Mục lục
Kết hôn! anh dám không Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 625: ĐIỀN VINH ĐIÊN RỒ




CHƯƠNG 625: ĐIỀN VINH ĐIÊN RỒ

Trong phòng đọc sách, Ân Thiên Thiên chống tay lên bàn, thở dài sườn sượt. Đợi Cát Thành Phong vào liền hỏi một câu: “Ai nói cho Điền Vinh biết vậy hả? Anh biết chuyện không vậy?”

Cát Thành Phong hơi chau mày như thể không biết chuyện gì, ra hiệu cho Ân Thiên Thiên rồi rút điện thoại ra, không biết nói chuyện gì với ai, thỉnh thoảng dặn dò vài câu rồi cúp máy sau vài phút, nhẹ nhàng nói với Ân Thiên Thiên: “Mợ ba, đã điều tra ra được thư ký Thôi nhà họ Đổng đã từng tình cờ gặp Điền Vinh.”

“Ha ha..” Ân Thiên Thiên nheo mắt, cười lạnh một tiếng. Ấn tượng của cô với nhà họ Đổng giờ càng lúc càng không khá lên nổi, cô giễu cợt: “Nhà họ Đổng này cũng có thành ý ghê ha, đưa thư ký Thôi ra mặt luôn rồi cơ đấy. Có khi lần tới đến lượt ông chủ đích thân ra tay luôn không chừng.”

Cát Thành Phong không tiếp lời, chỉ im lặng đứng một bên dường như cũng đang suy nghĩ điều gì.

Ân Thiên Thiên đưa tay xoa xoa bụng dưới, cố gắng bình tĩnh cảm xúc lại. Mãi một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Điền Vinh là học trò mà Cảnh Liêm Uy xem trọng nhất, nhà họ Đổng ra tay với Điền Vinh là muốn cậu ta chọc tức Cảnh Liêm Uy sao?”

Nói ra giả thuyết của bản thân xong, Ân Thiên Thiên quay nhìn Cát Thành Phong để xác nhận xem liệu mình nghĩ có đúng hay không. Dù sao thì đối với những chuyện như thế này, Cát Thành Phong đã từng gặp qua nhiều loại người nên có lẽ sẽ suy nghĩ sâu sắc hơn cô nhiều.

Sau vài giây trầm mặc, Cát Thành Phong lên tiếng: “Mợ ba, nếu như Điền Vinh cho rằng Liên Mẫn bị bị nhà họ Cảnh ép bức, vậy cậu ta sẽ nghĩ sao về nhà họ Cảnh chứ? Thậm chí là về cả mợ và cậu ba nữa.”

Ân Thiên Thiên hơi ngạc nhiên, cô chỉ nhìn Cát Thành Phong không nói được gì nữa.

“Trong nhà họ Đổng không có ai sống lâu cùng Điền Vinh nhỉ? Từ sau khi cậu ba xảy ra chuyện tới giờ, nhà họ Đổng vẫn luôn chỉ im lặng chờ chúng ta tìm đến cửa. Nếu vậy thì trong trường hợp này, bọn họ vốn cũng chẳng hề bận tâm gì đến một gã Điền Vinh có cũng được, không có cũng chẳng sao ấy. Đợi đến lúc nhớ ra được cậu ta thì người ta đã phải nghĩ đến vợ Cảnh Liêm Uy là mợ trước đã chứ, cậu ta nhất định sẽ tìm đến đây đó!” Nói đoạn, Cát Thành Phong nhìn xuống cái bụng nhô cao của Ân Thiên Thiên một cái rồi tiếp: “Nhưng mà Điền Vinh vốn là một người bốc đồng và suy nghĩ không thông, mà nếu vậy, có khi giờ chúng ta đã nằm trong bệnh viện rồi cũng nên.”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Ân Thiên Thiên đã trở nên tái nhợt.

Là một người phụ nữ, trước giờ cô chưa từng nghĩ rằng đàn ông là loại càn quấy vô lý. Ít nhất thì đa số những người đàn ông mà cô gặp cho tới giờ đều hiểu lý lẽ và có phong độ đàng hoàng, bộ không phải thế sao?

