CHƯƠNG 563: CÔ VỢ NHỎ
Nhà tổ của nhà họ Cảnh.
Chiếc xe Range Rover của Cảnh Liêm Uy dừng lại cách khu nhà một đoạn, trong khi Ân Thiên Thiên còn đang kinh ngạc thì Cảnh Liêm Uy đã xuống xe đi đến vị trí kế bên ghế tài xế đưa lưng về phía cô hơi khom người xuống nói: "Đến rồi, để anh cõng em."
Đúng vậy, anh cõng em.
Bởi vì anh không biết sau này có một ngày nào đó anh đột nhiên không nhận ra em nữa thậm chí còn điên cuồng muốn làm tổn thương em hay không và cũng không biết giữa chúng ta có thể có cái kết hạng phúc giống như truyện cổ tích hay không nhưng bây giờ anh muốn cõng em để cho anh nhớ kỹ tất cả những thứ thuộc về em và cũng để cho em cảm nhận được lòng anh...
Rũ mắt nhìn xuống mặt đất, trong mắt Cảnh Liêm Uy đều là tình ý không thể che giấu được.
Anh yêu cô, dùng hết cả đời này của anh để yêu cô.
Anh có thể dễ dàng tha thứ chuyện cô rời đi và cũng mặc cho cô có một khoảng trời riêng để tự do hô hấp thế nhưng anh lại không thể chịu đựng được thậm chí là ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ để cô rời khỏi mình, rời đi mãi mãi cho dù là cái kết anh gây ra có thể sẽ giống như vậy.
Bọn họ đã ở bên nhau lâu như vậy cũng đã làm hết tất cả những chuyện thân mật nhất nhưng chuyện đơn giản như cõng cô đi một đoạn đường thì anh lại chưa từng làm.
Nhìn tấm lưng rộng lớn ấm áp kia, Ân Thiên Thiên mím chặt bờ môi của mình lại, hốc mắt hơi ửng đỏ lên, một lúc lâu sau cô mới leo lên trên người anh đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của mình hoàn toàn ở trên lưng anh, hai tay gắt gao vòng quanh cổ anh, cái đầu nhỏ ở ngay cạnh đầu của anh ngay cả khi hô hấp cũng đều phả hơi thở lên trên gương mặt của anh...
"Cảnh Liêm Uy, hình như đây là lần đầu tiên anh cõng em đúng không?" Ân Thiên Thiên si ngốc nhìn anh khẽ hỏi.
Chưa từng nghĩ anh lại đẹp trai như vậy nhưng cũng chưa từng phát hiện ra Cảnh Liêm Uy thành thục của bây giờ sớm đã không còn như lúc trước khi mới gặp mặt nữa, thời gian là món quà tốt nhất, trải qua tang thương, trải qua trắc trở sau đó hoa nở rộ mới có thể là cảnh đẹp nhất trên thế gian này cho dù là đàn ông hay là phụ nữ...
"Không nhớ nữa." Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng trả lời, anh cảm nhận được hơi thở của cô phả vào mặt mình mỗi khi cô nói chuyện hoặc là hô hấp, giọng điệu của anh không tự chủ được trở nên ôn nhu: "Nhưng bây giờ nhớ kỹ cũng được."
Ân Thiên Thiên cong khóe miệng lên không nói gì mà chỉ sát lại gần anh thêm một chút, gương mặt dán lên người anh nhẹ nói: "Cảnh Liêm Uy, anh cứ cõng em đi cả một đời như vậy có được không? Mãi mãi đừng làm những chuyện khiến em sợ hãi cũng đừng khiến em phải khóc, càng đừng đuổi em đi..."
Rõ ràng tờ đơn ly hôn kia đang ở ngay trong túi của cô, rõ ràng cô còn chưa ký tên thế nhưng cô chỉ cần vừa nghĩ tới Cảnh Liêm Uy đã ký tên lên đó liền cảm thấy toàn thân đều khó chịu, nó giống như một quả bom chưa được hẹn giờ luôn theo sát phía sau cô nhưng không biết lúc nào sẽ nổ tung lên!
