CHƯƠNG 2: ĐẠO ĐỨC TỆ HẠI, PHẨM HẠNH BẤT CHÍNH
Ân Thiên Thiên cảm nhận được cơn đau rát trên mặt, giờ phút này cô bỗng muốn khóc.
Cơ thể run rẩy dữ dội, tóc tai lòa xòa che đi hai má, nhưng dù như vậy, cô vẫn kiên quyết muốn nghe thấy câu trả lời của Hướng Thực. Cô quay đầu, đôi mắt còn mang chút mong đợi: “Anh nói cho em biết, anh là bạn trai của ai?”
“Ân Thiên Thiên! Dù thế nào cô vẫn là cô cả nhà họ Ân. Tôi biết cô không thích tôi, nhưng đây là bữa tiệc sinh nhật của em gái cô. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Hướng Thực xuất hiện trước mặt bao người, cô cứ phải khăng khăng khiến mọi người không còn đường lui sao?” Người vừa nói chính là Lý Mẫn - mẹ kế của Ân Thiên Thiên. Giờ phút này người bà ta cũng run rẩy không kém, như thể đứng không vững vì bị Ân Thiên Thiên đả kích quá lớn: “Thiên Thiên, có chuyện gì thì về nhà chúng ta hẵng nói, đừng làm xấu mặt mình và cả em gái cô nữa!”
Ân Nhạc Vy nhìn mẹ mình rồi lập tức chạy đến bên cạnh níu lấy bà ta, liên tiếp cầu xin: “Mẹ, mẹ đừng vậy mà, chị con... chị ấy... chị ấy chỉ nhất thời chưa nghĩ thông suốt mà thôi.”
Lần đầu tiên Ân Thiên Thiên quật cường như vậy, cô coi hai mẹ con Ân Nhạc Vy ở bên cạnh như không khí, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hướng Thực, giọng điệu kiên định: “Hướng Thực, trả lời em đi, anh là bạn trai Ân Thiên Thiên hay Ân Nhạc Vy?”
Những người xung quanh không nhịn được nhíu mày, tình huống này có vẻ không đúng lắm, thế nhưng tiếng xôn xao vẫn không ngừng. Phải biết rằng, ở thành phố T này, danh tiếng của Ân Thiên Thiên đúng là sánh ngang với người nhà họ Cảnh, có điều là nổi theo hai hướng khác biệt.
Trong truyền thuyết, cô cả nhà họ Ân đạo đức tệ hại, phẩm hạnh bất chính; còn nhà họ Cảnh thì quyền cao chức trọng, khiêm nhường phúc hậu.
“Ân Thiên Thiên này làm sao ấy nhỉ, tôi nhớ cô ta luôn hèn yếu lắm mà, sao hôm nay lại đột nhiên ngang ngược vậy nhỉ?”
“Ai mà biết được, nhà họ Ân đúng là loạn thật, lười quan tâm.”
Câu hỏi của Ân Thiên Thiên khiến ánh mắt mọi người đều tập trung vào Hướng Thực. Từ đầu đến cuối, người đàn ông anh tuấn hệt như ánh mặt trời kia vẫn im lặng quan sát toàn bộ, giờ phút này mới thu hút ánh mắt của mọi người.
“Anh...” Ánh mắt Hướng Thực thoáng qua vẻ gì đó, hình như có chút khó xử. Hắn còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị Ân Nhạc Vy cắt ngang, hơn nữa trong lời nói còn vì chị gái mình.
Ân Nhạc Vy đột nhiên nói: “Hướng Thực, anh chọn chị gái em đi, em không liên quan gì đến anh cả!”
Trong nháy mắt, mọi người xung quanh càng khinh thường hành động của Ân Thiên Thiên.
Hướng Thực khó xử nhìn Ân Nhạc Vy rồi đi về phía cô ta, đưa tay nắm lấy bờ vai cô ta, kiên định nói: “Nhạc Vy, anh không thể vì chị gái em mà làm tổn thương em. Anh là chồng chưa cưới của em, không phải sao?”
Ân Thiên Thiên nhìn hai người đang cười thỏa mãn trước mặt mình, bỗng dưng cảm thấy cổ họng nghẹn chặt, tầm mắt choáng váng, nhưng ngay khi cô còn chưa sốc lại tinh thần thì đã bị người đưa đi rồi. Mà cô không chú ý đến, người đàn ông dẫn cô đi đã hơn bốn mươi tuổi, gã nắm chặt bờ vai cô và dẫn cô vào phòng nghỉ của khách sạn Nocturne.
Người xung quanh không nhịn được thổn thức khôn nguôi.
“Tôi đã bảo cô cả nhà họ Ân đâu phải loại tốt lành gì, nhìn xem, còn có người tình tìm tới tận nơi rồi kìa.”
“Hình như người đàn ông kia là quản lý của tập đoàn Trương thị. Tôi nghe nói gần đây nhà họ Ân qua lại thân thiết với Trương thị lắm, vì vài dự án nào đó...”
“Vậy thì xem ra cô cả kia cũng là người biết sẵn lòng hi sinh cho gia đình đấy chứ? Ha ha...”
“Quả nhiên là cô cả nhà họ Ân trong truyền thuyết, đúng là không tầm thường nhỉ.”
Đám người xung quanh không hề kiêng dè người nhà họ Ân, cứ thế tùy ý bàn tán về Ân Thiên Thiên, mà Lý Mẫn còn thỉnh thoảng hùa theo mấy câu. Lúc tất cả mọi người không chú ý, Ân Nhạc Vy đã đi theo Hướng Thực về chỗ ở của Ân Thiên Thiên...