CHƯƠNG 650: KẺ TUNG TIN ĐỒN CHỈ SỢ THIÊN HẠ CHƯA ĐỦ LOẠN
Điền Vinh run run, nhẹ nhàng quay đầu anh lại, tỉ mỉ kiểm tra, đưa tay kéo hòm thuốc bên cạnh Lý Mẫn mà vừa nãy quên lấy. Anh ta dùng toàn bộ số bông có trong hòm thuốc để ấn lên vết thương Cảnh Liêm Uy, cố gắng cầm máu, nhưng bông vừa đặt lên đã bị nhuộm đỏ máu, lại lấy thêm vài miếng bông nữa đặt vào đầu Cảnh Liêm Uy, đột nhiên Điền Vinh quay đầu lại hét to: “Xe cứu thương, xe cứu thương đâu, sao mãi vẫn chưa tới?!”
Vừa mới hét xong, quay đầu nhìn toàn thân Cảnh Liêm Uy đang chảy máu như muốn nhuộm đỏ hết nơi đây, đột nhiên Điền Vinh nghe thấy tiếng còi xe cứu thương ngày càng gần…
Đồng thời, người nhà họ Ân và họ Cảnh đang hoảng loạn cũng đều lấy lại tinh thần vào thời khắc này!
Ân Bách Phú và Cảnh Nguyên Phước vẫn luôn đứng trên lầu nhìn, nắm chặt lan can như muốn bóp nát, đến khi thấy nhân viên cứu hộ khiêng cáng cứu thương vào thì hai người vô thức muốn bước tới. Nhưng vừa nhấc chân đi thì cả hai đều không tự chủ được run nhè nhẹ, suýt nữa đã ngã ngồi trên đất!
Hai người dìu nhau, sắc mặt trắng bệch cố gắng muôn bước tới!
Trên cầu thang, Kha Tiềm và Ân Tinhkhông kịp chạy ra ngoài đã bị bảo vệ nhà họ Ân giữ chặt, hai người cũng căng thẳng nhìn tình huống trước mặt, ban đầu trong mắt đều là vẻ mong đợi Ân Thiên Thiên gặp chuyện, đến khi thấy Cảnh Liêm Uy mới là người xảy ra chuyện thì lại khiếp sợ mà bất lực…
Sao họ có thể ngờ được Cảnh Liêm Uy lại lấy thân mình đỡ dao chứ, dù Cảnh Liêm Uy giống như Đổng Khánh trước kia đỡ một dao cho Ân Thiên Thiên thì anh ta cho rằng cũng chỉ một dao thôi, không ngờ anh lại đỡ nhiều nhát dao như vậy, thậm chí khi Ân Thiên Thiên ngã xuống cầu thang dài thế kia, anh cũng dùng cơ thể mình bảo vệ cô…
Ân Thiên Thiên gần như không chịu chút tổn thương nào, còn Cảnh Liêm Uy lại vết thương chồng chất…
Tình huống này thật sự khiến họ không tiếp nhận được!
Tới trước Ân Tinh và Kha Tiềm, đột nhiên Ân Bách Phú dừng bước, quay đầu nhìn Ân Tinh rồi đột nhiên giơ tay tát cho cô ta một cái, gọn gàng mà dứt khoát, tiếng tát giòn tan vang vọng khắp phòng khiến mọi người đều sợ hãi sững sờ! Quay sang nhìn Kha Tiềm bên cạnh cô ta, Ân Bách Phú phẫn nộ quát: “Ân Tinh , đây là người đàn ông mà mày chọn đấy hả?! Một kẻ giết người? Mày muốn làm vợ của kẻ giết người à?”
Lời vừa dứt, Ân Tinh ngẩn người, câu nói này còn khiến cô ta khiếp sợ hơn cái tát của Ân Bách Phú!
Kẻ giết người?
