CHƯƠNG 596: ĐỐI CHỌI GAY GẮT
Lý Mẫn thấy tình hình như vậy thì nhẹ nhàng nói: “Ông cụ Đổng, thật ngại quá, tính khí của con bé không được dễ chịu cho lắm, nhưng con bé nói nếu ông đến tìm nó thì ngày mai nó sẽ tự mình đến tận nhà để chào hỏi.
Lời vời dứt, ông cụ Đổng liền hít mạnh một hơi, ánh mắt hung dữ nhìn lên lầu, như thể ông ta sẽ xông lên đó ngay vậy nhưng rốt cuộc ông ta vẫn nhịn được, đứng dậy, hét lớn một tiếng: “Nói với nó, tôi chờ!"
Dứt lời, ông cụ Đổng không nói một lời, phất tay áo bỏ đi!
Gương mặt tươi cười của Ân Bách Phú lập tức sa sầm ngay sau khi ông cụ Đổng rời khỏi nhà họ Ân, trong ánh mắt toàn là giận dữ! Ngay cả sắc mặt của Lý Mẫn cũng vô cùng tái nhợt.
Bọn họ vĩnh viễn không bao giờ quên được tại sao Ân Nhạc Vy lại sang Anh và ở bên đó cô đã bị lão già kia lừa lọc ra làm sao để rồi kéo dài hơi tàn tại nhà lão già đó như thế nào, mà lão ta cũng không đưa tay ra giúp đỡ cô ta, cứ trơ mắt nhìn cô ta chết đi…
Ân Tinh xoay người trở về phòng mình, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện này nhưng Ân Thiên Tuấn thì lại bắt đầu lo lắng về mối quan hệ giữa Ân Thiên Thiên và người nhà họ Đổng…
Cô có sợ không? Hay sẽ chùn bước chăng?
Nhà họ Đổng không giống với nhà họ Cảnh.
Hôm sau.
Ân Thiên Thiên thức dây, chậm rãi rửa mặt thay quần áo, chiếc áo khoác màu xanh lá đậm đơn giản được khoác lên thân hình nhỏ bé xinh xắn của cô, cô cũng trang điểm nhẹ nhàng thôi sau đó cô khẽ vỗ về bụng mình nói: “Cục cưng, mẹ sắp ra trận rồi, con nhất định phải cổ vũ cho mẹ đấy!”
Ân Thiên Thiên hít sâu một hơi, một mình đi đến tập đoàn Đổng Thị.
Cô không để cho Ân Bách Phú hoặc là Ân Thiên Tuấn đưa đi mà chỉ một mình khoác theo chiếc túi xách tự đi đến đó, đơn giản như đang đi họp lớp.
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Đổng thị, sáng sớm hôm nay, ông cụ Đổng đích thân đến công ty dường như đã vực dậy tinh thàn của toàn bộ nhân viên, họ sợ mình sẽ gây ra sơ sót nên ai nấy đều lẳng lặng làm công việc của mình.
Đổng Khánh còn chưa tới Đổng thị đã nhận được tin ông cụ Đổng đang ở công ty, anh nhíu chặt chân mày rồi tăng tốc lên văn phòng, thư ký riêng bên cạnh anh ta cũng căng thẳng theo, không dám chậm trễ chút nào, nghe đồn ông cụ Đổng là người có thể ăn tươi nuốt sống người khác!
Đổng Khánh vừa mở cửa liền thấy ông cụ Đổng đang ngồi trên ghế sofa, mới sáng sớm nhưng dường như tâm trạng của ông ta không được tốt lắm thì phải, chân mày nhíu chặt không hề có khunh hướng giãn ra, vừa thấy anh ta vào ông liền xuy một tiếng rồi nói: “Ông còn tưởng ngay cả Đổng thị cháu cũng không thèm ngó ngàng gì chứ, nhà cũng không về, nhưng rốt cuộc ông vẫn còn có thể gặp được cháu, nhỉ?”
