CHƯƠNG 439: TRÌNH THIÊN KIỀU GHÉ THĂM
Mọi chuyện đã được quyết định bởi một câu nói của anh.
Lâm Vũ Văn và Cảnh Nhan Hi, chỉ cần cô bé đồng ý, mọi chuyện có thể quyết định bất kỳ lúc nào, cũng có thể bị hủy bỏ bất kỳ lúc nào.
Đây cũng xem như là nhà họ Cảnh trả nợ cái ân cho Lâm Vũ Văn, chứ bằng không bọn họ cũng không biết đến khi nào Cảnh Nhan Hi mới khỏe lại...
Đến giờ cơm tối, Cảnh Liêm Uy và Lâm Dĩ bèn xác định chuyện này, ngoài bề mặt, công chúa nhỏ của nhà họ Cảnh và cậu chủ nhà họ Lâm đã được hôn ước từ nhỏ với nhau. Cảnh Liêm Uy lại nói riêng với Lâm Vũ Văn, chỉ cần Cảnh Nhan Hi muốn ngừng, mối hôn sự này có thể ngừng bất cứ lúc nào, đương nhiên nhà họ Lâm không biết việc này, chỉ có Lâm Vũ Văn biết mà thôi.
Mặc dù Cảnh Liêm Uy muốn giúp đỡ Lâm Vũ Văn, cũng muốn lợi dụng Lâm Vũ Văn dẫn dắt Nhan Hi bước ra khỏi khủng hoảng, nhưng rốt cuộc cũng sẽ không hại con gái mình, anh đã nói riêng với Lâm Vũ Văn, mặc dù cậu bé chỉ mới mười tuổi thôi, nhưng Cảnh Liêm Uy không tin, một cậu bé bước ra từ gia đình như vậy, lại không hiểu lời anh nói.
Bữa ăn tối còn chưa chấm dứt, người nhà họ Cảnh đã lục tục quay trở về, mọi người nhận được tin tức bèn vội vã chạy về xem tình hình như thế nào, thậm chí còn không chào hỏi người nhà họ Lâm mà đi thẳng một nước vào phòng Cảnh Nhan Hi.
Từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên vẫn ở trong phòng chăm sóc con gái, chỉ sợ bất cẩn để Cảnh Nhan Hi xảy ra chuyện bất trắc.
Vi Gia Huệ vừa nghe Cảnh Nhan Hi mở giọng gọi bà nội bèn bật khóc, vội vàng ôm cô bé vào lòng mình, đau lòng khôn xiết, Cảnh Nguyên Phước cũng không cầm lòng nổi, vành mắt của ông đỏ ửng.
Không sao là được rồi.
Không sao thì tốt rồi...
Xem ra cậu bé trong nhà họ Lâm và Nhan Hi thật sự có duyên phận với nhau.
Trong đêm tối, Cảnh Thiên Ngọc nhìn gương mặt đang chìm trong giấc ngủ say của Trình Uyển, ánh mắt có vẻ tịch mịch.
Một tháng rồi, đã một tháng ròng rã rồi.
Đã một tháng trôi qua kể từ lúc cô đề xuất hiệp ước năm năm cho đến nay, suốt tháng này, Trình Thiên Kiều chưa đến tìm cô lần nào, cô cũng không biết mình đang trông chờ điều gì. Vào lúc này, Cảnh Thiên Ngọc không khỏi thầm chế giễu chính mình.
Rõ ràng cô biết là không thể, chẳng phải thế nay sao?
Biết người mà Trình Thiên Kiều yêu thương không phải là mình, chỉ vì một phút bốc đồng mà để bản thân mình sa đà.
Khóe môi Cảnh Thiên Ngọc nhếch lên, nở nụ cười trào phúng, cô không cầm lòng nổi, để những giọt lệ trong ánh mắt tuôn rơi, cô yêu người đàn ông ấy bằng cả sinh mạng của mình, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn không phải là cô...
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên giường rung lên, Cảnh Thiên Ngọc chìa tay qua lấy, cô sững sờ ngay tức khắc.
‘Chồng chưa cưới’ gửi tin nhắn cho mình, cô dè dặt nhấp vào xem, chỉ thấy anh ta hỏi: “Em ngủ chưa?”