Nhìn Cảnh Liêm Uy phía dưới được nhân viên cứu hộ đưa đi, máu trên cánh tay chảy từng giọt xuống đất…
Từng giọt từng giọt…
Cô ta, phải làm vợ của kẻ giết người sao?
Quay đầu nhìn Kha Tiềm, đột nhiên Ân Tinh mở to mắt, trong mắt đầy vẻ đấu tranh và sợ hãi!
Cảnh Nguyên Phước đi qua Kha Tiềm, quay đầu, vẻ mặt rét lạnh nhìn anh ta, ông rất ít khi nổi giận nhưng bây giờ cũng phải phát cáu, đưa tay lên đấm anh ta một cú, đánh đến mức bảo vệ suýt nữa cũng không túm được anh ta để anh ta ngã xuống đất. Cảnh Nguyên Phước đứng trước mặt Kha Tiềm rồi nói: “Nhà họ Cảnh tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này! Cho dù sau lưng cậu là ai thì nhà họ Cảnh tôi cũng đấu với hắn tới cùng!”
Nói rồi hai người xuống lầu đợi Ân Thiên Tuấn lái xe tới, còn Cảnh Liêm Bình kéo Lý Mẫn ra, dù bây giờ Ân Thiên Thiên có sao hay không thì vẫn bế cô đưa vào bệnh viện, dù sao kiểm tra một chút cũng vẫn tốt hơn, không phải sao?
Nếu không Cảnh Liêm Uy cảnh lại, bọn họ biết ăn nói thế nào?
Bệnh viện Nam Tự.
Đây là lần đầu tiên Cảnh Liêm Uy lấy danh nghĩa cấp cứu được đưa vào đây, cả bệnh viện lập tức nhốn nháo, viện trưởng gần như đã gọi toàn bộ bác sĩ và nhân viên công tác tới, ngay cả giáo sư cấp bậc chuyên gia đã lâu không xuất hiện và các bác sĩ lâu năm cũng tới, bác sĩ khoa não lại càng phải có mặt đông đủ!
Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy đều được đưa lên xe cứu thương, vừa xuống xe, Ân Thiên Thiên đã vô thức muốn xuống giường tìm anh, nhưng bị bác sĩ và y tá giữ lại, mọi người vội vã đẩy hai người về hai nơi, một người đi tới phòng phẫu thuật, một người tới khoa phụ sản.
Người nhà họ Ân và nhà họ Cảnh ở phía sau cũng hấp tấp tới đây, sắc mặt ai nấy đều cực kỳ xấu.
Đám phóng viên vẫn luôn chờ ở cửa nhà họ Ân, đến khi chuông cảnh báo của nhà họ Ân vang lên thì họ hoàn toàn sục sôi. Với bọn họ mà nói, tin tức cả ngày hôm nay đã đủ làm tin nóng đầu đề trong vòng nửa tháng, bây giờ cậu ba Cảnh bị đưa vào phòng cấp cứu lại càng là tin nóng hổi hơn! Họ đồng loạt đuổi theo mọi người tới bệnh viện.
Ông Cảnh, xin hỏi cậu ba xảy ra chuyện gì vậy ạ? Có thể nói đôi câu không?
Ông Cảnh, có phải cậu ba phát bệnh, làm bản thân bị thương rồi cũng làm cô Ân bị thương không? Nhà họ Ân có truy cứu chuyện này không?
Ông Cảnh, nếu đã tới bệnh viện rồi thì có cân nhắc làm kiểm tra để phá bỏ lời nhà họ Đổng nói không?
…
Đám phóng viên đáng ghét quấn lấy người nhà họ Cảnh, dáng vẻ đó chính là trời không sợ đất không sợ cũng phải có được tin đầu đề, khiến cho người nhà họ Ân và nhà họ Cảnh đều không kìm được cố giấu lửa giận.
Ân Thiên Thiên bị đưa đi, Lý Mẫn nhanh chóng đi theo, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Thiên Ngọc cũng tới xem cô thế nào. Bên kia, Ân Bách Phú ở lại cùng người nhà họ Cảnh, một giây trước đã nói ra lời hứa hẹn, Ân Bách Phú dùng ánh mắt nói lên sự kiên định của mình!