Dù là người hoang tưởng như Đổng Khánh đi nữa thì anh ta cũng có phong thái riêng của mình mà, không đúng sao?

Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên im lặng không nói gì.

Cát Thành Phong nhìn Ân Thiên Thiên một cái, anh vẫn còn đang nghĩ không biết có phải lúc nãy mình đã nói nhiều quá rồi hay không. Lời đã nói ra rồi cũng không còn cách nào đổi nữa, nhìn thấy bộ dáng sầu não của Ân Thiên Thiên liền vội nói: “Mợ ba à, Điền Vinh vẫn còn đang đợi bên dưới đó.”

Ân Thiên Thiên hít một hơi, cô nhìn ra cửa, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau mới cùng Cát Thành Phong ra ngoài, trong mắt có một chút kiên định và… giận dữ.

Việc nhà họ Đổng năm lần bảy lượt lợi dụng những người bên cạnh cô đã sắp chạm đến giới hạn nhẫn nhịn của cô rồi.

Cô có thể không quan tâm đến Ân Tinh và Kha Tiềm, tuy nhiên Điền Vinh thì không thể. Cậu ta là học trò của Cảnh Liêm Uy.

Ân Thiên Thiên lại xuống lầu, cô đã chẳng còn chút nhiệt tình nào nữa cả. Ánh mắt nhìn Điền Vinh cũng đầy cảnh giác và lạnh nhạt. Ít nhất là cô phải nên làm thế này vì đứa bé trong bụng mình đúng không?

Ân Thiên Thiên ngồi xuống cái ghế cách Điền Vinh một khoảng, cô bưng ly sữa trước mặt nhấp một ngụm uống lấy lệ. Rõ ràng nhìn thì có vẻ như vô hại, thế mà bỗng nhiên lại cho Điền Vinh một cảm giác cao quý không chạm tới được.

“Cô, Tiểu Mẫn đâu rồi ạ?” Điền Vinh lo lắng hỏi, anh ta giờ đã hoảng loạn tinh thần không còn cứ vãn nổi rồi. “Tại sao tối hôm đó cô ấy lại đột niên gửi tin nhắn nói chia tay em, mà sau khi chia tay rồi thì không cách nào liên lạc được nữa?”

Ân Thiên Thiên không nói gì, quắc mắt nhìn Điền Vinh một lúc lâu. Có điều trong mắt lại trầm tĩnh vô cùng.

Điền Vinh hít một hơi sâu nhìn Ân Thiên Thiên, rốt cuộc đành hỏi: “Cô, em nghe người ta nói Tiểu Mẫn đến nhà họ Cảnh. Có phải giờ cô ấy đang ở cạnh thầy không ạ? Nhà họ Cảnh… cấm túc cô ấy sao?”

Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên liền nhịn không nổi nhếch miệng, ánh mắt nhìn Điền Vinh đầy thất vọng.

Cảnh Liêm Uy hết lòng đối đãi với học trò như thế, vậy mà lại bị nghi ngờ chỉ vì một người phụ nữ.

Gần đây tâm trạng Điền Vinh liên tục không được ổn định, ngay cả lúc này đây cũng vẫn hơi bồn chồn, cậu ta tiếp tục: “Cô, có phải thầy đã … thích Tiểu Mẫn rồi không ạ? Nếu mà thật là thế đi nữa, thầy cũng không thể nào.”

“Điền Vinh, cậu nhất định phải thế này à?” Ân Thiên Thiên khẽ nói, chặn miệng Điền Vinh trước khi cậu ta nói thêm những lời quá đáng. Cô lạnh lùng nhìn Điền Vinh, nói: “Cậu quen biết Liên Mẫn bao lâu? Quen biết Cảnh Liêm Uy bao lâu? Cậu nói ra những lời như vậy mà không sợ thầy cậu nghe thấy sẽ đau lòng à?”

Nói xong, Ân Thiên Thiên thờ ơ nhìn Điền Vinh im lặng một lúc lâu, sắc mặt của cậu ta có hơi biến đổi.

