CHƯƠNG 93: ĐÂU RA CÓ BIỂU HIỆN MANG THAI?
Bệnh viện nơi như vậy không thể so với những nơi khác, cho dù là ở trong bệnh viện như thế nào, tài nguyên chữa bệnh luôn khan hiếm, mà một giường bệnh cũng là thuộc một loại tài nguyên chữa bệnh, rất nhiều bệnh nhân đến bệnh viện cần một giường bệnh nhưng cũng không có được, người phải dùng thì dùng không được, nhưng Mộc Sa như vậy rõ ràng không cần nhưng lại chiếm lấy, dĩ nhiên là bị các nhân viên y tế bất mãn...
Người trong bệnh viện vẫn chưa biết Cảnh Liêm Uy đã cử hành hôn lễ, cũng không biết Cảnh Liêm Uy chính là cậu ba nhà họ Cảnh, nhưng Mộc Sa lại biết, điệu nhảy ba lê đêm đó của Mộc Sa đã sớm lan rộng toàn bộ thành phố T, thân phận cô hai nhà họ Mộc cũng sớm bị người ta đào ra, chỉ là không biết cô ta lại chính là người bạn gái đã từng yêu đương hai năm với bác sĩ Cảnh!
“Sao tới đây?” Cảnh Liêm Uy vốn cũng không để ý tới câu hỏi của Mộc Sa, hỏi Ân Thiên Thiên.
Anh biết, thật ra Ân Thiên Thiên cũng không thế nào thích chỗ như bệnh viện.
Ân Thiên Thiên nhìn theo Cảnh Liêm Uy cũng phớt lờ câu hỏi của Mộc Sa, ngước mắt nói: “Ba với mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
Một câu nói, rõ ràng không nói rõ là nhà họ Ân hay là nhà họ Cảnh, nhưng Cảnh Liêm Uy chính là biết Ân Thiên Thiên nói nhà họ Ân, bởi vì nếu là nhà họ Cảnh, cô nhất định không cần thiết đi tới bệnh viện tìm anh như vậy, chỉ cần quay về đợi là được, duy chỉ có nhà họ Ân sẽ không.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Cảnh Liêm Uy mở miệng: “Anh còn nửa giờ nữa, tới phòng làm việc trước chờ anh?”
Chân mày hơi nhếch lên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi, nhưng chân mày hơi nhếch lên cao thấy sắc mặt Ân Thiên Thiên bất giác đỏ mấy phần, đôi mắt rũ thấp cũng không dám nhìn anh.
Người đàn ông nam tính này có phải có chút quá lợi hại hay không?
Nhẹ giọng trả lời một câu, Ân Thiên Thiên chuẩn bị quay đầu rời đi, lại bị Cảnh Liêm Uy sau lưng gọi lại, ngay sau đó cảm giác được Cảnh Liêm Uy đi tới bên cạnh mình, bên tai vang dội lời nói của anh: “Trong ngăn kéo bàn làm việc bên trái thứ hai đếm ngược lại có chút đồ ăn vặt, tự em tìm đi, có chuyện gì đi tới quầy ý tá ở đó hỏi thăm, nhìn xem anh ở đâu…”
“Yo, bác sĩ Cảnh, tôi nói này anh một người đàn ông từ khi nào bắt đầu ăn vặt chứ, y tá trưởng tôi đây cũng không biết, bây giờ xem ra là sáng sớm chuẩn bị cho người nào đó à...” Bỗng nhiên, giọng nói của chị Linh y tá trưởng truyền tới, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu \ đã nhìn thấy cô ta đẩy một đống thuốc men tới, trong ánh mắt nhìn cô và Cảnh Liêm Uy đầy vẻ hài hước: “Mấy đồ ăn vặt kia tôi nhớ có xin anh, anh cũng không cho tôi...”
Một câu nói, làm Ân Thiên Thiên không tự chủ ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy.
Không được tự nhiên nhẹ giọng ho khan, Cảnh Liêm Uy mới cúi đầu nói một câu với Ân Thiên Thiên: “Đi nhanh.”
