CHƯƠNG 390: LẦN ĐẦU BƯỚC VÀO NHÀ HỌ CẢNH
Ân Thiên Thiên hơi ngạc nhiên nhìn Cảnh Liêm Bình trên sân khấu, cô cũng biết phần lớn những người ở đây không có ý định thiết kế quảng cáo gì cả, mà chỉ muốn có thêm cơ hội tiếp xúc với giới thượng lưu, dù sao khi bước chân vào một nơi như vậy, có lẽ những người vừa rồi đi qua đi lại bên cạnh cô đều là nhân vật tầm cỡ của thành phố T ...
Người có tâm tư như thế này là chuyện bình thường, chỉ là cần phải biết tiết chế một chút.
Vốn dĩ, khi Ân Thiên Thiên bước vào và nhìn thấy những người này, cô cảm thấy có rất nhiều người, nhưng không ngờ rằng số lượng này vẫn còn ít, ngày hôm qua, nhân viên của nhà họ Cảnh đã loại bỏ nhiều người dựa trên điều kiện tiên quyết để thiết kế quảng cáo, điều làm cho Ân Thiên Thiên ngạc nhiên nhất là Cảnh Liêm Bình, anh ta là người đứng giữa rừng hoa đến lá cũng không chạm đến, bây giờ lại còn đứng ra xúc phạm nhiều phụ nữ như vậy?
Anh ta uống nhầm thuốc sao?
Ân Thiên Thiên nhìn anh ta đầy nghi hoặc, bên tai đều là những lời phàn nàn của các cô gái.
Nhiều người nghĩ rằng thiết kế quảng cáo rất đơn giản nhưng thực tế đây thực sự không phải là điều đơn giản, nếu bạn không linh hoạt ngay cả với những phần mềm thiết kế quảng cáo cơ bản nhất, thậm chí bạn còn chưa nắm rõ các bước thiết kế quảng cáo, nếu bạn không biết cách giao tiếp với khách hàng, vậy làm cách nào để thiết kế một mẫu quảng cáo làm hài lòng khách hàng?
Trong số này phần lớn đều là nhắm đến cậu ba nhà họ Cảnh!
Bây giờ chỉ vì ba chữ ‘Mời ra ngoài’ của Cảnh Liêm Bình, đã loại trừ không biết bao nhiêu người rồi.
Cảnh Liêm Bình phớt lờ sự náo động bên dưới, chỉ nói: “Việc tổ chức cuộc thi quảng cáo này của nhà họ Cảnh không chỉ để Cảnh Liêm Uy tìm vợ, tôi tin rằng trong số các bạn ở đây đều đã biết về điều đó, nhà họ Cảnh đã hợp tác với ban tổ chức cuộc thi quảng cáo Quốc tế Orlick , nhà họ Cảnh chúng tôi sẽ đề xuất một phân cảnh quảng cáo có ba phần, nhưng lần tham gia cuộc thi này lại có một số người như vậy, xin hỏi, tại sao nhà họ Cảnh chúng tôi phải lãng phí cơ hội như vậy cho mấy người có dã tâm của Tư Mã Chiêu?”
Chỉ một câu nói, những người bên dưới đã im lặng rất nhiều, Cảnh Liêm Bình không cho mọi người cơ hội phản bác và tiếp tục nói: “Nhà họ Cảnh là một doanh nghiệp gia tộc lớn ai ai cũng biết, chúng tôi có đủ khả năng để lựa chọn những nhân viên mà chúng tôi muốn, chúng tôi không muốn lãng phí thời gian và sức lực để bồi dưỡng một nhân viên không biết gì, bởi vì tôi có khả năng lựa chọn!”
Các công ty lớn đều như vậy, những người không có kinh nghiệm không đáng để đào tạo, hoàn toàn có thể trực tiếp sử dụng những người cũ! Tất nhiên, nếu tâm trạng thoải mái, cũng có thể thử đào tạo một hai người ...
‘Người xấu’ đã diễn xong, nhân viên nhà họ Cảnh đã bước đến, lịch sự mời những người có điều kiện không thích hợp ra ngoài, Cảnh Liêm Bình đối với tình cảnh này chẳng có một chút để tâm, thay vào đó, anh ta đứng thẳng trên sân khấu thông báo các lịch trình khác nhau của cuộc thi này và một số tình huống liên quan.
Vừa nói xong, trong đám đông lại xảy ra một trận náo động, Ân Thiên Thiên vô thức nhìn sang.
Cảnh Liêm Uy mặc một chiếc áo khoác màu xanh nước biển dài đến bắp chân, bước vào một cách ung dung, ánh nắng mùa đông ấm áp bên ngoài cửa sổ tràn vào qua cửa sổ kính trong suốt của nhà họ Cảnh phản chiếu bóng dáng của anh, rơi vào trên mặt anh ....
Đám người đều hít vào một ngụm khí.
Tất cả mọi người đều biết gien của nhà họ Cảnh ở thành phố T tốt đến mức ghen tị, nhưng không ngờ Cảnh Liêm Uy lại đẹp trai như vậy, hoàn toàn ngang ngửa với Cảnh Liêm Bình, hơn nữa khí chất kiên định và chuyên tâm càng khiến người ta muốn xích lại gần nhau.