Điền Vinh đang đấu tranh tư tưởng trong đầu, cậu ta sao có thể không biết Cảnh Liêm Uy đối xử thật sự tốt với mình chứ. Có điều chỉ cần nghĩ đến đôi má thanh tú của Liên Mẫn là cảm giác muốn được bảo vệ của đàn ông lại cuồn cuộn trỗi dậy, trước sau vẫn luôn cho rằng một người con gái yếu đuối như Liên Mẫn thể nào cũng chịu nhiều thiệt thòi khi ở bên người có thân thế như Cảnh Liêm Uy.

Nghĩ ngợi không được mấy phút, Điền Vinh vẫn cứ khẩn thiết tra hỏi Ân Thiên Thiên: “Cô, cô nói em nghe đi mà, có phải Tiểu Mẫn đang ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy không hả cô?”

Ân Thiên Thiên nhìn Điền Vinh, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Lần này cô thế mà lại đau lòng vì Cảnh Liêm Uy.

Trong mắt cậu ta, người phụ nữ như Liên Mẫn vậy mà lại quan trọng hơn cả Cảnh Liêm Uy sao?

Ân Thiên Thiên thở dài, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Một lúc lâu sau mới đứng lên rời đi, có điều trước lúc đi cô rốt cuộc vẫn phải ngừng lại khẽ nói: “Điền Vinh, thời gian cậu ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy hình như còn dài hơn mấy năm so với thơi gian ở bên Liên Mẫn nhỉ. Cậu rõ ràng hiểu Cảnh Liêm Uy là người thế nào, Liên Mẫn là kẻ ra sao. Vậy mà hôm nay ở trước mặt tôi vẫn hỏi được những lời như thế, thật sự khiến người ta … đau xót.”

Lời nói ra khiến Điền Vinh đang ngồi trên ghế tái mặt.

Ân Thiên Thiên quay người nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: “Cậu có biết việc Liên Mẫn thích Cảnh Liêm Uy không? Trong cả bệnh viện Nam Từ, ngoài Liên Mẫn ra có lẽ cậu là người đầu tiên biết điều này đó. Tôi không tin trên đời này có một người đàn ông thiếu nhạy bén đến nổi không biết người phụ nữ mình thích đã thích người khác. Cậu biết rõ thế mà vẫn chọn lựa cách né tránh, cậu có nghĩ đến cảm nhận của Cảnh Liêm Uy không?”

“Anh ấy coi cậu là người nhà, chuyện gì cũng bảo vệ cậu. Vậy mà cậu thì sao? Giờ lại còn nghi ngờ anh ấy thích người phụ nữ mà cậu xem như thánh kia đấy?” Ân Thiên Thiên bước tới một bước, đưa tay vuốt ve bụng mình: “Cậu nhìn cho rõ đi, tôi vẫn đang đứng trước mặt cậu đó, còn mang thai đứa con của Cảnh Liêm Uy nữa. Từ đầu đến cuối cậu đã hỏi thăm Cảnh Liêm Uy được câu nào chưa? Cậu muốn biết Liên Mẫn ở đâu đúng không? Được thôi, tôi nói cho cậu biết, cô ta đang ở biệt thự Nam Sơn, đúng là ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy đấy. Cô ta còn cam tâm tình nguyện đến để chia rẽ Cảnh Liêm Uy và tôi cơ, cậu muốn tìm thì cứ đi đi, không ai cản đâu.”

Dứt lời, Ân Tiếu Tiêu không thèm nhìn lại Điền Vinh, xoay người đi lên lầu.

Đôi khi, có những tình cảm kết thúc mà chẳng cần phải vì lí do to tát gì, chỉ chút mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng đã đủ rồi.

Cát Thành Phong đi theo sau Ân Thiên Thiên, đây cũng là lần đầu anh cảm thấy thất vọng về Điền Vinh.

Đàn ông muốn bảo vệ người phụ nữ của mình không có gì sai cả, nhưng mà vì chuyện thế này mà để mất đi năng lực đánh giá đúng sai thì quá đáng lắm rồi.



Điền Vinh bước ra khỏi nhà, cả người đều ở trạng thái ngây ngẩn. Lời Ân Thiên Thiên nói vẫn còn xoay vòng liên tục trong đầu cậu ta. Thân thể hơi lạnh, đột nhiên chẳng biết tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.