Mà thứ khiến Ân Thiên Thiên càng thêm sợ hãi không chỉ có tờ đơn ly hôn kia mà là suy nghĩ đã thâm căn cố đế ở trong đầu Cảnh Liêm Uy, lần này chỉ là một trang giấy nhưng cô sợ lần tiếp theo chính là trực tiếp ép cô ký tên lên đó cho nên cô mới có thể lộ ra vẻ lo sợ bất an trước nay chưa từng có như vậy...
Ân Thiên Thiên nói xong nhưng lại không nhận được câu trả lời chắc chắn khiến cô hài lòng từ anh giống như trong lòng cô vừa hi vọng.
Cảnh Liêm Uy đang cõng cô bỗng nhiên ngừng bước chân lại đứng ở bên lề đường, trên đường không có một ai chỉ có gió ngày mùa thu đang gào thét lên, mặt trời đang bất lực giãy dụa từ từ lặn xuống chiếu ra từng tia sáng le lói, thỉnh thoảng lá rụng xuống lả tả khiến cho xung quanh trở nên tiêu điều lạnh lẽo.
Ân Thiên Thiên ngừng thở nhìn chằm chằm vào mắt anh trái tim nhỏ đập dồn dập, cô không ngừng ở trong lòng oán trách bản thân mình vì sao hết lần này tới lần khác lại không nhịn được mà nhất định phải nói ra vào ngay lúc này.
Hầu kết trượt xuống một cái, cuối cùng Cảnh Liêm Uy vẫn mở miệng, ánh mắt anh không biết đang nhìn vào chỗ nào phía trước, nói: "Thiên Thiên, anh sẽ cố hết sức để không làm ra những chuyện kia nhưng nếu như tốt cho em thì anh cũng sẽ có lúc phải bất đắc dĩ..."
Ân Thiên Thiên cắn chặt bờ môi của mình không nói gì mà chỉ cau mày biểu thị trong lòng cô đang không vui.
Bây giờ cô không dám đắc tội với anh và cũng không dám tuỳ tiện chọc giận anh chỉ sợ anh thật sự sẽ ép mình ký tên!
"Thiên Thiên, tờ đơn ly hôn kia là bùa hộ mệnh tốt nhất và cũng là sau cùng nhất của em, em tùy thời có thể lấy ra để bảo vệ chính mình, hiểu không?" Cảnh Liêm Uy nhỏ nhẹ nói giống như đang nhìn thấy Ân Thiên Thiên đang khóc lóc đến mức mất hình tượng ở 'nhà hàng Tứ Phương Thực Phủ' mà trong lòng anh vẫn đau đớn như cũ, anh nói: "Mặc dù anh cho em cơ hội lựa chọn là chỉ khi nào đến cuối cùng khi mọi chuyện xảy ra mà chính anh cũng không thể đối mặt được nữa thì hi vọng em đừng hi vọng nữa nếu không sẽ..."
Một câu này khiến trái tim Ân Thiên Thiên nhảy lên, trong mắt tràn đầy nghiêm túc.
Đôi chân thon dài của anh một lần nữa bước đi, Ân Thiên Thiên được Cảnh Liêm Uy cõng vững vững vàng vàng từng bước một đi về phía trước.
Cô đang ở ngay trên lưng của anh nhìn anh nhưng một chữ cũng không nói ra được chỉ là bộ ngực có chút phập phồng kịch liệt biểu hiện ra tâm tình của cô giờ phút này đang hỏng bét nhưng cô lại cắn chặt răng không kêu một tiếng.
Cô sẽ không từ bỏ, cho dù Cảnh Liêm Uy có buông xuôi thì cô cũng sẽ không từ bỏ!
Trước giờ đồ mà Ân Thiên Thiên cô muốn chưa từng có ai giúp cô lấy được ngoại trừ Cảnh Liêm Uy nhưng bây giờ Cảnh Liêm Uy lại đang bị hãm sâu vào vòng xoáy thì việc duy nhất mà Ân Thiên Thiên muốn làm chỉ có một thôi đó là mạnh mẽ giữ anh lại! Cô sẽ không bỏ mặc anh rời khỏi mình còn nếu như anh thật sự muốn rời khỏi vậy thì cả hai người sẽ cùng đi...