Nghe thấy những lời nói châm chích, Đổng Khánh vẫn không biến sắc, anh ta nhìn ông rồi nhẹ giọng hỏi: “Ông nội, ông có chuyện gì à?"
Lời nói dửng dưng cơ hồ giữa họ chẳng có quan hệ tốt đẹp như trong tưởng tượng của người khác…
Ông cụ Đổng dằn mạnh chén trà xuống bàn, không hề để ý tới tiếng thủy tinh va chạm phát ra mà chỉ nhướn mày nhìn anh ta rồi lớn tiếng nói: “Đổng Khánh, đừng nghĩ rằng nhà họ Đổng ta bây giờ không có cháu thì không xong! Thế nào? Có được người phụ nữ mà mình muốn rồi nên muốn đá văng ông chứ gì? Hãy mở mắt cho to một chút, ông là người mà cháu có thể dễ dàng hất cẳng sao?"
Ông cụ Đổng vừa phát uy, tát cả mọi người trong phòng dều lập tức im thin thít, không ai dám mở miệng nói dùm Đổng Khánh một câu.
Ai chẳng biết, từ lâu Đổng Khánh đã chắc chắn là người thừa kế chính thức của nhà họ Đổng chứ, trừ phi anh ta chết nếu không nhà họ Đổng sẽ không thể thay người khác! Nhưng cách suy nghĩ và nhìn nhận giữa Đổng Khánh cùng ông cụ Đổng không giống nhau nên hai người thường thường cãi nhau, mà ông cụ Đổng chỉ có thể áp chế được Đổng Khánh bằng chuyện của Ân Thiên Thiên, khi Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy vẫn chưa ly hôn, khó khăn lắm mới thấy Đổng Khánh nghe lời, vậy mà họ vừa ly hôn anh ta liền phản...
Không thèm trở về nhà họ Đổng, anh ta thà ở khách sạn cũng không quay về, những khi nói chuyện cùng ông cụ Đổng thì chẳng có chủ đề nào khác ngoại trừ những lời hỏi thăm xã giao cũng như công việc, hai người hoàn toàn giống như những người xa lạ!
Đổng Khánh nhướn mày nhìn ông nội mình nhưng không nói một lời, anh ta không có ý định che giấu việc hiện tại mình là một kẻ vong ân bội nghĩa!
"Rốt cuộc ông đến đây có chuyện gì?" Anh ta nhẹ nhàng hỏi một câu nhưng trong lời nói lại thấp thoáng sự thiếu kiên nhẫn.
Cơn tức giận của ông cụ Đổng lập tức bộc phát, ông ta chụp lấy chén trà trên bàn ném thẳng vào đầu Đổng Khánh, thư ký riêng của cả hai người họ mắt mở trừng trừng sửng sốt nhưng cả hai hoàn toàn bất lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn chén trà rơi vào đầu Đổng Khánh!
Tuy nhiên dường như Đổng Khánh đã sớm dự đoán được ông ta sẽ phản ứng như vậy nên khi cái chén văng tới, anh ta hơi nghiêng đầu né sang một bên, liền sau đó là tiếng cái chén bị đập vỡ vang lên, vang to rõ ràng khiến người ta sợ hãi!
"Đổng Khánh!" Ông cụ Đổng hét lớn một tiếng, phẫn nộ trừng mắt nhìn anh ta: “Cháu có tin là ông có thể khiến Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Liêm Uy ly hôn thì cũng có thể làm cho hai người họ tái hôn không, nếu cháu vẫn còn ngỗ nghịch như vậy thì ông làm cho cháu xem! Ông sẽ cho cháu thấy chữ ‘Đổng’ viết thế nào!”
Đổng Khánh không nói gì, mà chỉ nhìn chằm chằm ông nội rồi hít mạnh một hơi.
