CHƯƠNG 371: PHÙ PHÙ
“Nếu cô đã không rõ ràng, vậy thì tôi nói rõ cho cô biết, hôn ước giữa nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc sớm đã vô hiệu từ 2 năm trước rồi.” Lạnh lùng mở miệng, Cảnh Liêm Uy bèn dứt khoát nói: “Khi cô bức vợ của tôi phải đi thì đã không còn chuyện gì để nói, hy vọng cô sau này có thể tự trọng.”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy nhìn Cảnh Nhan Hi rồi lau vết lem đồ ăn trên khóe miệng của cô bé, động tác dịu dàng, hoàn toàn không thấy thái độ lạnh lùng và chán ghét như khi anh đối với Mộc Yên Nhiên.
Đứng ngây ra đó, sắc mặt của Mộc Yên Nhiên đặc biệt khó coi, không ít những người xung quanh thậm chí còn bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.
---- Không phải nói tình cảm của cậu ba Cảnh với cô cả nhà họ Mộc rất tốt, rất ổn định sao? Cái này không giống?
---- Sao có tình cảm tốt được chứ? Đó không phải đều là do Mộc Yên Nhiên tự nói, cậu ba Cảnh trước nay đều không có từng thừa nhận.
---- Nếu thật sự có tình cảm tốt thì sớm đã lấy về rồi, còn đợi đến bây giờ sao?
---- Bức tường ‘hủy đi hoa đào của em’ của người ta đều làm vì người vợ trước, ai không biết anh ta đang đợi chính là vợ trước chứ?
---- Đến mức độ này vẫn chỉ chờ một người phụ nữ, quả thật không dễ dàng.
...
Những lời nói xung quanh từng câu từng chữ đều lọt vào tai của Mộc Yên Nhiên, càng nghe cô ta càng cảm thấy không thoải mái!
Nhân viên đưa cho cô bé một bát canh hải sản còn nóng, cô nhóc vừa nhìn thấy thì hai mắt mở to, điển hình của một người háu ăn, khiến cho Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà cong môi, bèn giơ tay chọc nhẹ vào chóp mũi của cô bé.
“ba, canh, canh...” Cánh tay còn hưng phấn khua, Cảnh Nhan Hi nhìn ba của mình một cái rồi tiếp tục nhìn không dời bát canh trong tay nhân viên phục vụ, chọc mọi người xung quanh đều không nhịn được mà bật cười.
Mộc Yên Nhiên bị tất cả mọi người phớt lờ, còn bị tất cả mọi người chế giễu, bây giờ còn bị Cảnh Liêm Uy nói thẳng muốn hủy bỏ hôn ước giữa hai nhà bọn họ, như thế sự chờ đợi hai năm nay của cô ta tính là cái gì? Thanh xuân của cô ta tính là cái gì? Cô ta bỏ ra nhiều thứ như vậy rồi tính là cái gì?
Nhìn Cảnh Liêm Uy với ánh mắt thiêu đốt, Mộc Yên Nhiên chỉ cảm thấy trong lồng ngực của mình dâng lên một cơn phẫn nộ!
“ba...” Tâm trạng của Cảnh Nhan Hi rất tốt, dứt khoát cởi giày nhỏ của mình đứng lên ghế rồi chèo vào trong lòng của Cảnh Liêm Uy, gương mặt mũm mĩm môi mím chặt, lộ ra hai gò má phúng phính đáng yêu: “ba, ba, hôn hôn...”
Nói xong còn đưa cái miệng nhỏ vừa được Cảnh Liêm Uy lau sạch sẽ áp sát lại má anh mà hôn một cái, trước khi giám đốc Hoàng rời khỏi còn nhìn thấy cái miệng nhỏ của cô bé còn cách má của Cảnh Liêm Uy còn một đường thì không nhịn được mà mỉm cười.
Cánh tay nhỏ bé vòng qua cổ của Cảnh Liêm Uy, Cảnh Nhan Hi nhìn nhân viên phục vụ đang từng bước đến gần...