Trên đường cái yên tĩnh không có một chiếc xe nào, ánh nắng chiều càng ngày càng mờ đi và cuối cùng đã hoàn toàn tắt mất sau đó đèn đường ở hai bên đường phố sáng lên thì Cảnh Liêm Uy vẫn cõng Ân Thiên Thiên đi ở trên đường chỉ là không ai nói câu gì...
Trong nhà tổ của nhà họ Cảnh, lúc Lâm Vũ Văn đưa Cảnh Nhan Hi trở về thì Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước liền không nhịn được mà bắt đầu lo lắng, sau khi Cảnh Liêm Bình gọi điện thoại cho quản lý Hoàng biết được tình huống mới thoáng lỏng ra một chút, người một nhà ngồi trong phòng khách yên tĩnh chờ đợi Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy trở về...
…Theo một nguồn tin thì sáng hôm nay bệnh viện mà Đổng Khánh người thừa kế của tập đoàn Đổng thị đang chữa trị bị rất nhiều người hợp tác với Đổng thị bao vây lại thậm chí bệnh viện đã xuất động tất cả lực lượng bảo vệ nhưng cũng không đủ để khống chế tình hình cho tới cuối cùng phải nhờ nhà họ Đổng đưa cảnh vệ của mình tới mới tạm thời khống chế được tình huống...
…Người thừa kế của nhà họ Đổng vừa từ trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt ra đã nhận được sự quan tâm từ các bên đồng thời trong khoảng thời gian Đổng Khánh nằm viện này chúng ta cũng có thể hiểu rõ hơn gia tộc nhà họ Đổng, vì sao một gia tộc bắt đầu từ lúc Đổng Khánh tiến vào bệnh viện liền có danh xưng 'Dưỡng y thế gia' hơn nữa có rất nhiều danh y có tiếng tăm lừng lẫy từ hai mươi năm trước rất hiếm khi xuất hiện bây giờ lại nhao nhao hiện thân chữa chị cho cậu Đổng, trong đó có...
…Nhà họ Đổng 'Dưỡng y thế gia' cho dù là ở trong nước hay là nước ngoài đều vô cùng nổi tiếng, nghe nói trong nhà họ Đổng nhiều nhất chỉ có hai loại người, một là bảo vệ phụ trách an toàn và hai là bác sĩ phụ trách sinh mệnh...
...
Thấy trên tivi bỗng nhiên xuất hiện một vài bác sĩ nổi tiếng, hai mắt Vi Gia Huệ đều không nỡ dời.
Bà ta không hiểu y thuật nhưng cũng vẫn có thể phân biệt được tin tức y học cơ bản nhưng cho dù là như thế khi nhìn thấy bác sĩ nội khoa bà ta vẫn là không nhịn được mà kích động, chỉ cần là bác sĩ thì đối với nhà họ Cảnh bây giờ mà nói chính là một loại ban ơn.
Nhìn người dẫn chương trình trên TV đang say xưa nói về nhà họ Đổng 'Dưỡng y thế gia' lông mày Vi Gia Huệ càng ngày càng nhíu chặt lại, cảm xúc cũng càng trở nên không tốt, Cảnh Nguyên Phước đang xem tivi cũng không nhịn được mà hơi ngẩn người, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ân Thiên Thiên à Ân Thiên Thiên, nếu không phải vì cô thì sao Liêm Uy nhà chúng tôi sẽ phải chịu tội như vậy chứ?" Bỗng nhiên, Vi Gia Huệ nhẹ giọng lẩm bẩm khiến trong phòng khách lập tức trở nên yên tĩnh: "Từ khi gả vào nhà chúng tôi đã bắt đầu không yên ổn mà bây giờ còn hết lần này tới lần khác dây dưa với Đổng Khánh thậm chí nhà họ Đổng bọn họ còn không tiếc gì muốn một người phụ nữ đã kết hôn như cô ta mới nguyện ý để bác sĩ chữa bệnh cho Cảnh Liêm Uy, cô bảo như vậy thì sao tôi có thể... Không hận cô?"
Nói xong ánh mắt Vi Gia Huệ xem tivi có vẻ nghiêm túc lên.