Rõ ràng còn muốn hỏi cái gì đó, nhưng người Ân Thiên Thiên lại cũng rất biết điều đi ra ngoài!
Đến khi mình ngồi ở trong phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy, cô cũng cảm thấy mình có chút ngốc?
Sao dáng vẻ Cảnh Liêm Uy giống như dạy bảo con gái vậy, cô còn nghe lời như vậy? Não ngắn rồi sao?
Một bên ăn đồ ăn vặt Cảnh Liêm Uy chuẩn bị cho cô, mỗi một bọc nhỏ đều được sắp xếp rất tốt, đặt ở nơi sạch sẽ, không dễ bị làm bẩn, cũng không dễ xuất hiện tình huống không giải thích được gì đó, Ân Thiên Thiên ngược lại là ăn rất tự do...
Cộc, cộc.
Cửa phòng làm việc bị người ta gõ, sau khi Ân Thiên Thiên uống một hớp nước trái cây chuẩn bị đứng dậy mở cửa lại không nghĩ tới cửa đã tự động mở ra, người ngoài cửa cô cũng không xa lạ gì, không phải bác sĩ Sầm đã lâu không gặp thì là ai chứ?
“Xem ra cái thói quen này của bác sĩ Sầm vẫn không sửa đổi mà? Như thường lệ cô vẫn làm theo ý mình.” Ân Thiên Thiên hết sức không vừa lòng cái thói quen này của bác sĩ Sầm, nếu Cảnh Liêm Uy ở bên trong thay quần áo thì làm thế nào?
Bác sĩ Sầm vốn cũng không muốn để ý tới chất vấn như cô gái nhỏ của Ân Thiên Thiên, đạp giày cao gót của mình khí thế hung hăng đi tới, người chưa tới nhưng sự tức giận trong giọng nói lại không chút trở ngại truyền tới: “Ân Thiên Thiên, cô bất lực như vậy sao? Bây giờ bạn gái cũ của bác sĩ Cảnh cũng đã tìm tới bệnh viện chuẩn bị dây dưa rồi, cô thế mà tới hôm nay mới tới bệnh viện? Chẳng lẽ cô đối với bản thân có lòng tin như vậy? Cô phải biết, nhan sắc có xinh đẹp hơn nữa cũng sẽ có một ngày lụi tàn, tình cảm lại là ngày ngày tích lũy! Cô nếu như vẫn một mực giữ thái độ như vậy, sớm muộn có một ngày bác sĩ Cảnh sẽ bị cướp đi!”
Cho dù ai cũng không thích mình bị người ta vừa vào cửa mở miệng gào thét, huống chi là đứa trẻ như Ân Thiên Thiên mới vừa bước ra cổng trường?
“Bác sĩ Sầm, cô có phải quan tâm quá nhiều rồi hay không? Chuyện giữa tôi và Cảnh Liêm Uy, từ lúc nào người ngoài như cô cũng có thể nhúng tay vào như vậy?” Ân Thiên Thiên không yếu thế chút nào phản kích, cô luôn biết bác sĩ Sầm thích Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy không thích không phải sao? Ở trong mắt cô, chỉ cần không thích thì có thể không để ý tới! “Cô cũng yên tâm đi, cho dù có một ngày Cảnh Liêm Uy thật sự bị người khác cướp đi, người kia cũng nhất định sẽ không phải là cô!”
Bác sĩ Sầm thật là cảm thấy mình có thể bị Ân Thiên Thiên làm cho tức chết, Mộc Sa đó tới đây ở cũng lâu như vậy rồi, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn luôn không xuất hiện, vậy không phải là biểu hiện muốn nhượng bộ sao? Đối mặt với bạn gái trước của Cảnh Liêm Uy cũng không có thái độ cường thế như vậy, đối mặt với cô ta cường thế như vậy?
Bác sĩ Sầm hoàn toàn không biết, nguyên nhân Ân Thiên Thiên không lo lắng, hoàn toàn cũng là bởi vì biểu hiện lúc trước của Cảnh Liêm Uy ở hôn lễ.