Ân Thiên Thiên!
Cảnh Nhan Hi!
Tấm áp phích!
Cảnh Liêm Uy dùng phương thức như thế để chà đạp tôn nghiêm của cô ta, không thèm để tâm đến suy nghĩ của cô ta! Ân Thiên Thiên tuy đã mất tích, nhưng lại để lại một Cảnh Nhan Hi, tuy Cảnh Nhan Hi là con gái, nhưng cả nhà họ Cảnh đều cực kỳ yêu thương, mà Cảnh Liêm Uy còn dùng tấm áp phích để tuyên cáo với thế giới tình cảm của anh dành cho Ân Thiên Thiên!
Ha ha...
Một nhà bọn họ chính là muốn hành hạ cô ta như thế sao? Cứ muốn giẫm đạp lên tôn nghiêm của cô ta như thế sao?
Ánh mắt dừng trên nụ cười cực kỳ giống Ân Thiên Thiên của Cảnh Nhan Hi, đột nhiên tức giận khiến cả người đều hơi run rẩy, khi nhân viên phục vụ đi tới, Mộc Yên Nhiên không do dự cướp bát canh nóng tạt vào mặt của Cảnh Nhan Hi đang ngồi trong lòng của Cảnh Liêm Uy...
Sự việc xảy ra quá đột ngột, ai cũng không ngờ Mộc Yên Nhiên trước đây được nuôi dạy không tồi bỗng nhiên làm ra hành vi như thế! Nhất thời mọi người ở xung quanh đều sững sờ!
Nước canh nóng trực tiếp hắt về phía mặt của Cảnh Nhan Hi, trẻ con cái gì cũng không hiểu, chỉ mở to đôi mắt đen láy nhìn mọi chuyện xảy ra trước mặt, sắc mặt Cảnh Liêm Uy trong nháy mắt triệt để thay đổi, mau chóng ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi, căn bản không kịp tránh nước canh nóng, dứt khoát quay người để vai và cổ của mình chịu một trận đau đớn này...
Khi nước canh nóng đa số hắt lên người của Cảnh Liêm Uy, mọi người xung quanh đều phát hiện, Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mà thân thể hơi cứng đờ, số nước canh đó dường như còn đang bốc hơi trong không khí!
Giám đốc Hoàng và nhân viên phục vụ bị dọa cho không nhẹ, một người bước tới lập tức đẩy Mộc Yên Nhiên ra, một người lập tức chạy tới kiểm tra tình hình.
Phần cổ lộ ra bên ngoài của Cảnh Liêm Uy gần như trong nháy mắt xuất hiện bọng nước, rất lớn nhìn có chút dọa người, giám đốc Hoàng nhìn thấy thế nhịn được mà mặt mày tối sầm, đây nếu như hắt trúng mặt của tiểu công chúa, há không phải là hủy dung sao?
“Nhan Hi, con có sao không?” Cảnh Liêm Uy hoàn toàn không để tâm đến vết thương trên người mình, cẩn thận buông Cảnh Nhan Hi ở trong lòng ra, Cảnh Nhan Hi bị nhìn chằm chằm mà liền há miệng khóc lớn, dọa cho Cảnh Liêm Uy thấy hoảng: “Nhan Hi, bị thương ở đâu, nói cho ba.”
Cảnh Nhan Hi ban đầu chính là ôm lấy Cảnh Liêm Uy, lần này coi như tốc độ của Cảnh Liêm Uy có nhanh nhưng mà bàn tay của cô bé vẫn bị phỏng một chút, không nghiêm trọng, nhưng trẻ con đâu thể chịu được nhiệt độ cao như thế, một chút là òa khóc.
“Hu hu... ba, ba, đau quá...” Cảnh Nhan Hi khóc đến lợi hại, đưa tay của mình ra trước mặt Cảnh Liêm Uy, khóc nức nở, lần này lại càng bám chặt không buông Cảnh Liêm Uy: “ba, đau quá, tay của Nhan Hi đau quá...”
