Mục lục
Kết hôn! anh dám không Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 222: “THÔNG ĐỒNG LÀM BẬY”




CHƯƠNG 222: “THÔNG ĐỒNG LÀM BẬY”

Trần Vũ chỉ cảm thấy cả thế giới của mình như đang quay cuồng!

Cậu mới hai mươi mốt tuổi thôi, tính nghiêm túc cũng chỉ là một chàng trai mới lớn, rất nhiều nam sinh ở tuổi này đều đang học đại học, nhưng bây giờ chị của cậu lại nói với cậu, bảo cậu trộm đứa nhỏ đi giúp cô?

Trộm?

Một đứa nhỏ sống sờ sờ, cậu phải trộm thế nào?

Từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên vẫn chú ý đến phản ứng của Trần Vũ, lúc nhìn thấy cậu ta chỉ ngạc nhiên chứ cũng không phản đối mới hơi thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự hết cách rồi, nhà họ Ân không thể chứa đứa nhỏ này, nhà họ Cảnh thì muốn cướp nó đi, nhà họ Mộc thì muốn giết nó, cô không thể đi tìm Ân Thiên Tuấn, không thể đi tìm Cảnh Liêm Uy, thậm chí ngay cả Trình Thiên Kiều cũng không thể tìm. Với quan hệ của anh ta và anh trai của mình sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ bại lộ. Nhưng cô chỉ có thời gian mười tháng thôi, trong khoảng thời gian này cô không thể xảy ra chút ngoài ý muốn nào được! Ngay cả Đào Ninh và Đổng Khánh cô cũng không thể để bọn họ dính dáng vào, con của Đào Ninh đã hơn ba tháng, sao cô có thể làm vậy được chứ? Càng nghĩ, bên cạnh cô lại có thể còn mỗi Trần Vũ, tuy chỉ là một đứa nhỏ nhưng lại có rất nhiều bạn bè…

“Trộm?” Trần Vũ chậm chạp lặp lại lời của Ân Thiên Thiên, khó tin mà nhìn cô.

Thật ra nếu không phải đứa nhỏ đến vào lúc này, sao cậu có thể không thích được? Cậu cũng muốn làm cậu nhỏ lắm chứ, sao cậu nỡ bỏ nó được? Nhưng sự thật lại không cho phép cậu do dự.

Vì Ân Thiên Thiên, không cần đứa nhỏ này là sự lựa chọn tốt nhất.

“Đúng, trộm.” Ân Thiên Thiên nhỏ giọng đáp lại, đưa tay cầm ly nước trên bàn uống một ngụm rồi nói tiếp: “Tôi muốn lúc tôi sinh đứa nhỏ ra, cậu sẽ trộm nó đi!”

Trần Vũ nuốt mạnh một ngụm nước miếng, cứ mãi cảm thấy chuyện này rất khó tin.

Nhà họ Cảnh sẽ ngốc như vậy ư? Nhà họ Ân sẽ không cảnh giác như vậy à?

Trộm một đứa nhỏ mới sinh ra chỉ biết khóc đơn giản lắm sao?

Cậu không phải đứa nhỏ chỉ biết học hành, thậm chí cậu còn lăn lộn trên xã hội rất lâu, gần như lập tức nghĩ đến những điều này, đôi mắt mang theo nghi ngờ nhìn Ân Thiên Thiên.

“Tôi biết sẽ rất khó khăn, nhưng tôi nhất định sẽ khiến chuyện này thành công.” Ân Thiên Thiên chắc chắn nói.

Vào lúc quyết định sinh đứa nhỏ ra, cô cũng đã suy nghĩ kỹ càng mọi thứ rồi!

Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm Trần Vũ: “Bây giờ cậu chỉ cần cho tôi biết, cậu có giúp tôi không?”

Trần Vũ nhìn Ân Thiên Thiên một lúc lâu, sau đó lại nhìn vào cái bụng bằng phẳng kia.

Cục cưng mềm mại, nhỏ nhắn, cười lên khanh khách, trông rất ngốc, khóc lên thì như tranh cãi ầm ĩ, đó là cháu của cậu, cậu là cậu nhỏ của nó…

Cho dù biết chuyện này rất khó khăn, nhưng Trần Vũ vẫn kiên định gật đầu.