Cảnh Liêm Uy tiếp tục tiến về phía trước, khi anh đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, anh hơi khựng lại, chỉ liếc nhìn cô một cái rồi bước lên sân khấu như thể không quen biết, trực tiếp xin lỗi Cảnh Liêm Bình, Cảnh Liêm Bình không nói gì , tùy ý nói vài câu rồi rời khỏi đây.
“Thực xin lỗi, tôi đưa con gái đến nhà trẻ nên nhờ anh trai giới thiệu sơ qua tình hình với mọi người.” Cảnh Liêm Uy đứng ở đó, không có cởi áo khoác, cả người quả thật vô cùng tuấn tú, nghe anh ta nói đến con gái, mọi người lại càng im lặng, cậu ba nhà họ Cảnh yêu vợ thương con, ai không biết chứ? “Sau đây tôi giới thiệu với các bạn một chút là cuộc thi quảng cáo này sẽ do tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm ...”
Ân Thiên Thiên ngơ ngác nhìn những người trên sân khấu, cô không nghe anh nói gì, cô chỉ ngây ngốc nhìn anh như vậy, thật lâu cũng chưa hồi phục lại tinh thần, trái tim cô thắt lại, co rút từng chút một.
Nếu như….
Nếu như có một ngày cô có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh anh thì thật tốt phải không?
Cô chỉ là một cô gái bình thường, xuất thân không quá bẩn thỉu, mẹ đẻ không ra tay giết chết cha mẹ anh, cũng có thể mơ tưởng như những cô gái bị đuổi đi hôm nay?
Không dám lại gần anh, không dám thừa nhận bản thân đã hồi phục trí nhớ, là có hai lí do.
Cô không muốn anh bị dư luận bàn tán thị phi, bản thân cô đã phải chịu đựng vô số lần như vậy, cô biết cảm giác đó là như thế nào, cô không muốn anh bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi và nỗi đau về cái chết của cha mẹ mình, ngay cả những người mồ côi còn không muốn tưởng tượng, huống chi là sự thật bày ra trước mắt anh?
Ân Thiên Thiên không biết Cảnh Liêm Uy nói gì, khi cô lấy lại tinh thần thì toàn bộ mọi người đều vỗ tay, chỉ trong nháy mắt, 500 thí sinh còn lại sẽ được giao cho năm người trưởng nhóm thiết kế đứng đầu của nhà họ Cảnh dẫn dắt, là trưởng nhóm thiết kế quảng cáo nhưng chỉ có bốn người có mặt, mãi đến lúc này, Ân Thiên Thiên mới biết trưởng nhóm thứ năm chính là Cảnh Liêm Uy ...
Một nhóm gồm 100 người, cuộc thi quảng cáo kéo dài một tháng chính thức bắt đầu.
Không nghĩ đến, Ân Thiên Thiên lại trực tiếp vào nhóm của Cảnh Liêm Uy…..
Sau khi chia thành từng nhóm, mọi người đi theo trưởng nhóm của mình rời khỏi hội trường để có cuộc họp đầu tiên, nhóm của Ân Thiên Thiên cũng không ngoại lệ, mọi người được đưa lên tầng ba mươi hai, Ân Thiên Thiên di chuyển theo mọi người, nhưng hơi ngạc nhiên khi thấy Ân Nhạc Vy ở nhóm thứ ba….
Cô ta cũng đến để thiết kế quảng cáo?
Trong sự nghi ngờ, Ân Thiên Thiên khó tránh khỏi suy nghĩ, đến cuối cùng cô sẽ bị trưởng nhóm đuổi ra khỏi đội….
Đứng ở một nơi xa lạ, Ân Thiên Thiên muốn gõ vào đầu mình, vừa rồi đầu óc cô để ở đâu mà đi đến đây thế? Bây giờ cô không biết phải hỏi ai cả, làm thế nào bây giờ? Muốn tìm ai đó để hỏi, nhưng cô biết hỏi ai giữa hành lang vắng vẻ này?
Hành lang hình vòng cung, các cửa sổ đều là cửa sổ kiểu Pháp cực lớn, ánh nắng chiếu vào khiến người ta có cảm giác như bước vào một tòa lâu đài pha lê, toàn bộ thế giới trở nên đặc biệt ấm áp ...
Nhưng Ân Thiên Thiên chẳng có tâm trạng để thưởng thức, hiện tại cô chỉ muốn tìm thấy nhóm của mình! Bất giác tiến về phía trước dọc theo hành lang, Ân Thiên Thiên rất mong được gặp ai đó, nhưng cô chưa bao giờ may mắn như vậy ...
Đột nhiên, bên tai có tiếng bước chân truyền đến, Ân Thiên Thiên trở nên hưng phấn, rốt cục cũng có người đến, vừa quay đầu lại, sự hưng phấn của cô đã bị vụt tắt ….