Cậu ta chỉ muốn biết Liên Mẫn ở đâu mà thôi, vậy mà vừa nãy rốt cuộc đã làm những gì thế chứ?

Yết hầu động đậy, Điền Vinh hé môi thở dốc. Hồi lâu sau mới nặng nề lê bước rời đi. Ngay lúc định đi thì Cát Thành Phong bổng đuổi tới, giọng điệu xa cách nói: “Bác sĩ Điền, xin anh đợi một chút.”

Điền Vinh dừng bước, mặt đầy mong đợi nhìn Cát Thành Phong.

Những người bên cạnh Cảnh Liêm Uy ai mà không biết cậu ta chứ? Ai dám không tốt với cậu ta? Nhất là Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân.

“Thành Phong, sao vậy? Có chuyện gì à?” Trong khoảnh khắc, tim Điền Vinh khẽ hẫng nhịp. Đúng rồi, tình cảm giữa đàn ông với nhau đâu dễ gì lụi tàn như vậy chứ.

Cát Thành Phong từ trên lầu đi xuống, trên mặt nở một nụ cười lịch sự khiến Điền Vinh cảm thấy có hơi xa lạ.

Cát Thành Phong đến cạnh cậu ta nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Điền, mợ ba nhà tôi nói là nếu không có chuyện gì thì sau này anh không cần đến đây nữa. Nếu được, xin cậu cũng đừng đi tìm bác sĩ Cảnh.”

Lời Cát Thành Phong nói khiến Điền Vinh biến sắc, cậu ta đứng lặng một lúc lâu vẫn không thể hoàn hồn.

Cát Thành Phong nhìn cậu ra không nói gì rồi quay người bước đi. Anh cũng là đàn ông, cũng có người phụ nữ anh yêu, thế nhưng anh tuyệt đối sẽ không nghi ngờ vô lý bạn bè, người thân của mình như thế. Trước mặt một người nội tâm không vững vàng, anh thà không có người bạn như vậy còn hơn.

Hôm nay, Điền Vinh chẳng qua chỉ nói vài câu thế thôi. Thế nhưng chính nó đã hủy đi tình cảm này của bọn họ.

Có câu “họa từ miệng ra”, có vài tình cảm một khi đã mất đi thì không bao giờ quay lại được nữa.

Điền Vinh ngẩn ngơ đi từ nhà ra, đột nhiên bỗng cảm thấy hối hận. Cậu ta ngồi bên đường cố nhớ lại những hành động đã làm trong khoảng thời gian này, không nhịn được mà tự cười nhạo chính mình.

Đúng, thư ký Thôi chẳng qua chỉ là một tay thư ký nhà họ Đổng mà thôi, có là người chức cao quyền trọng như nào đi nữa thì cũng có quen biết gì nhau đâu chứ? Chẳng qua chỉ gặp gỡ vài phút ngắn ngủi, sao cậu có thể vì mấy lời của anh ta mà nghi ngờ thầy của mình được nhỉ?

Cái tin Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên ly hôn đã xôn xao khắp chốn, lại chuyển sang cả chuyện cậu ra nước ngoài. Hôm nay Ân Thiên Thiên lại xuất hiện trước mặt với cái bụng bự, vậy mà cậu một câu hỏi thăm cũng không có, ngay cả chính mình cũng cảm thấy thái độ lạnh nhạt ấy là quá đáng, cũng khó trách được Ân Thiên Thiên không muốn gặp cậu nữa.

Đang lúc Điền Vinh sầu não vì những hành động của mình thì một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt.

“Này, cậu em. Cậu với Ân Thiên Thiên có quan hệ gì vậy hả?” Kha Tiềm dáng vẻ lưu manh đứng trước mặt Điền Vinh, miệng ngậm điếu thuốc trông vô cùng thô lỗ. Anh ta đặt tay lên người Điền Vinh cười nói: “Tôi thấy cậu đến tối hôm qua rồi, đến tìm Ân Thiên Thiên có chuyện gì à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK