CHƯƠNG 418: ƯỚC HẸN NĂM NĂM
“Từ khi nó có khả năng, nó đã bắt đầu điều tra chuyện của ba mẹ mình, mẹ và ba nó đều biết nhưng cũng bó tay.” Vi Gia Huệ nói tiếp, ba đứa con trong nhà, Cảnh Thiên Ngọc khiến bà quan tâm nhất, sau đó chính là Cảnh Liêm Uy: “Chuyện mẹ sợ nhất chính là nó hãm sâu vào trong việc báo thù mà không để ý đến bàn thân mình, nhưng cũng may, nó gặp được con...”
Ân Thiên Thiên mím chặt cánh môi khẽ thút thít khóc.
Rủi ro lớn nhất của Cảnh Liêm Uy, chắc là gặp phải cô!
Nếu không, anh có thể tùy ý oán hận, cũng có thể tùy ý làm tất cả chuyện mà mình muốn làm!
“Nó bắt đầu biết suy nghĩ cho con, biết lo lắng cho con, biết chăm sóc con, cũng biết bảo vệ con...” Vi Gia Huệ khẽ nói, đối với thay đổi mấy năm nay của Cảnh Liêm Uy, trong lòng bà ta thật sự cảm thấy rất vui mừng, con trai như vậy mới giống dáng vẻ một con người: “Con biết không, khi Liêm Uy mười sáu tuổi thậm chí còn vì nhận được một tin tức sai mà không quản nghìn dặm xa xôi chạy đến Phần Lan, lúc nào trên người cũng mang theo một con dao găm, chính là vì... Tô Nương, mẹ của con.”
Vi Gia Huệ nói xong, ánh mắt sáng rực nhìn Ân Thiên Thiên.
Tô Nương là mẹ của cô, toàn bộ nhà họ Cảnh đều biết sự thật này, có một dạo khiến bao nhiêu người trằn trọc mất ngủ.
“Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...” Vừa nhỏ giọng khóc vừa nói xin lỗi, Ân Thiên Thiên chưa bao giờ cảm thấy tâm trạng mình nặng nề đến vậy, trên vai cô là hai mạng người, còn là ba mẹ của chồng cô: “Rất xin lỗi, con không biết, con không biết, xin lỗi...”
Giống như cô đang ở trước mặt ba mẹ ruột của Cảnh Liêm Uy vậy, Ân Thiên Thiên khóc tựa như một đứa bé.
Rõ ràng không phải lỗi của cô, nhưng là người cứ luôn tự ôm trách nhiệm vào mình, đồng thời trên thế giới này cũng không có nhiều người thấu tình đạt lý như vậy.
Vi Gia Huệ ôm lấy Ân Thiên Thiên, từ sau khi bà ta biết quá khứ của Tô Nương, biết quá khứ của Ân Thiên Thiên, trong lòng bà ta chứa đầy than thở, ai sống trong xã hội này cũng đều không dễ dàng, nhưng lại không thể tránh khỏi.
“Thiên Thiên, không cần xin lỗi, thật sự không cần xin lỗi, đây cũng không phải là lỗi của con...” Vi Gia Huệ có thể nắm giữ quyền lớn ở nhà họ Cảnh cũng không phải không có lý, bà ta làm chủ việc nhà, nếu không có phong độ thì sao có thể khiến mọi người tin phục chứ? Đưa tay vỗ nhẹ lên lưng cô, Vi Gia Huệ thật sự rất đau lòng vì cô: “Không phải lỗi của con, vì sao muốn làm khó bản thân chứ?”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Ân Thiên Thiên khẽ nỉ non, giống như làm như vậy là có thể dễ chịu hơn chút.
“Việc này chính là ông trời đã định, con với Liêm Uy nhất định sẽ gắn bó dài lâu, nhất định sẽ trở thành vợ chồng, đây cũng chỉ là một chút trắc trở trên con đường mà thôi, bước qua rồi khi quay đầu lại nhìn thì đó cũng chỉ là một cánh cửa, bước không qua thì đó chính là một ngọn núi, rất đơn giản...” Vi Gia Huệ nói xong, lần đầu tiên nói ra tiếng lòng của mình với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, đừng nói mẹ con và bản thân con vào làm một, nếu như con cảm thấy có lỗi thật, vậy hãy ở lại bên cạnh Liêm Uy chăm sóc nó, chăm sóc con của các con, đây mới là việc con phải làm.”
Ngước mắt nhìn Vi Gia Huệ trước mặt, Ân Thiên Thiên ngừng khóc, hơi mơ hồ.
“Bây giờ con chính là tính mạng của nó, con biết không?” Vi Gia Huệ nhìn cô nói, cũng không hề nói quá chút nào: “Năm năm con mất tích này, mẹ trơ mắt nhìn nó dùng hết tất cả biện pháp tìm con, chỉ cần có một chút tin tức liên quan đến con, cho dù là thật hay là giả chắc chắn nó sẽ lập tức chạy đến, còn mang theo Nhan Hi, hai người họ, một người đàn ông cái gì cũng không hiểu mang theo một đứa bé mới hơi lớn chút, cứ như vậy bôn ba khắp nơi, từ trước đến giờ chưa bao giờ kêu mệt mỏi. Thiên Thiên, con mãi mãi không biết được, mẹ làm một người mẹ mà nhìn nó hơn nửa đêm vì lấy được tin tức của con mà lập tức bật dậy vội chạy ra ngoài, thậm chí xao động đến mức quên cả đi giày; cũng không cách nào tưởng tượng được, khi mẹ nhìn thấy con của mình vì một người phụ nữ mà an ổn chờ đợi trong vắng vẻ, nó đã chờ năm năm, tìm năm năm, sống nương tựa với Nhan Hi, chính là vì chờ con trở về...”
Cắn chặt bờ môi của mình, Ân Thiên Thiên không nói gì.
“Mẹ không biết thái độ của con là thế nào, cũng không biết con nghĩ thế nào, nhưng mẹ hi vọng, trước khi con đưa ra bất kỳ quyết định gì thì hãy suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc Cảnh Liêm Uy có đáng để con làm như vậy không!” đối với Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên, Vi Gia Huệ chỉ cảm thấy vô cùng đau lòng, mà ba đứa con trong nhà, dường như cho đến bây giờ đều không khiến bà ta bớt lo lắng! “Mẹ nghĩ con cũng hẳn phải biết, có lẽ nó sẽ không dễ dàng buông bỏ chuyện ba mẹ mình chết như vậy, nhưng con cũng phải biết, tương lai các con chắc chắn sẽ vượt qua ngưỡng cửa này! Mẹ hi vọng, cho dù thế nào, cũng mong con đi tiếp cùng nó, đừng dễ dàng buông tay như vậy!”
Im lặng thật lâu, Ân Thiên Thiên nghiêm túc gật đầu.
Đối với Cảnh Liêm Uy, thật sự cô chưa bao giờ nghĩ đến việc buông tay!
Lúc này Vi Gia Huệ mới cong môi cười khẽ, chỉ là nhíu chặt giữa hai lông mày vẫn chưa nới lỏng.
...
Bên kia, Cảnh Liêm Uy và Trình Thiên Kiều ngồi cạnh quầy bar vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, bên cạnh là Cảnh Thiên Ngọc dẫn ba đứa trẻ chơi quên cả trời đất.
“Anh ta sao rồi?” Cảnh Liêm Uy uống một ngụm rượu rồi khẽ hỏi, ánh mắt lại rơi về phía phòng làm việc.
Mặt Trình Thiên Kiều không đổi sắc, uống hết một ngụm rượu rồi nói: “Cậu và Thiên Thiên định thế nào bây giờ?”
Đôi mắt phượng khẽ đảo, khóe miệng Cảnh Liêm Uy tà ác cong lên nhìn người đàn ông trước mặt, hỏi lại: “Chẳng lẽ anh rể vẫn muốn chen chân vào sao? Chúng ta vẫn chưa tính rõ ràng chuyện năm năm trước đâu!”
Khi nói chuyện, toàn bộ ánh mắt Cảnh Liêm Uy gần như vô cùng giận dữ! Nếu Trình Thiên Kiều dám gật đầu, chắc chắn anh sẽ không chút do dự ra tay đánh người!