Đây là lần đầu tiên, anh ấy hỏi cô như thế này!
Cảnh Thiên Ngọc không diễn tả được tâm trạng của mình hiện giờ, chỉ cảm thấy mình không kềm lòng nổi mà bật khóc! Cô cũng muốn gây chuyện vô cớ giống như Ân Thiên Thiên khi ở bên Cảnh Liêm Uy, vừa khóc vừa nói lên tiếng lòng của mình, nhưng vẫn được người yêu chiều chuộng vô điều kiện.
Chỉ tiếc là cô không phải Ân Thiên Thiên, anh ta cũng không phải Cảnh Liêm Uy.
Bàn tay Cảnh Thiên Ngọc run run, trả lời một chữ ‘chưa’, Trình Thiên Kiều gọi điện cho cô ngay tức khắc.
Cảnh Thiên Ngọc vội vàng đứng dậy ra ban công nghe điện thoại, đến áo khoác còn không kịp mặt, giọng nói đều run rẩy.
“Cảnh Thiên Ngọc, sao em chưa mặc áo khoác mà đã đi ra ngoài rồi! Không sợ cảm lạnh sao?” Đột nhiên, giọng nói của người đàn ông ấy trở nên hung hăng, thậm chí dường như giọng nói của anh ta cũng cách đây không xa.
Cảnh Thiên Ngọc cầm điện thoại nhìn xuống, người đàn ông đứng dưới nhà họ Cảnh chẳng phải là Trình Thiên Kiều đó ư?
Không ngờ anh ta lại đứng bên dưới phòng của cô.
Trong nháy mắt, Cảnh Thiên Ngọc sững sờ.
Trình Thiên Kiều sốt ruột vô cùng, trên bả vai anh đã vươnng đôi chút tuyết trắng, đêm nay, tuyết rất lớn...
“Cảnh Thiên Ngọc, em mau đi vào mặc đồ, rồi xuống mở cửa cho anh!” Trình Thiên Khanh ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói nhuốm vẻ lo lắng.
Cảnh Thiên Ngọc cầm điện thoại quay đầu đi xuống dưới, đầu óc cũng không còn nhớ gì nữa, chỉ vội vàng ra mở cửa cho anh, thậm chí đến giày còn chưa kịp xỏ, chạy chân trần ra ngoài.
Hai giờ sáng, nếu như bảo vệ quen anh, Trình Thiên Kiều không vô đây nổi, nhưng sau khi anh vào cũng không muốn gọi quản gia mở cửa cho mình, mà đi lượn lờ dưới nhà, muốn ở đây một lúc rồi quay về, nào ngờ chỉ một tin nhắn đã bộc lộ hết nỗi nhớ nhung ngày đêm của anh.
Căn biệt thự nguy nga của nhà họ Cảnh trông hết sức cao lớn trong đêm tối, cũng đẹp đẽ vô cùng, phía bên ngoài là thế giới lạnh lẽo của tuyết trắng, lúc Cảnh Thiên Ngọc mở cửa ra, ánh đèn ấm áp bên trong mở ra một thế giới tràn trề hơi ấm của mùa xuân, muôn hoa đua nở.
Anh bước vào, Cảnh Thiên Ngọc đóng cửa lại, rồi đứng lặng tại chỗ.
Trình Thiên Kiều nhíu mày thật chặt, trên gương mặt vẫn còn vương vẻ giận dữ, thấy anh như thế, Cảnh Thiên Ngọc chợt không dám lại gần, chỉ im lặng đứng nguyên tại chỗ.
Ấm áp phía sau lưng ngăn cách thế giới của cô ấy, Cảnh Thiên Ngọc chỉ mặc lớp áo ngủ mỏng manh, đứng trên bậc thềm, lúc cơn gió rét táp vào người, Cảnh Thiên Ngọc mới cảm thấy lạnh, nhưng khi nãy, cô chạy như bay để xuống gặp anh ta, sau khi nhìn thấy gương mặt toát ra vẻ bất mãn ấy, lại không dám đi về trước.
Rốt cuộc thì anh vẫn ghét bỏ cô...