"Ông không hiểu rốt cuộc con bé đó có chỗ nào tốt chứ? Lại còn là một người phụ nữ đã có con! Tuy nhà họ Đổng chúng ta không cần thanh danh nhưng cháu tốt xấu gì cũng phải tìm cho mình một đứa hiểu lễ nghĩa chứ, còn nó chỉ là một đứa không coi ai ra gì!" Những bất mãn mà ông ta tích tụ từ hôm qua tới vì chuyện của Ân Thiên Thiên lúc này đã bộc phát toàn bộ, ông cụ Đổng ngay từ đầu đã không thích Ân Thiên Thiên: “Chẳng phải cũng chỉ là một gương mặt thôi sao, ông sẽ kêu người đi phẫu thuật thẩm mỹ giống cô ta, cháu đừng có cả ngày bám đuôi cô ta như vậy, chẳng ra sao cả!”
Đổng Khánh không để ý tới ông cụ Đổng nữa, anh đưa tay tháo hờ chiếc cà vạt của mình ra, dáng đứng thẳng tắp biến mất tăm, anh ta quay người đi về phía bàn làm việc, hiển nhiên là muốn bắt đầu xử lý công việc của mình.
Ông cụ Đổng tức muốn chết, đang định ngoác mồm chửi thêm trận nữa thì có người đẩy cửa phòng ra!
Ông cụ Đổng theo bản năng quay phát lại quát: “Cút ra ngoài tôi, không có sự cho phép của ta ai cũng không được vào!"
Nhưng lời vừa dứt thì người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc lập tức bật người dậy, vội vàng đi tới, nhẹ nhàng hỏi: “Thiên Thiên, sao em lại tới đây?"
Ông cụ Đổng đang dạy dỗ cháu trai trong văn phòng, cả cái Đổng thị này bây giờ còn ai dám tới gần chứ?
Ân Thiên Thiên ôm bụng đã bắt đầu lớn của mình bước tới, trông cô rất xinh đẹp, nhìn ông cụ Đổng không nói gì, cho dù Đổng Khánh đi tới thân thiết hỏi thăm cô thì cô cũng không có chút phản ứng nào, chỉ đứng im như vậy.
Đổng Khánh đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên và đưa tay ra đỡ cô theo bản năng, ánh mắt của anh vô tình nhìn xuống cái bụng đã nhô cao đang lấp ló bên dưới áo khoác của cô, trong mắt anh lúc này không thể che giấu được sự hụt hẫng chợt thoáng qua, anh ta khẽ nói: “Thiên Thiên, em sang đây ngồi đi, em muốn uống gì dể anh bảo họ chuẩn bị cho em."
Thái độ của anh đối với ông cụ Đổng và Ân Thiên Thiên quá chênh lệch khiến ông cụ Đổng hận không thể lật bàn, cũng không thèm để ý tới cửa vẫn chưa được đóng lại, ông ta chỉ thẳng mặt Ân Thiên Thiên giận giữ quát: “Đổng Khánh, rốt cuộc cháu có mắt không vậy, loại đàn bà từng sinh con, từng kết hôn như Ân Thiên Thiên rốt cuộc có chỗ nào xứng với cháu hả? Sao cháu cứ phải cần một người phụ nữ như vậy chứ, bây giờ cô ta cùng lắm là làm lẽ cho người ta thôi, làm gì có ai vô dụng như cháu!”
Những lời khó nghe như vậy cũng đã được nói ra, Ân Thiên Thiên cũng không kềm được khẽ nhếch mép, hất cánh tay đang đỡ cô của Đổng Khánh ra, không chút do dự mở miệng phản kích nói: “Những lời này của ông cụ Đổng cũng thật buồn cười, con của tôi sinh ra là ngoài giá thú à, hay là tôi lén chồng sinh ra? Con của tôi cũng là con của chồng tôi thì có chỗ nào sai? Chuyện tôi kết hôn cả thành phố T này có ai là không biết nhưng cũng nhờ phúc đức của ông mà bây giờ tôi phải ly hôn, một người chỉ xứng làm lẽ cho người ta như tôi vậy mà nhà họ Đổng ông lại có người cố tình không tiếc bất cứ giá nào để buộc tôi ngồi vào cái ghế bà chủ đấy!”