Trình Thiên Kiều cụp mắt nhìn rượu trong ly, khẽ trả lời: “Cậu suy nghĩ nhiều rồi, từ khi tôi bước trên con đường cảnh sát hình sự quốc tế thì đã định chúng tôi là không thể nào rồi, tôi chỉ tò mò, cậu thật sự có thể quên đi tất cả mà ở bên Thiên Thiên sao?”
Thở dài một hơi, Cảnh Liêm Uy quay đầu không nói gì.
Anh muốn ở bên cạnh Thiên Thiên, nhưng lại không thể cứ như vậy bỏ qua cho Tô Nương được, làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên chuyện này giống như không có biện pháp nào hoàn mỹ để giải quyết cả, cứ luôn quấy nhiễu bọn họ.
“Ngay cả tôi cũng biết, Tô Nương đã về nước, tự cậu xem mà xử lý đi.” Nói xong, Trình Thiên Kiều xoay người đi ra vườn hoa bên ngoài muốn tỉnh táo một chút, mà Cảnh Liêm Uy bởi vì câu nói này của anh ta mà hơi sửng sốt, thoáng cái cũng đứng dậy ra ngoài.
Trong vườn hoa, Trình Thiên Kiều bực bội đứng dưới một gốc cây lớn mà nhà họ Cảnh trồng, ngắm nhìn cảnh tượng những bông hoa tuyết trước mặt rơi xuống, nhưng dường như anh ta không có chút cảm giác nào, mãi cho đến khi bỗng nhiên bờ vai khẽ trùng xuống, mùi hương quen thuộc tràn vào khoang mũi, Trình Thiên Kiều vừa cụp mắt đã nhìn thấy Cảnh Thiên Ngọc ở phía sau khoác thêm áo cho anh ta...
Khuôn mặt như tranh...
Có lẽ Cảnh Thiên Ngọc chính là người phụ nữ như vậy đi, gien của nhà họ Cảnh mạnh mẽ đến khó tin, tất nhiên Cảnh Thiên Ngọc sẽ không kém, chỉ là đã nhiều năm như vậy, mỗi lần anh ta nhìn thấy cô đều vẫn sẽ hơi hoảng hốt.
Sau khi phủ thêm áo khoác cho Trình Thiên Kiều, Cảnh Thiên Ngọc ngước mắt nhìn người đàn ông mà cô dùng cả tính mạng để yêu này, nhỏ giọng nói: “Đây là năm thứ năm rồi nhỉ, qua hết năm chúng ta... tách ra đi.”
Một câu nói, bỗng nhiên Trình Thiên Kiều cảm thấy dường như mùa đông này lạnh hơn rất nhiều.
Cảnh Thiên Ngọc đứng ở bên cạnh anh ta, khóe miệng cong lên nở một nụ cười nhạt, trong đôi mắt đều là dáng vẻ dịu dàng như ngọc của anh ta.
“Ước hẹn năm năm đã đến rồi, chúng ta... cứ như vậy đi.” Khẽ nói, bỗng nhiên Trình Thiên Kiều lại cảm thấy giọng nói này theo hoa tuyết mà tan biến vào không khí, đóng băng các giác quan của anh ta.
Nói xong, Cảnh Thiên Ngọc cũng không nói thêm gì nữa mà xoay người đi vào trong phòng, chỉ để lại một hàng dấu chân nho nhỏ trên nền tuyết.
Bỗng nhiên Trình Thiên Kiều cảm thấy khó thở, tâm trạng bực bội cũng ngày càng tồi tệ hơn! Lần đầu tiên, không kìm được nỗi lòng mà nện một đấm thật mạnh lên thân cây, hoa tuyết trên cây rầm rầm rơi xuống, giá lạnh khiến cho làn da không nhịn được run lên...
Người đẹp rời đi, lại vẫn luôn không quay đầu nhìn anh ta một lần...
Trình Thiên Kiều nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, đột nhiên nhớ lại những chuyện năm kia.
...