Cảnh Thiên Ngọc đứng lặng ngay tại chỗ, cô muốn giữ sự kiêu ngạo cuối cùng của mình, nhưng vốn không còn cách nào khác.
Trình Thiên Kiều đi đến, đứng thấp hơn cô một bậc thang, anh không nói lời nào mà bế bổng cô lên, hành động của anh rất...thô bạo, nhưng trong không gian như thế này, lại lãng mạn vô cùng.
Cảnh Thiên Ngọc sợ hết hồn, vội vàng ôm chặt cánh tay anh, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng.
Trình Thiên Kiều nhìn người phụ nữ trong lòng, anh ta gắt gỏng: “Muốn hứng gió thì anh hứng gió với em!”
Sau khi nói dứt lời, anh ôm cô ra ghế mây ngồi, đặt Cảnh Thiên Ngọc ngồi xuống đùi mình, thậm chí còn nhấc chân cô lên để cô dựa sát vào lòng mình, cởi áo khoác rộng rãi của mình ra khoác lên người cô, hơi ấm và mùi hương của anh phả vào mặt cô, khiến trái tim Cảnh Thiên Ngọc đập thình thịch!
Anh ôm cô ngồi trên ghế mây như thế, ôm thật chặt, bởi vì hai chân cô cong lên mà chiếc áo ngủ trượt xuống, chiếc áo khoác rộng rãi không chỉ trùm lên cơ thể của cô, mà còn cả bàn tay hay bất cẩn chạm vào người cô của anh nữa...
Trình Thiên Kiều hơi phiền muộn, người phụ nữ này vẫn cứ không biết tự chăm sóc cho mình như thế.
“Ôm chặt anh!” Trình Thiên Kiều quát khẽ một tiếng, sau khi xác định cánh tay cô đã vòng sang ôm lấy cổ mình, anh mới thả lỏng cánh tay đang ôm eo cô ra. Trình Thiên Kiều khom lưng nắm đôi chân lạnh lẽo của cô trong lòng bàn tay ấm áp của mình.
Trong chốc lát, gương mặt bé nhỏ của Cảnh Thiên Ngọc đỏ bừng, cô muốn rút chân về, nhưng chân cô lại bị Trình Thiên Kiều nắm thật chặt.
“Em bao nhiêu lớn rồi, còn không biết chăm sóc chính mình? Ai sẽ chăm sóc em đây hả?” Trình Thiên Kiều lầm bầm, lại không dám nhìn thẳng vào mắt cô, anh cũng sợ, sợ cô sẽ nhắc lại chuyện xảy ra hồi hôm ấy: “Công việc của anh bận rộn như thế, Trình Uyển lại nhỏ đến vậy, em nói xem, lỡ bệnh rồi thì làm sao?”
Cảnh Thiên Ngọc nghe anh nói thế, không khỏi mím chặt môi.
Cô có bắt anh phải chăm sóc cho mình đâu.
Cảnh Thiên Ngọc hơi bực bội, cô buông lỏng cánh tay đang quàng sang cổ anh trong vô thức, rồi cất tiếng nói: “Có ai bắt anh phải chăm sóc em đâu! Em còn có người thân và bạn bè nữa!”
Cô vẫn còn chưa nói dứt câu, cơ thể cô ngã nhào ra sau vì mất khống chế, Trình Thiên Kiều vội vàng ôm chặt eo cô bằng một tay, tay còn lại vẫn còn giữ chặt lấy đôi chân nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình, lần này, rốt cuộc ánh mắt của hai người cũng chạm vào nhau, trong giây phút đó, ai cũng đã mất đi dũng khí nói chuyện.
Trước giờ anh chưa từng nhìn thấu trái tim của mình, còn cô lại dùng cả thanh xuân của mình để yêu anh, nhưng cuối cùng không được đáp lại gì cả!
Trong đêm tuyết, đột nhiên hai người đều im lặng.
Một hồi lâu sau, Cảnh Thiên Ngọc mới hỏi nho nhỏ: “Anh có việc gì à? Sao khuya thế mà còn đến đây.”
Đậu xanh, vợ con anh đều ở đây, anh có thể không đến hay sao?
Anh muốn rống lên câu này trong vô thức, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở lời.
“Đến báo cho Cảnh Liêm Uy biết, kết cục đã định rồi.” Trình Thiên Kiều chuyển đề tài, tâm trạng hơi khó chịu.
Cô ấy không thích mình đến mức này à?
Người phụ nữ yêu mình của ngày trước, đi đâu rồi?
Cảnh Thiên Ngọc gật đầu, cố gắng phớt lờ cảm giác mất mát trong lòng mình, nói khe khẽ: “Thế à, vậy đợi đến mai rồi đi nói cho nó, bây giờ đã trễ lắm rồi, anh cũng nên về đi.”
Cảnh Thiên Ngọc nói dứt lời, bèn giãy giụa kịch liệt, nhưng Trình Thiên Kiều ôm chặt quá, không hề cho cô cơ hội vùng dứt ra khỏi lồng ngực của anh.
Trình Thiên Kiều đanh mặt nhìn cô, một hồi lâu sau mới ôm cô đứng dậy, nói: “Để anh đưa em về.
Sau khi nói dứt lời, Trình Thiên Kiều bèn ôm cô đi vào nhà, thậm chí còn đi thẳng lên trên phòng Cảnh Thiên Ngọc, mấy năm nay anh đã đến đây vô số lần, quen thuộc hết mỗi vị trí ở nơi này từ lâu.
Nửa đêm nửa hôm Vi Gia Huệ thức giấc, nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều đang ở cạnh nhau, bèn ôm Trình Uyển về phòng cho trẻ em, vào giây phút này, căn phòng không còn bóng người, tạo được thuận lợi cho Trình Thiên Kiều.
Trình Thiên Kiều ôm Cảnh Thiên Ngọc về phòng, Trình Thiên Kiều đứng trước chiếc giường đôi, cúi đầu nhìn người phụ nữ trong lòng, anh không nói tiếng nào.
Đột nhiên bầu không khí trở nên mờ ám, gương mặt Cảnh Thiên Ngọc không khỏi đỏ bừng.
Trình Thiên Kiều nhìn thấy vẻ xấu hổ của cô, anh chợt động lòng, nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống giường, chiếc áo khoác rộng rãi trượt xuống, để lộ ra cơ thể thon thả của cô bên dưới lớp áo ngủ. Chiếc váy ngủ cuộn lên theo tư thế của cô, để lộ ra đôi chân trắng ngần...
Vừa lấy lại được tự do, Cảnh Thiên Ngọc bèn vội vàng né tránh cái ôm của anh trong vô thức, nhưng đột nhiên người đàn ông này đè cô xuống, cơ thể cao ráo của anh phủ trước mặt cô, trông rất có tính xâm lược!
Gương mặt Cảnh Thiên Ngọc đỏ bừng, cô ngẩng đầu nhìn anh, lúc nhìn thấy đôi mắt đen lay láy đó, cơ thể cô rụt lại trong vô thức, tiếng hít thở cũng dần dần trở nên hỗn loạn.
Trình Thiên Kiều nhìn mình như thể mình con mồi vậy, anh ép sát đến gần cô, đôi mắt nhìn cô chăm chú rồi nói: “Thiên Ngọc, một tháng rồi, anh nợ em bốn lần.”
Anh vừa mới nói dứt lời, gương mặt Cảnh Thiên Ngọc đỏ bừng, khắp người đều đỏ ửng, không biết đôi mắt xinh đẹp của cô đang nhìn đi nơi nào, trông cô có vẻ rất lúng túng.
Cảnh Thiên Ngọc hé miệng, muốn nói câu ‘không cần phải trả’, nhưng vẫn còn chưa kịp nói ra thành lời, miệng cô đã bị người đàn ông trước mặt khóa chặt chẽ! Không chừa chút khe hở nào.
Trước giờ anh ta chưa từng kềm chế khi ở với cô!
Tiếc là cô không hề hay biết điều này...
Lúc vẫn còn đang thấy mơ màng, cơ thể cao ráo ấy đã nhấn chìm cô xuống đại dương bông mềm mại không thấy đáy...
Rên rỉ, thở dốc...
Hai người bọn họ vẫn thường như thế này, không đối mặt với vấn đề, cũng không giải quyết vấn đề.