là Mộc Yên Nhiên!"
Mộc Yên Nhiên hét lớn một tiếng, cô ả đã sớm không chịu được chuyện mỗi lần Ngụy Chiêu Dung nhìn thấy cô ả thì đều gọi “Linh” rồi. Mà hôm nay rốt cuộc cũng đến lúc nên trở mặt, giải quyết được một nhà họ Hướng đối với cô ả mà nói nói không phải sẽ rất có lợi sao? Tránh cho sau này cô ả vì giữ hình tượng của bản thân mà phải qua lại ngược xuôi giữa hai nhà họ Hướng và họ Cảnh...
"Linh..." Ngụy Chiêu Dung ngạc nhiên nhìn Mộc Yên Nhiên, bà ta không thể chấp nhận được.
Hướng Linh bị điên, “Hướng Vỹ” phá sản, nhà họ Hướng sụp đổ, Hướng Quang Hùng ngồi tù, hết chuyện này đến chuyện khác lần lượt đổ ập xuống đầu người phụ nữ chưa từng chịu khổ này, khiến cho tinh thần của bà ta vốn đã chịu không nổi, lúc này lại bị Mộc Yên Nhiên kích thích như vậy, bà ta chỉ cảm thấy đầu óc cực kỳ đau đớn, hoàn toàn mờ mịt nhìn Mộc Yên Nhiên, chỉ biết nghe cô ta nói...
"Ngụy Chiêu Dung, không phải bà vẫn luôn rất hận người đã làm hại con gái bà xảy ra tai nạn xe sao?" Mộc Yên Nhiên cười vô cùng đắc ý, cô ả hơi cúi người nhẹ giọng nói, nói chuyện với một kẻ điên cô ả không hề có áp lực: "Vậy bà hận tôi đi, là tôi bảo người đâm cô ta, là tôi đã bắt tay với Ân Nhạc Vy hại chết con gái bà đấy, là tôi muốn trái tim của con gái bà, ngay cả cô ta nổi điên cũng là do tôi ép đấy. Từ lâu tôi đã biết trái tim của con gái bà rất thích hợp với tôi, chỉ là lần đầu tiên bị Ân Thiên Thiên cắt ngang mà thôi, nếu không cô ta đã chết từ lâu rồi..."
Từng câu từng chữ phảng phất như là kim lạnh thấu xương đâm mạnh vào tim Ngụy Chiêu Dung, cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay lập tức biến mất thay vào đó là sự giận dữ và nóng nảy, cả người bà ta run bần bật nhìn chằm chằm Mộc Yên Nhiên.
Linh, Linh của bà ta, không ngờ lại bị cái người mà bà ta xem là con gái này hại chết.
Nhưng Mộc Yên Nhiên vẫn chưa nói hết, cô ả thưởng thức vẻ mặt khiếp sợ của Ngụy Chiêu Dung tiếp tục cười nói: "Lúc trước ở cửa bệnh viện ba mẹ tôi đi cầu xin các người chẳng qua chỉ là làm cho có mà thôi, lúc đi cầu xin các người thì trái tim của con gái các người đã nằm trong tim tôi rồi. Tôi tận mắt nhìn thấy cô ta chết không nhắm mắt. Ha ha ha... Tôi vốn dĩ còn nghĩ có một nhà họ Hướng thì tôi sẽ thuận tiện làm việc hơn, nhưng ai biết nhà họ Hướng các người lại không chịu nổi một đòn như vậy. Cảnh Liêm Uy chỉ mới giơ ngón tay thôi thì các người đã phá sản rồi. Đúng là một lũ ngu ngốc. Sống với một lũ vô dụng như các người thì có ý nghĩa gì. Đúng rồi, Ân Nhạc Vy không dám mở miệng nói người đó là tôi bởi vì cô ta sợ, cho nên cô ta bằng lòng nhìn họ Hướng phá sản!"
Từng câu từng chữ đâm vào tim Ngụy Chiêu Dung khiến cả người bà ta rét lạnh.
Nhưng mà Mộc Yên Nhiên lại tiếp tục ghé sát vào tai bà ta nói: "Ngụy Chiêu Dung bà nên cảm thấy vui mừng vì đã sinh ra được một người con gái có giá trị lợi dụng như Hướng Linh đi, nếu không tôi cũng không ngại bán bà và Hướng Thực cho “Diêm Vương” đâu. Bây giờ bà khôn hồn thì lập tức cút khỏi nhà tôi, nếu không tôi sợ mình sẽ đổi ý đấy!"