Lời vừa dứt, tất cả những người có mặt dường như đều nín thở không dám nói một lời.
Những người nãy giờ vẫn đang đứng ngoài cửa nghe ngóng vừa nghe thấy lời này đều nhao nhao trừng lớn mắt nhìn vào.
Vở kịch lần này còn thú vị hơn cả vạn lần so với lúc trước khi Thiên Thiên đến Đổng thị!
Ông cụ Đổng tức giận thở hồng hộc, ông trừng mắt nhìn Ân Thiên Thiên, ngay cả Đổng Khánh cũng kinh ngạc nhìn Ân Thiên Thiên, trong trí nhớ của bọn họ, Ân Thiên Thiên chưa từng đối chọi gay gắt như vậy nói chi đến chuyện cô vừa mở miệng đã không nể mặt ai như vậy!
Ân Thiên Thiên khẽ tựa vào cạnh cửa, đứng đó một cách thoải mái tự nhiên nhưng cũng ‘không cẩn thận’ làm cho cánh cửa kia không đóng lại được. Ân Thiên Thiên bắt chéo chân, đưa tay xoa xoa bụng mình rồi tiếp tục cười nói: “Có một chuyện tôi thật muốn hỏi cho rõ ràng, đứa bé trong bụng tôi sau này nên mang họ gì, họ Cảnh hay là họ Đổng?”
Cô vừa dứt lời, dường như sắc mặt của mọi người đều trắng bệnh.
Cái bụng của Ân Thiên Thiên hiện tại chính là tiêu điểm trong cuộc tranh luận của mọi người, ai cũng đoán đứa bé là của ai, tất cả mọi người đều nghĩ cô sẽ che giấu nhưng hôm nay khi cô trang điểm xinh đẹp, mang cái bụng chình ình đến đây thì đã chứng minh là cô hoàn toàn không muốn che giấu, thậm chí, hiện tại cô còn nói toạc ra ngay tại một nơi như vầy nữa…
Đổng Khánh nhìn bụng của Ân Thiên Thiên, sắc mặt hơi tái nhợt, ngay cả ánh mắt cũng đờ đẫn trong vô thức.
Nói thật là anh ta không ngờ Ân Thiên Thiên mang thai, hơn nữa tới khi anh ta phát hiện ra thì đã bốn tháng rồi, hoàn toàn không thể cưới cô, chuyện này chính là cản trở lớn nhất cho việc anh ta muốn cưới Ân Thiên Thiên!
Nhà họ Đổng không cần thanh danh, nhưng họ quan tâm tới huyết mạch, tuy rằng họ chỉ quan tâm đến huyết mạch ưu tú nhưng nó cũng phải là huyết mạch của nhà họ Đổng mới được, còn Ân Thiên Thiên muốn mang thai con của Cảnh Liêm Uy bước chân vào nhà họ Đổng thì có là ai đi nữa cũng sẽ không đồng ý!
"Ân Thiên Thiên!" Ông cụ Đổng hét lớn một tiếng rồi đứng dậy, thân hình già nua lúc này trông cao ráo và thẳng tắp khác thường, nhưng dù vậy, cũng không thể che giấu được sự thật rằng ông Đổng đã già rồi: “Hôm nay ngay tại đây tôi sẽ nói cho cô biết, đứa bé trong bụng cô không được bước vào nhà họ Đổng, nếu cô muốn gả vào nhà họ Đổng thì hãy tống khứ đứa bé này đi cho tôi! Nếu không, cô sẽ làm mẹ đơn thân cả đời!"
"Ha ha..." Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên bỗng dưng bật cười, nụ cười tươi như hoa nở khiến người ta không rét mà run.