Một người đàn ông có thể làm được như vậy, chỉ là quấn cô lại chia sẻ một ít áp lực, sao cô còn phải hoài nghi?
“Ân Thiên Thiên, cô rốt cùng có thể vẫn luôn vững vàng như vậy, tôi chờ xem!” Bác sĩ Sầm thật ra không phải là rất coi trọng một đôi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy, tuổi tác chênh lệch bốn tuổi thật ra rất tốt, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn còn là một đứa trẻ đơn thuần, nếu muộn mấy năm nói không chừng sẽ rất tốt, nhưng sự việc trái ngược với mong muốn, hơn nữa cô ta cũng thích Cảnh Liêm Uy, dĩ nhiên hy vọng Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy chia tay: “Tôi chờ xem ngày nào đó cô bị Cảnh Liêm Uy vứt bỏ!”
Đôi mắt nhanh chóng nghểnh cao, Ân Thiên Thiên mặt lạnh ngồi ở phía sau bàn làm việc nhìn bác sĩ Sầm trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn căng chặt!
“Bác sĩ Sầm, làm người ngàn vạn lần đừng tự mình cảm thấy quá tốt đẹp, cô lần nữa xông vào phòng làm việc của chồng tôi như vào chỗ không người xem, lúc trước tôi và Cảnh Liêm Uy không có ở chung với nhau tôi có thể hiểu, nhưng bây giờ Cảnh Liêm Uy là chồng người rồi, cô có phải nên tự giác giữ khoảng cách nhất định hay không?” Ân Thiên Thiên lạnh lùng nói, lời nói đầy châm chọc: “Còn về vấn đề tình cảm giữa tôi và Cảnh Liêm Uy thì càng không cần cô lo lắng, dù là cô, hay là Mộc Sa, một người ở cạnh quanh năm, một người có tình cảm hai năm, cuối cùng...”
Vừa nói, Ân Thiên Thiên đứng lên từng bước một đến trước mặt bác sĩ Sầm, khóe miệng giương lên nói: “Cuối cùng, người gả cho anh ấy, cũng là tôi!”
Huyết sắc trên mặt bác sĩ Sầm trong nháy mắt đó biến mất dường như không còn!
Là cô ta, xem thường Ân Thiên Thiên!
Cô gái này miệng mồm lanh lợi, hơn nữa hoàn toàn biết lợi dụng ưu thế trong tay mình đánh đối thủ cho thương tích đầy mình! Ân Thiên Thiên cô, trước giờ không phải là loại hiền lành gì!
Tức giận đập cửa đi ra, bác sĩ Sầm tức giận tới xem ‘bệnh tình’ của Mộc Sa.
Nhà họ Ân.
Lý Mẫn từ sớm đã dặn dò người giúp việc trong nhà chuẩn bị xong tất cả mọi thứ chờ Ân Thiên Thiên dẫn Cảnh Liêm Uy quay về, trong phòng khách một đại gia đình ngồi chung với nhau, trước khi Ân Thiên Thiên tới Lý Mẫn quan tâm nhất chính là là bụng của Ân Nhạc Vy.
Ân Nhạc Vy lúc này ngược lại rất hài lòng mình mang thai, ít nhất như vậy được tất cả mọi người nâng niu cảm giác rất thoải mái, không phải sao? Khóe miệng cười cũng mang theo mấy phần đắc ý và kiêu ngạo.
“Mẹ, chúng ta còn phải chờ bao lâu?” Nhìn thời gian cũng sắp sáu giờ rưỡi, nhưng Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy vẫn chưa về, Ân Nhạc Vy bất mãn nhắc lại lần nữa, trước kia ở nhà họ Ân ăn cơm ai sẽ nhớ tới Ân Thiên Thiên có về hay chưa chứ? Thỉnh thoảng chỉ có Ân Thiên Tuấn lúc ở nhà mới có thể nhớ tới người này, nhưng bây giờ Ân Thiên Tuấn cũng không ở đây, nhưng thái độ của Lý Mẫn và Ân Bách Phú vẫn kiên trì chờ cô ta trở lại: “Mẹ, con có thể đói, nhưng đứa bé của con...”