Cậu cả Cảnh, chuyện gì xảy ra vậy? Là vì nhà họ Cảnh muốn giúp cô Ân nên cố tạo dư luận ư?
Cậu cả Cảnh, có phải nhà họ Cảnh muốn tận lực giúp đỡ cô Ân không, cho dù cô ấy có phải kẻ giết người hay không?
Cậu cả Cảnh, vì sao liên hôn giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Ân lại thất bại? Mọi người giúp cô ấy là vì cô ấy đáng giá với một vài bí mật không thể nói cho người khác sao?
…
Cảnh Liêm Bình sắp bị đám phóng viên làm cho phiền chết rồi, hôm nay họ ra ngoài thật sự không dẫn nhiều vệ sĩ theo. Cảnh Thiên Ngọc và Vi Gia Huệ đã tới đây nhưng cũng là từ công ty tới, bây giờ đúng là không đủ người để ngăn cản đám phóng viên, hơn nữa Liên Mẫn ở bệnh viện còn cố ý dẫn dụ một vài phóng viên tới, bệnh viện Nam Tự lập tức hỗn loạn không tưởng tượng được.
Cảnh Liêm Uy toàn thân đầy máu bị đưa vào phòng cấp cứu mà đám phóng viên vẫn còn đuổi theo họ lải nhải không ngừng.
Người nhà họ Cảnh đều cố nén lửa giận trong lòng không bộc phát, viện trưởng lập tức điều động toàn bộ người trong bệnh viện tới đây ngăn chặn, lúc này người nhà họ Cảnh và nhà họ Ân mới được yên tĩnh một chút.
Đèn ngoài phòng phẫu thuật vẫn sáng, người bên ngoài vừa lo lắng vừa sợ hãi.
Cảnh Liêm Uy, tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì….
Ở khoa phụ sản, Ân Thiên Thiên bị cưỡng ép làm kiểm tra, không có tình trạng chói mắt của Cảnh Liêm Uy bày ra trước mặt, cô đã bình tĩnh hơn nhưng vẫn bị Ân Thiên Tuấn và Cảnh Thiên Ngọc trông coi rất chặt, không thể đi tìm Cảnh Liêm Uy được. Không biết có phải vì mệt không, nằm lên giường chưa bao lâu cô đã nhắm hai mắt lại…
Bác sĩ thấy cô đã bình tĩnh thì cũng thở phào một hơi, điều chỉnh tốc độ nước truyền cho cô rồi quay đầu nói với mấy người Ân Thiên Tuấn: “Cả mẹ và đứa bé đều không có vấn đề gì, nhưng vì sợ hãi nên mới hơi luống cuống, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là được. Tôi truyền nước dinh dưỡng cho cô ấy, thời gian này đừng làm gì kích thích đến cô ấy.”
Nói xong bác sĩ ra khỏi phòng bệnh, Ân Thiên Tuấn và Cảnh Thiên Ngọc cũng thở phào một hơi. Hai người đồng loạt ra ngoài gọi điện báo bình an cho người nhà, hoàn toàn không phát hiện họ vừa mới bước chân ra thì Ân Thiên Thiên mở mắt, không chút do dự rút kim tiêm trên tay, đôi mắt trắng đen rõ ràng kiên định nhìn về nơi Cảnh Liêm Uy đang phẫu thuật…
Mọi người nói xem liệu cậu ba có chết không? Tôi thấy anh ấy chảy nhiều máu lắm.
Không phải là anh ấy bị thần kinh thật đấy chứ? Làm hại vợ trước của mình rồi làm hại bản thân?
Nếu cậu ba chết thì tin tức này có thể hot cả nửa năm đấy!