Một chuyện chỉ có bọn họ mới biết cứ xác định như thế, cậu không biết cuối cùng Ân Thiên Thiên đã tính toán trong thời gian mang thai sau đó thế nào, nhưng dáng vẻ chắc chắn kia của cô khiến người ta không thể nghi ngờ.

Nhà họ Ân.

Ân Bách Phú đến chỗ Ân Thiên Thiên bị một vố, lúc trở về thì nôn nóng muốn chết, nhưng Ân Nhạc Vy và Lý Mẫn bên cạnh vẫn không ngừng nói xấu Ân Thiên Thiên.

“Ân Thiên Thiên này đúng là cái đồ đê tiện, chẳng khác nào cái bà mẹ thấp hèn của nó!” Lý Mẫn bất mãn nói, tức giận đến trắng cả mặt: “Mình mang thai một đứa nhỏ không biết của ai còn kiêu ngạo như thế, tôi nghĩ cậu Ba là bị nó lừa rồi, theo tôi thấy, nói không chừng mấy lời đồn trước kia đều là thật, Ân Thiên Thiên cô ta chắc chắn là đồ bỏ đi!”

Ân Nhạc Vy cũng không vui, rõ ràng cô ta đã ngăn anh rồi, nhưng ba và mẹ còn vô dụng như thế, để Cảnh Liêm Uy dẫn người tới cứu cô ta đi!

“Cô ta như thế, con thật sự sợ cô ta không nhịn được quyến rũ Hướng Thực…” Nói xong, Ân Nhạc Vy ra vẻ đáng thương nhìn Ân Bách Phú và Lý Mẫn nói: “Ba, mẹ, phải làm sao đây? Hai người cho con chút ý kiến đi, nếu cô ta thật sự trở về quyến rũ Hướng Thực thì con phải làm sao? Mẹ, con không muốn ly hôn giống cô ta, con còn muốn nói dõi tông đường cho nhà họ Hướng nữa…”

Sắc mặt Ân Bách Phú hơi thay đổi, con gái mình nói thế trước mặt mình, cuối cùng vẫn rất xấu hổ.

Nhưng bây giờ ông ta cũng không có nhiều sức lực để ý đến chuyện này, muốn gọi điện thoại cho nhà họ Mộc, Lý Mẫn lại kéo ông ta nói chuyện của Ân Nhạc Vy: “Bách Phú, ông xem phải làm sao đây? Nếu lúc đó Ân Thiên Thiên thật sự đến quyến rũ Hướng Thực thì thế nào? Bây giờ Nhạc Vy ở nhà họ Hướng vốn đã khá khó khăn, nếu lúc này Ân Thiên Thiên còn chen chân vào, Nhạc Vy của chúng ta sẽ thế nào chứ? Bách Phú, ông phải dạy dỗ Ân Thiên Thiên cho đàng hoàng vào…”

“Bà câm miệng cho tôi!” Trong lòng Ân Bách Phú còn đang nghĩ đến chuyện khi nãy, lúc này làm gì rảnh quan tâm những chuyện nhảm nhí đó chứ, bị làm ồn đến giọng điệu cũng trở nên khó chịu: “Cũng không xem thử bây giờ lúc nào? Là lúc để các người làm ầm ĩ hả? Trong bụng Ân Thiên Thiên nó đang có thai đứa cháu quý giá của nhà họ Cảnh! Hôm nay chúng ta làm ầm ĩ như vậy, chỉ mong là người nhà họ Cảnh không biết, nếu họ mà biết, ai đoán được bà cụ kia sẽ đối phó với chúng ta thế nào chứ?”

Vốn mấy lời trước đó khiến Lý Mẫn hơi không vui, nhưng nghe thấy hai chữ “bà cụ” lập tức sợ hãi.

Bà cụ nhà họ Cảnh, bà cụ nhà họ Cảnh trong lời đồn, thủ đoạn tàn nhẫn, ánh mắt độc đáo! Chuyên quyền độc đoán, tràn đầy khí phách!

Thật sự cả thành phố T đều không ai dám trêu vào, ai gặp gỡ bà chẳng nịnh được thì nịnh, không nịnh được thì trốn đi? Ai bảo nhà họ Cảnh người ta quyền thế ngập trời, của cải sung túc, còn có con cháu ba đời nổi bật chứ!