Người đàn ông tay đang cầm chiếc áo khoác màu xanh nước biển, trên người mặc một bộ vest đen đang đi về phía cô, không phải Cảnh Liêm Uy thì là ai? Trong khoảnh khắc đó, Ân Thiên Thiên nghi ngờ phải chăng là anh đã cố tình để cô bị lạc ...
Trong hành lang, ánh nắng nhẹ nhàng chuyển động, thế giới bên ngoài cửa sổ là một màu trắng, Cảnh Liêm Uy tiến lại gần chỗ Ân Thiên Thiên đang đứng, cô mặc một chiếc áo len đan ngắn cổ cao màu xám, chỉ để lộ một phần bụng nhỏ. Mặc váy lưng cao, đường nét cơ thể của cô đã được cải thiện đáng kể, dáng người trông cao hơn rất nhiều, trên tay cầm một chiếc áo khoác kaki, hai người có vẻ như có một sự ăn ý ngầm….
Bước chân càng ngày càng gần, trái tim Ân Thiên Thiên càng thêm hoảng hốt, cô có thể cảm giác được ánh mắt của anh vẫn luôn ở trên người cô, không hề chuyển hướng, trái tim cô muốn đầu hàng, nhưng bước chân lại cứng ngắc, cho đến khi một đôi giày da thủ công Ý của Cảnh Liêm Uy dừng lại trước mặt cô.
“Cô Ân, sao cô lại ở đây?”Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói, trong đôi mắt phượng mang theo một chút ý cười.
Đột nhiên, anh thích cảm giác nhìn thấy cô trong thế giới riêng của mình ...
Cuối cùng, bước chân cô vô thức lùi về phía sau, công kích áp chế của anh khiến cô có chút không chịu nổi, nhưng vẫn cố gắng nói với khuôn mặt nhỏ nhắn: “Cậu ba Cảnh, xin lỗi, tôi bị lạc đường.”
Nói ra hoàn cảnh của mình, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào anh, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú đang ở trước mặt anh.
Cảnh Liêm Uy im lặng hồi lâu không lên tiếng, nhưng đôi mắt phượng đảo qua trên mặt cô, ai nói đây không phải là vợ anh, anh sẽ đấu với người đó! Nếu ngay cả người phụ nữ của anh cũng có thể nhận nhầm, thì anh đi chết cho rồi!
Cậu ba Cảnh!
Cô thực sự thích gọi như vậy!
Gọi như vậy, cậu ba nhà họ Cảnh như một phụ nữ vào một đến thời kì kinh nguyệt, đột nhiên trở nên tức giận.
Khóe miệng nhếch lên, Cảnh Liêm Uy bước lại gần Ân Thiên Thiên, đôi mắt phượng giễu cợt hỏi: “Cậu ba Cảnh? Em rất thích gọi như vậy sao, khi gặp Ân Thiên Tuấn em cũng gọi cậu ta là ‘cậu cả Ân’ sao? Hửm?”
Âm thanh sau cùng vang lên, toàn bộ tấm lưng của Ân Thiên Thiên bị áp lên cửa sổ kiểu Pháp khổng lồ, cô vô thức nhìn về phía sau, độ cao của tầng ba mươi hai cho cô thấy dòng xe cộ đông như kiến bên dưới trở nên trắng xóa, trong vô thức, bàn tay nhỏ bé của cô bám lấy quần áo của Cảnh Liêm Uy, cả cơ thể mỏng manh cũng vô thức sáp lại gần anh.
Đôi mắt phượng của Cảnh Liêm Uy đột nhiên bao phủ một tia kinh ngạc, hắn không ngờ lại lợi hại như vậy?
Thân thể bị áp sát, Ân Thiên Thiên càng sợ hãi tiến sáp lại gần anh hơn, lúc này hai người đã gần như dính lấy nhau.
Ân Thiên Thiên hơi sợ độ cao, lúc này cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào ngực Cảnh Liêm Uy với ánh mắt sợ hãi, thở hổn hển, đầu ngón tay trắng bệch, nhưng cô lại nghe thấy người đàn ông trước mặt thì thầm bên tai cô: “Em cũng gọi Ân Thiên Tuấn là ‘cậu cả Ân’, hửm? Thiên Thiên…”
Khi hai chữ cuối cùng thốt ra, Ân Thiên Thiên cảm thấy cơ thể mình mềm nhũn, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn, nhưng không biết nên phản ứng thế nào.
Tuy nhiên, khóe miệng Cảnh Liêm Uy lại nhếch lên một nụ cười, trong mắt phượng mang theo vẻ cưng chiều.
Nếu cô trong năm năm này cô bị mất trí nhớ về những việc đã xảy ra của năm năm trước, anh sẽ cho cô thời gian để hồi phục, cô biết, anh chưa bao giờ muốn ép cô làm bất cứ điều gì, tất nhiên ngoại trừ bản thân anh, bây giờ cô muốn có thời gian để khôi phục trí nhớ, anh có thể chờ đợi, nhưng cô nhất định phải ở bên cạnh anh.
Cô sẽ không bao giờ biết rằng, khoảng cách vô định của năm năm này đã khiến trái tim anh gần như biến thành sa mạc.