Tiếng khóc đó khiến mọi người xung quanh đều không nhịn được mà đau lòng.
Cảnh Liêm Uy lập tức cầm lấy tay của Cảnh Nhan Hi xem, trên mu bàn tay mũm mĩm trắng trẻo bị phỏng một chút, xuất hiện bọng nước nho nhỏ.
Trong nháy mắt, trái tim của Cảnh Liêm Uy đau đớn không thôi, dường như nhìn thấy hai mẹ con Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi đều bị thương vậy.
Ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi, Cảnh Liêm Uy lập tức dỗ dành, đợi sau khi Cảnh Nhan Hi dần bình tĩnh lại thì ôm cô bé đi vào phòng của mình ở ‘nhà hàng Long Phượng’, không thèm quan tâm đến những người xung quanh, chỉ khi lướt qua Mộc Yên Nhiên thì dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô ta, một ánh mắt đó khiến toàn thân cô ta đều phải run rẩy...
Mím chặt môi của mình, Mộc Yên Nhiên không có lên tiếng, một lúc sau dùng thân thể cứng đờ của cô ta rời khỏi nơi này!
Chuyện cô ta làm chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ, cô ta không tin chuyện nhỏ như thế có thể đập đổ cô ta!
Trong ‘nhà hàng Long Phượng’ lúc này cũng không có ai để ý cô ta, cậu ba nhà họ Cảnh làm việc trước nay không chê muộn, bây giờ toàn bộ đều bận đi quan tâm đến Cảnh Nhan Hi rồi.
Trong phòng, Cảnh Nhan Hi được Cảnh Liêm Uy đặt lên ghế sô pha, giám đốc Hoàng để đôi giày còn chưa kịp đi vào của cô bé lên bàn trà trước mặt, sau đó quan tâm nhìn tay của cô bé, dáng vẻ đó giống như người bị thương chính là con gái của anh ta vậy.
“ba, hu hu...” Cảnh Nhan Hi vẫn không hết đau, không chê mỏi mà cứ nâng bàn tay lên, dáng vẻ bé bỏng đó đặc biệt khiến người ta đau lòng, cũng không biết thế nào, cô nhóc trước giờ không biết ‘mẹ’ là vật gì, nhưng đột nhiên buột miệng nói ra một câu: “mẹ, con muốn mẹ, muốn mẹ thổi phù phù...”
Cô bé không phải không biết cái gì gọi là ‘mẹ’, cô bé khi mới nửa tuổi bắt đầu đi học, xung quanh đều có mẹ đi cùng, dần dần cô bé cũng biết trong một gia đình cần phải có một nữ chủ nhân, nhưng nhà bọn họ lại không có, chỉ có cô bé với ba, cô bé không biết mẹ để làm gì, dù sao cô bé nhìn thấy mẹ của người khác có thể làm thì ba của cô bé cũng có thể làm, cho nên trước nay không để ý có một người như thế hay không, mãi đến khi cô bé bị thương bỗng nhiên nhớ đến ‘mẹ’...
Một tiếng ‘mẹ’, trong căn phòng lập tức trở nên yên ắng, chỉ có tiếng khóc nức nở tủi thân của cô bé.
Cô bé nhìn thấy các bạn khác, khi bọn họ bị thương, mẹ đều sẽ thổi phù phù, hình như thổi phù phù sẽ không đau nữa...
“mẹ, muốn mẹ thổi phù phù...” Cảnh Nhan Hi bỗng nhiên khóc càng thương tâm hơn, nước mắt giống như không cần tiền mà rơi xuống: “mẹ, con muốn mẹ, ba, con muốn mẹ...”
Động tác cầm thuốc mỡ trong tay của Cảnh Liêm Uy không nhịn được mà dừng lại, con của anh muốn mẹ, nhưng anh không tìm được người phụ nữ đó, thì phải làm sao? Thậm chí tìm kiếm hai năm vẫn không hề có tin tức gì thì phải làm sao?
Giám đốc Hoàng quay đầu nhìn, vừa hay nhìn thấy vùng cổ của Cảnh Liêm Uy, bóng nước đó càng lúc càng dọa người thì lập tức thốt lên: “Cậu ba, vết thương của cậu!”
Một tiếng kinh hô đó đã thu hút sự chú ý của Cảnh Nhan Hi, cô bé quay sang nhìn thì vừa hay nhìn thấy cổ của Cảnh Liêm Uy, ngay lập tức nín khóc, đôi mắt long lanh nước mắt nhìn anh, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Cảnh Liêm Uy hoàn hồn lại, ngón tay lấy một ít thuốc mỡ, cầm lấy tay của cô bé nhẹ nhàng nói: “Nhan Hi ngoan, chúng ta bôi thuốc trước, ba lát nữa thổi phù phù cho con, thổi phù phù sẽ không đau nữa, có được hay không?
Khi nói chuyện, trong mắt của Cảnh Liêm Uy tràn đầy sự dịu dàng.
Cảnh Nhan Hi hồi lâu cũng không có lên tiếng, bởi vì động tác bôi thuốc cho cô của Cảnh Liêm y, cô vừa hay có thể nhìn thấy cổ của anh, bọng nước lớn đó nhìn dọa người như thế, thậm chí cô bé còn có thể ngửi được mùi của canh hải sản nồng nặc trên người Cảnh Liêm Uy, lúc này cô bé dường như mới nhớ ra chuyện vừa rồi Cảnh Liêm Uy đã bảo vệ cô bé...
Miệng nhỏ mím lại, Cảnh Nhan Hi hơi ghé sát đầu của mình vào cổ của Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng thổi một hơi, sau đó ngây thơ hỏi: “ba còn đau không? Nhan Hi thổi phù phù thì không đau nữa, ba không đau...”
Chẳng mấy chốc khóe mắt của giám đốc Hoàng cũng hơi ướt.
Một đứa bé vừa mới sinh không được bao lâu cùng một người đàn ông hoàn toàn không hiểu cái gì về chăm sóc trẻ con, tất cả mọi thứ đều không để người khác nhúng tay, Cảnh Liêm Uy gặp khó khăn nhiều như thế nào bọn họ đều nhìn thấy, còn Cảnh Nhan Hi mặc dù được cưng chiều được thương yêu nhưng cuối cùng vẫn thiếu một người mẹ, thiếu mất một người quan trọng nhất trong cuộc đời...
Cuộc đời là như thế, ai cũng không được hoàn mỹ.
“Phù phù... phù phù...” Cảnh Nhan Hi há miệng to thổi cho Cảnh Liêm Uy, gương mặt của Cảnh Nhan Hi dù đỏ bừng nhưng vẫn không từ bỏ, cô bé tuy còn nhỏ nhưng lại rất đau lòng cho ba của mình: “ba, Nhan Hi không cần mẹ nữa, chỉ cần ba thôi... ba không đau không đau, Nhan Hi thổi phù phù...”
Hình như cảm thấy mình khóc nháo muốn mẹ khiến Cảnh Liêm Uy tức giận, cho nên Cảnh Nhan Hi lập tức thay đổi lời nói.
Cảnh Liêm Uy chỉ cảm thấy trái tim đau đớn từng cơn.
Thiên Thiên, em còn không trở về, con của chúng ta cũng sắp không cần em nữa rồi, em thật sự nỡ sao?
Sau khi Cảnh Nhan Hi thổi một hồi cho mình, Cảnh Liêm Uy kêu giám đốc Hoàng đưa cô bé đã mệt mỏi đi ngủ, bản thân anh lúc này mới có thời gian đi thay quần áo, xử lý một chút vết thương của mình, đợi khi anh từ trong phòng thay đồ bước ra thì lại là cậu ba nhà họ Cảnh phong độ ngời ngời khó lòng tiếp cận.
Thừa Phó Lân sau khi nhận được tin tức thì chạy đến, chỉ là anh ta vẫn đến muộn 5 phút so với trong dự tính.