Năm đầu tiên Ân Thiên Thiên rời khỏi thành phố T, toàn bộ thành phố T gần như điên cuồng, Trần Vũ, Ân Thiên Tuấn và anh ta đều nghĩ hết tất cả biện pháp tìm kiếm tung tích của cô, nhưng vẫn không thu hoạch được gì, giống như những người đàn ông khác, khi khó chịu đều mượn rượu giải sầu, anh ta cũng đi vào trong quán bar, lại không nghĩ đến sẽ bị người thân của phạm nhân mình từng bắt hãm hại, chỉ vì khiến cho anh ta thân bại danh liệt, nên đã hạ thuốc anh ta...
Thuốc trong quán bar, không cần nói cũng biết sẽ là tình trạng thế nào.
Thậm chí đối phương đã tìm cả phụ nữ, tìm cả phóng viên, chỉ chờ anh ta trình diễn cảnh tượng khiến cho người ta mặt đỏ tim đập thôi...
Bên trong căn phòng lớn như vậy, Trình Thiên Kiều cố gắng kiềm chế ham muốn của bản thân. Chỉ là đàn ông luôn luôn... không đáng tin như vậy sao?”
Tốt xấu gì anh ta cũng là cảnh sát hình sự quốc tế, trong phòng chỉ có hai người, Trình Thiên Kiều sử dụng toàn bộ lý trí cuối cùng của mình ép người phụ nữ đang khóc nức nở kia rời đi, lại không ngờ đúng lúc gặp Cảnh Thiên Ngọc đến nơi này tìm người.
“Thiên Kiều, sao anh lại ở chỗ này?”
Anh ta vĩnh viễn nhớ rõ, khi đó cô ấy mặc một chiếc váy màu đen đứng ở trước mặt anh ta, Cảnh Thiên Ngọc ngẩng đầu đáy mắt sáng ngời cùng cánh môi hồng nhuận lúc mở lúc đóng vô cùng quyến rũ, tự chủ đã lên đến đỉnh điểm, khi Cảnh Thiên Ngọc xuất hiện cứ như vậy mà sụp đổ hoàn toàn...
Không chút do dự, giơ tay ôm lấy vòng eo thon thả của Cảnh Thiên Ngọc, Trình Thiên Kiều cúi đầu hôn xuống, cướp bóc tất cả của cô.
Áo quần bừa bộn, tiếng kêu triền miên, kiều diễm nỉ non...
Nhiệt độ trong phòng ngày càng tăng cao, tăng cao hơn nữa, anh ta không nghe thấy tiếng khóc nỉ non của cô, cũng không cảm giác thấy cầu xin của cô, tất cả trong đầu đều là chiếm đoạt, chiếm đoạt, chiếm đoạt...
Chưa bao giờ nghĩ đến cô gái theo đuổi mình nhiều năm lại quyến rũ như vậy, cũng chưa từng nghĩ đến mình sẽ trông thấy cô ấy mặc đẹp như vậy xuất hiện ở nơi như thế này, tức giận trong đại não thúc giục anh ta chiếm lấy lần đầu tiên của cô...
Một đêm triền miên...
Hôm sau, khi cửa phòng bị người ta đá mạnh ra, Trình Thiên Kiều vội vàng đưa tay kéo chăn che chắn cô gái trong ngực vô cùng kín đáo, đèn flash nháy liên tục, âm thanh giễu cợt chói tai, lần đầu tiên Trình Thiên Kiều có xúc động muốn giết người, nhưng động tác bảo vệ cô lại rõ ràng đến vậy...
Người của anh ta, lúc nào lại có thể cho những người này tùy tiện soi mói, bình luận? Lại từ lúc nào có thể mặc cho người khác tùy ý giễu cợt.
“Triền miên với vị hôn thê của mình, tôi cũng không biết mình phạm vào tội gì?”
Vừa nói ra câu này, toàn bộ thế giới đột nhiên thay đổi, cho đến bây giờ anh ta vẫn nhớ đến cảm xúc xen lẫn giữa mừng rỡ và kinh ngạc trong ánh mắt Cảnh Thiên Ngọc, nhưng rất nhanh anh ta đã phá vỡ tất cả mộng đẹp của cô...