Cảnh Thiên Ngọc hững hờ nhìn mẹ của mình sau đó tiếp tục loay hoay với bồn hoa trước mặt mình nhẹ nói: "Mẹ, mẹ hoàn toàn không hận Thiên Thiên, nếu như mẹ thật sự không thích thì sao có thể dễ dàng tha thứ cho cô ấy được làm vợ của Liêm Uy hơn sáu năm qua chứ? Mẹ chỉ là bởi vì việc này mà không cởi bỏ được nút thắt trong lòng mà thôi..."
Vi Gia Huệ không nói gì, cho dù người khác thấy thế nào, nghĩ như thế nào thậm chí là nhìn nhận mình thế nào, nghĩ mình như thế nào thì bây giờ bà ta thật sự vô cùng chán ghét Ân Thiên Thiên mà sự chán ghét này cũng trực tiếp được biểu đạt ra mặt...
"Ông chủ, bà chủ, mấy người cậu ba trở về rồi ạ." Quản gia báo một câu sau đó rất nhanh đã thấy Cảnh Liêm Uy cõng Ân Thiên Thiên bước vào trong phòng, tư thái nhàn nhã mà vừa lòng thỏa ý.
Vi Gia Huệ nhíu thật chặt lông mày lại gần như là lúc Cảnh Liêm Uy kéo ghế sofa ra đặt Ân Thiên Thiên xuống liền nghiêm nghị nói với Ân Thiên Thiên: "Ân Thiên Thiên rốt cuộc là cô có não hay không vậy? Cô bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể bị đồ ăn làm bỏng đến mức phải vào cả bệnh viện, thật sự cho là mình là mợ ba của nhà họ Cảnh thì cao quý lắm sao? Cô làm mẹ mà bảo vệ con mình thế nào thế hả, cô không nhìn thấy trên tay Nhan Hi đang băng bó vết thương sao, làm vợ mà cô lại tra tấn chồng mình thế à? Tiểu Mỹ lái xe từ dưới núi về từ bao giờ rồi mà bây giờ các người mới trở về à, sao vậy, muốn Cảnh Liêm Uy cõng cô như vậy cơ à?"
Vừa mới bước vào cửa nhà đã gặp phải tình huống như vậy khiến Ân Thiên Thiên luống cuống trong lòng cũng hoảng nhưng lại chỉ mở to đôi mắt đen trắng rõ ràng ra nhìn Vi Gia Huệ chứ không nói gì cả, cánh môi mím lại rất lâu không hé ra, ánh mắt liếc về phía Cảnh Liêm Uy đang cực kỳ lạnh lùng đứng ở uống nước ở bên cạnh...
Tư thái lạnh lùng, nói chuyện và hành động cũng lạnh lùng khiến trong lòng Ân Thiên Thiên vô cùng ấm ức, hốc mắt cũng không nhịn được có chút ẩm ướt nhưng chỉ hít thở sâu một hơi rồi khẽ nói: "Mẹ, con xin lỗi, chuyện xảy ra hôm nay là lỗi của con, mẹ đừng nóng giận, con cam đoan sẽ không có lần sau nữa đâu..."
Cô nhỏ giọng nói cộng thêm thái độ vô cùng tốt, đem tất cả ấm ức đều nuốt xuống.
Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc đứng ở đó nhìn thấy tất cả cũng không nhịn được nhíu mày lại nhìn về phía Cảnh Liêm Uy nhưng cái người đàn ông đang uống nước kia lại chỉ nhẹ nhàng nhíu mày không nói gì.
"Thật sự là tôi thấy cô không có một chút năng lực chăm sóc người khác nào hết! Học quảng cáo thiết kế cái gì chứ, không phải phụ nữ nên học cái gì đó có ích hơn à không phải sao?" Ân Thiên Thiên cười yếu ớt còn Vi Gia Huệ lại càng khoa trương hơn đứng ở trước mặt cô lẩm bẩm nói: "Tôi thấy trong khoảng thời gian này cô vẫn nên học một số biện pháp làm thế nào để chăm sóc cho người khác đi, đừng để cho Liêm Uy của chúng tôi luôn phải đi theo cô chịu khổ nữa..."
Vi Gia Huệ nói rất nhiều rất nhiều nhưng cho dù bà ta có nói cái gì thì bây giờ Ân Thiên Thiên đều chỉ nhận sai và đáp ứng, tư thái thấp mà đầy thành kính...