Nhưng Ân Nhạc Vy làm sao cũng không nghĩ tới chính là Lý Mẫn cho dù nghe như vậy cũng không thỏa hiệp, chỉ là vội vàng bảo người làm múc một chén canh cho Ân Nhạc Vy, vừa tỉ mỉ khuấy canh vừa nói: “Nhạc Vy à, con nhịn một chút nha, bây giờ nhà chúng ta người mang thai không chỉ có con, còn có một Ân Thiên Thiên đó, chờ lát ba con và Cảnh Liêm Uy nói xong xuôi cả, sau này dễ làm rồi.”
Ân Nhạc Vy nghe vào trong tai, sắc mặt hơi động cũng rất nhanh cất giấu, làm bộ như nhu thuận uống canh.
Ân Thiên Thiên! Ân Thiên Thiên! Lại là cô!
Cô ta vừa nói cho người trong nhà tin tức Ân Thiên Thiên có lẽ mang thai, ai mà biết Lý Mẫn và Ân Bách Phú tay chân nhanh như vậy muốn hẹn người về, cô ta biết Lý Mẫn và Ân Bách Phú sẽ không để cuộc sống của Ân Thiên Thiên ung dung, nhưng bây giờ trái ngược như vậy vẫn khiến trong lòng cô ta vô cùng bất mãn!
Ngay cả Hướng Thực ở nhà họ Ân vẫn luôn được coi trọng cũng rất bất mãn, chỉ là điều anh ta bất mãn là địa vị của Cảnh Liêm Uy nhảy lên đầu khiến anh ta khó chịu!
Cũng may Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy cũng không để cho mọi người chờ lâu, 6h40 hai người đã đến nhà họ Ân.
Trong nháy mắt Ân Thiên Thiên bước vào cửa sắc mặt thay đổi, Ân Bách Phú thấy cô tràn đầy sức sống, sắc mặt đỏ thắm, đâu ra có biểu hiện bị bệnh?
“Thiên Thiên, Liêm Uy, các con về rồi.” Lý Mẫn vừa nhìn thấy hai người đi vào lập tức cười nghênh đón, bộ dạng nịnh hót kia Ân Thiên Thiên nhìn thấy trong lòng vô cùng chán ghét: “Mau tới, thức ăn trên bàn mẹ cũng hâm nóng nhiều lần rồi, các con cuối cũng cũng đến rồi.”
Khóe miệng Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch lên, không nói gì.
Hâm nóng nhiều lần? Đây là đang chê bọn họ tới trễ sao?
Chỉ là, vốn là lúc hẹn người không phải chuyện đặc biệt lễ độ gì, bây giờ bọn họ dời kế hoạch một ngày chính là vì một lời nói nhảm của bà ta, bà ta còn không biết xấu hổ khẩu phật tâm xà nói như vậy?
Ân Thiên Thiên hoàn toàn không để ý tới, theo Cảnh Liêm Uy ngồi vào bàn ăn, nhưng không nghĩ tới Lý Mẫn lại càng nhiệt tình, sau khi múc một chén canh cho Ân Thiên Thiên, mở miệng câu thứ nhất chính là: “Nhà họ Ân chúng ta lần này chính là song hỷ lâm môn, Nhạc Vy mang thai, Thiên Thiên cũng mang thai rồi, thật tốt, Thiên Thiên à, mang thai rồi con chính là người làm mẹ, sau này tính tình cũng đừng trẻ con nữa, không có chuyện thì thường xuyên về nhà, mẹ cũng dạy cho con…”
Một câu nói, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ngây người.
Cảnh Liêm Uy không tự chủ được đôi mắt nhìn cái bụng của Ân Thiên Thiên, bằng phẳng đến không tưởng tượng nổi đâu ra có biểu hiện mang thai? Nhưng nếu như không mang thai, người nhà họ Ân sao lại nói ra lời như vậy?
Mắt phượng hơi lóe lên, Cảnh Liêm Uy hoài nghi nhìn Ân Thiên Thiên...