“Vậy… vậy phải làm sao đây?” Lý Mẫn bị dọa sợ thật rồi, có khi nào dưới cơn giận dữ, bà cụ sẽ bảo tập đoàn Cảnh Thị nhằm vào “Thiên Ân ”, ép “Thiên Ân ” phá sản không? Thế thì sự cố gắng biết bao năm nay của bà ta còn tính là cái gì? “Bách Phú à, phải làm sao đây? Phải làm sao đây hả?”

Từ lúc trở về đến giờ Lý Mẫn cứ luôn hỏi “phải làm sao đây”, hỏi nhiều đến bây giờ Ân Bách Phú cũng hơi bực bội vì bà ta, hất cánh tay đang túm chặt lấy mình của bà ta ra, liếc bà ta rồi xoay người gọi điện thoại cho nhà họ Mộc.

Lúc này Lý Mẫn cũng lấy lại tinh thần, nhà họ Mộc!

Nếu không phải nhà họ Mộc thề son sắt nói đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên là con hoang, bọn họ có thể to gan như vậy sao?

Ân Bách Phú mở loa, người nghe máy ở đầu bên kia là Mộc Long.

“Ngài Mộc, ông thế này là có ý gì? Ông lừa chúng tôi nói đứa nhỏ trong bụng Thiên Thiên không phải của cậu ba Cảnh, nhưng vì sao hôm nay cậu ba Cảnh lại đến bảo vệ nó? Thiên Thiên nhà tôi thật sự vì mang thai đứa nhỏ của người khác nên mới ly hôn à?” Ân Bách Phú vừa mở miệng đã chất vấn, Ân Thiên Tuấn ở bên cạnh lạnh lùng đứng nhìn. Bây giờ cuối cùng anh cũng biết vì sao “Thiên Ân ” ở trong tay Ân Bách Phú chưa từng phát triển, thậm chí ngay cả giữ cũng khó khăn rồi, hơn nữa còn hiểu vì sao ông ta muốn buông xuống tất cả mọi chuyện từ sớm không quan tâm, vì ông ta hoàn toàn không có bản lĩnh!

Một người đàn ông không có bản lĩnh, chỉ có thể làm chuyện thấp kém như thế thôi!

Ngay cả nói chuyện cũng không biết, tính cách còn như thế, trông chờ gì vào ông ta chứ?

Mộc Long vừa nghe thấy lời này lập tức nổi giận, bắt đầu rít gào ở đầu bên kia điện thoại: “Ân Bách Phú, ông có ý gì? Ông bây giờ là đang chất vấn tôi hả? Ông hỏi tôi tôi cũng muốn hỏi ông đấy, chính con gái ông không nghe rõ lời của một người ngoài là tôi, bây giờ người nhà họ Cảnh biết những chuyện này sẽ nhìn chúng tôi thế nào? Yên Nhiên của nhà chúng tôi còn muốn gả cho Cảnh Liêm Uy đấy, ông là cố ý bôi nhọ nhà họ Mộc đúng không?”

Ân Bách Phú bị chửi đến nghẹn họng, nói đến cùng từ lúc đầu ông ta đã vừa nghe vừa tin lời của Mộc Long rồi.

“Tôi… chẳng phải mấy người nói lúc này nhà họ Cảnh ly hôn với Thiên Thiên là có ẩn tình khác sao, hơn nữa tin tức cũng đăng biết bao nhiêu ngày rồi mà nhà họ Cảnh cũng không phản ứng, đã chứng minh suy đoán bên ngoài là thật, người nói với tôi Ân Thiên Thiên không phải mang thai đứa cháu quý giá của nhà họ Cảnh là các người mà! Bây giờ sao lại cắn ngược lại tôi một cái hả?” Ân Bách Phú cũng bị chọc giận, có ngốc cũng biết mình bị người ta mượn dao giết người: “Lúc đó ông hứa hẹn chỉ cần đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên không còn nữa sẽ miễn phí tất cả chi phí vận chuyển của ‘Thiên Ân ’ trong vòng một năm, thậm chí còn ưu tiên ‘Thiên Ân ’ của chúng tôi trên tất cả vận chuyển hàng hóa, cho nên tôi mới đồng ý với ông, nhưng điều kiện tiên quyết của tất cả những chuyện này đều là đứa nhỏ trong bụng Ân Thiên Thiên không phải đứa cháu quý giá của nhà họ Cảnh! Bây giờ nhà họ Cảnh biết rồi, ông muốn giũ sạch quan hệ à?”