Chậc chậc chậc, nhà giàu cũng thật là…
…
Càng tới gần phòng phẫu thuật của Cảnh Liêm Uy, đám phóng viên vây quanh càng nhiều, Ân Thiên Thiên mặc đồng phục bệnh nhân nên cũng chẳng ai chú ý tới cô, mái tóc xoã xuống cũng che được mặt nên không ai nhận ra!
Liệu cậu ba Cảnh có chết không?
Câu nói này đột nhiên xông vào não Ân Thiên Thiên, kích thích khiến người cô run lên, đầu không kịp suy nghĩ, Ân Thiên Thiên đã đỏ mắt xông lên, đưa tay túm lấy mấy phóng viên vừa nói những lời này rồi hét lớn: “Cảnh Liêm Uy sẽ không chết! Không chết! Các người mới sẽ chết ấy! Đám người lạnh lùng các người mới chết! Dựa vào đâu mà mấy người nói anh ấy sẽ chết, anh là bác sĩ à? Là Thượng đế à? Hay là bản thân Cảnh Liêm Uy? Chưa ai nói anh ấy sẽ chết, các anh dựa vào đâu mà nói vậy?”
Tiếng hét bất ngờ nhanh chóng thu hút đám phóng viên đang tập trung cao độ, bọn họ nhao nhao nhào tới đây, thoáng chốc Ân Thiên Thiên đã bị bao vây không một kẽ hở, nhưng dù vậy thì cô vẫn không buông người trước mặt mà hét lớn: “Đám lạnh lùng vô tình các người, có phải chỉ cần có tin đầu đề cho các người thì người khác thế nào cũng không quan tâm phải không?”
--- Cô Ân, xin hỏi có phải cậu ba Cảnh phát bệnh làm hại cô không? Cô có sợ không?
--- Cô Ân, xin hỏi vì anh ấy bị bệnh nên cô mới ly hôn phải không?
--- Cô Ân, nhà họ Ân giữ bí mật cho nhà họ Cảnh nên họ giúp cô thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật phải không?
…
Ân Thiên Thiên túm lấy phóng viên trước mặt lại bỗng nghe thấy người bên cạnh nói như vậy, đôi mắt đầy vẻ thất vọng và lạnh nhạt. Sao cô có thể quên mất trên đời này đa số mọi người đều thích xem náo nhiệt, không sợ chuyện lớn, nhất là phóng viên chứ!
Thả phóng viên ra, Ân Thiên Thiên đối mặt với anh ta, trên khuôn mặt quật cường không có một giọt nước mắt, nhưng trước mắt lại đã mơ hồ không nhìn rõ, nói rất hùng hồn: “Các người có biết sự tồn tại của phóng viên là gì không? Những bài báo họ đăng được mọi người quan tâm, những bài họ đăng đều là sự thật, là lòng người trắc ẩn của xã hội này, chứ không như các người, chỉ biết một lòng muốn có thành tích cho mình và chẳng quan tâm gì khác! Chồng tôi vẫn đang trong phòng phẫu thuật, các người lại ở bên ngoài nghĩ rằng… nếu anh ấy chết thì sẽ chiếm cứ trang nhất thế nào, đánh đòn phủ đầu trước, thậm chí các người còn ép chúng tôi chừa nhận chuyện chúng tôi không muốn thừa nhận, các người đã không còn là phóng viên nữa, các người là kẻ tung tin đồn nhảm, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn!”
Lời vừa dứt, cả hiện trường đều yên tĩnh im ắng, Cảnh Liêm Bình và Ân Thiên Tuấn đuổi theo Ân Thiên Thiên tới đây cũng thoáng sững sờ.
Cô gào thét khiến cho nước mắt luôn đảo quanh hốc mắt đã rơi xuống, đưa tay vuốt bụng mình, cô đứng đó một thân một mình làm người khác đau lòng, cũng khiến người khác khó chịu.
Đám phóng viên ở hiện trường nghe những lời này đều ngẩn người.
Kẻ tung tin đồn nhảm chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn?
Tội danh nặng như vậy, nhưng dường như đều là sự thật…