“Ân Bách Phú ông vô liêm sỉ!” Mộc Long ở bên kia không biết đã đập vỡ cái gì, tiếng vang lốp bốp khiến người ta nghe mà sợ, Lý Mẫn và Ân Nhạc Vy không nhịn được rụt cổ, nghe nói tính cách của Mộc Long nhà họ Mộc rất khó chịu, xem ra là thật: “Con gái của ông ông bỏ mặc, dạy dỗ không được, bây giờ lại đến trách tôi hả, ông có biết xấu hổ không thế? Ông không thèm hỏi con gái mình một câu đã muốn phá bỏ đứa nhỏ trong bụng nó chẳng lẽ cũng trách tôi ư? Nếu không phải tự ông tham lam đến mức xảy ra chuyện hôm nay à? Cho dù Cảnh Liêm Uy có đi tìm cũng sẽ không có manh mối gì đâu!”

Ân Bách Phú còn chưa từng bị người ta mắng mỏ như thế, nhà họ Ân không có bà cụ và ông cụ ở trên, ông ta chính là lớn nhất, nhưng bây giờ lại bị Mộc Long cùng lứa với mình mắng như vậy, có thể tưởng tượng được sắc mặt của Ân Bách Phú bây giờ thế nào, cơn tức cũng lập tức dâng lên: “Mộc Long, tôi cho ông biết, chỉ cần nhà họ Ân của tôi bị nhà họ Cảnh gây phiền phức, tôi nhất định sẽ cắn lấy các người không buông! Ông cũng đừng quên, bây giờ trong bụng con gái tôi đang mang thai đứa cháu quý giá của nhà họ Cảnh, tôi không tin mình không thể gặp mặt bà cụ Cảnh một lần kéo ông xuống nước!”

Mộc Long nghe thế càng tức giận hơn: “Ân Bách Phú, chúng ta cùng xem thử đi, con gái ông chỉ là một người phụ nữ hư hỏng nhà họ Cảnh không cần nữa còn ở đó khoe khoang cái gì? Đợi con gái tôi gả vào nhà họ Cảnh, tôi xem ông còn có bản lĩnh gì! Kéo tôi xuống nước à, ông vẫn nên nghĩ cách gặp được bà cụ Cảnh trước rồi nói sau, đoán chừng bà cụ vẫn chưa ra tay, con rể ông đã làm ông chết trước rồi!”

Cụp, nói xong, Mộc Long lập tức giận dữ cúp máy.

Ân Bách Phú giận đến đập điện thoại, chống nạnh đứng trong phòng khách điên cuồng thở hổn hển.

Nhà họ Mộc! Thật sự cho rằng nhà họ Ân của ông ta dễ bắt nạt hả!

Không có Ân Thiên Thiên, ông ta còn có Ân Thiên Tuấn! Dựa vào quan hệ của Ân Thiên Tuấn và Cảnh Liêm Bình, ông ta không tin nhà họ Mộc có thể giũ sạch chuyện này!

Đang định nói chuyện với Ân Thiên Tuấn, chỉ thấy anh ấy đã đứng dậy sửa sang lại quần áo chuẩn bị rời khỏi.

“Ân Thiên Tuấn, con đứng lại cho ba!” Ân Bách Phú trong cơn giận dữ, chỉ vào anh ấy bắt đầu mắng: “Cuối cùng con có đầu óc không? Ân Nhạc Vy mới là em gái của con, Ân Thiên Thiên chỉ là người ngoài của nhà họ Ân, con liên tục giúp nó rốt cuộc là muốn làm gì?”

Ân Thiên Tuấn hơi nhíu mày, xoay người nhìn Ân Bách Phú.

Làm gì?

Anh không muốn làm gì cả, chỉ không muốn “thông đồng làm bậy” với bọn họ mà thôi.

Trước giờ Ân Thiên Thiên luôn là một người anh muốn bảo vệ, nửa năm trở về đã đủ để anh nhìn rõ cả nhà này đều tàn nhẫn độc ác thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK