CHƯƠNG 449: CẮT ĐỨT TÌNH CẢM
Bàn tay đang vòng quanh eo của Ân Thiên Thiên không nhịn được mà hơi ẩm ướt, trong đôi mắt phượng tràn đầy cảm xúc không biết tên.
Cảnh Liêm Uy cũng không biết là mình hi vọng cô mở miệng muốn đi gặp, hay là hi vọng cô mở miệng nói xoay người rời đi, sau khi thẳng thắn thì anh mới phát hiện thật ra anh vẫn rất sợ hãi, sợ hãi một ngày nào đó Ân Thiên Thiên sẽ rời khỏi mình mà đi.
Đối với Tô Nương, anh thực sự không muốn nhân từ...
Im lặng thật lâu, rốt cuộc Ân Thiên Thiên vẫn chăm chú nhìn Cảnh Liêm Uy mà hỏi: "Anh hi vọng em đi hay là hi vọng em không đi?"
Đối với vấn đề này, trong lòng của cô cũng không nắm chắc được, bởi vì cô cũng sợ, sợ đến lúc đó nếu như mình mềm lòng thì sao đây?
Trong nháy mắt, không gian xe đều lâm vào trong sự im lặng.
Rất lâu rất lâu về sau, Cảnh Liêm Uy vùi đầu của mình ở trong ngực của Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng nói: "Thiên Thiên, nếu như mà không đi có phải là trong lòng của em vẫn sẽ luôn nghĩ tới chuyện này hay không? Thậm chí nói không chừng có một ngày cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta, nếu là như vậy thì anh tình nguyện để cho em đi gặp một chút, nhìn xem anh đối xử với bà ta như thế nào, nhìn xem anh muốn đối xử với bà ta như thế nào..."
Anh không hi vọng trong cuộc sống sau này của hai người luôn luôn cứ chôn vùi một quả bom như vậy, mọi thứ dường như mong manh đến lạ thường, ai cũng không biết được lúc nào mọi thứ sẽ thay đổi.
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên đồng ý với anh, đi theo anh đến nhìn nơi mà Tô Nương đang sống.
Ban ngày, khách của Dạ Sắc quả thật có thể gọi là không có, vốn là nơi chốn ban đêm, ban ngày đi vào dường như cũng sẽ không phải là khách. Lúc mà Cảnh Liêm Uy dẫn theo Ân Thiên Thiên xuất hiện ở đây, quản lý Dạ Sắc liền tiến lên đón tiếp, ánh mắt rơi ở trên người của Ân Thiên Thiên một chút, khóe miệng nâng lên nhưng không nói gì...
Chuyển ánh mắt nhìn quản lý, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng gật đầu, quản lý hơi kinh ngạc một chút, ngược lại dẫn bọn họ đi đến nơi của Tô Nương.
Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm thật chặt tay của Ân Thiên Thiên, cả hai người đều mang theo cảm xúc kỳ lạ mà đi về phía trước.
Đi xuyên qua đại sảnh, qua hầm rượu, bước đến nhà kho... Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên dưới sự dẫn dắt của quản lý mà đi qua các rẻ ngoặt, cuối cùng đứng trước một lối đi nhỏ không thể nhìn thấy cái gì, ở trong phòng tối tăm một mảnh, thậm chí ở trong không khí đều thoang thoảng mùi gỗ mốc meo...
Quản lý đứng ở cửa không hề động đậy, nghiêng người nhường một con đường, ánh mắt có chút phức tạp rơi ở trên người của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên. Đoạn đường tiếp theo anh ta sẽ không đi chung, cũng sẽ không tham dự vào chuyện này, chỉ là chuyện thân phận của Ân Thiên Thiên đã ồn ào dữ dội, ai cũng biết Tô Nương là mẹ của cô, mà bây giờ Cảnh Liêm Uy lại dẫn cô đến đây.
Khẽ gật đầu, quản lý liền xoay đầu rời khỏi nơi này, để lại hai người đang dừng chân đứng ở đó.
Cầm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định dẫn cô đi vào trong.
Trên con đường nhỏ tối tăm, bước từng bước lên cầu thang, Ân Thiên Thiên đi đứng rất cẩn thận, giữa hai người đều không có ai nói chuyện.
Rốt cuộc lúc ánh mắt cũng chạm tới một điểm sáng, trong lỗ tai của hai người cũng truyền đến chút âm thanh...
- Con khốn Ân Thiên Thiên kia! Nó hẳn phải chịu đựng cuộc sống năm đó của tôi, nó mới là người bẩn thỉu nhất trên đời này!
- Nó không có tư cách để sống trên đời này, ba của nó là một tên ăn mày, là một tên ăn mày! Nguyên cả người vô cùng bẩn thỉu, không ai trong số những tên ăn mày tối hôm đó được gọi là người!
- Hahaha, Cảnh Liêm Uy chính là một thằng ngu, người phụ nữ dơ bẩn giống như Ân Thiên Thiên mà cậu ta cũng muốn, thậm chí còn sinh ra một đứa con gái. Hahaha, ánh mắt của nhà họ Cảnh của các người cũng chỉ có như vậy thôi, huyết thống nhà họ Cảnh đã sớm bị nhiễm bẩn rồi!
...
Ở bên trong căn phòng truyền ra từng tiếng mắng chửi, khi mà Ân Thiên Thiên nghe được thì lập tức dừng bước chân của mình lại, yên tĩnh đứng ở bên ngoài lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng.
Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt bàn tay nhỏ của cô, thân thể cao lớn dựa đến gần, cái trán nhẹ nhàng chống đỡ lấy trán của cô, thấp giọng thì thầm nói ở bên tay của cô: "Thiên Thiên, đừng bị bà ta ảnh hưởng đến tâm trạng của mình, trong mắt của anh em cũng chỉ là Ân Thiên Thiên mà thôi."
Ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên không nói một lời nào.
Lấy một góc độ nào đó mà nói, cô rất bẩn, bẩn đến ghê tởm, trong máu của cô chảy dòng máu của ai mà cũng không biết, chỉ biết năm đó trong một sự cố, không ai có thể được coi là người. Mấy người ăn xin bị tìm được đều là những người bẩn thỉu nhất, đều là những người khiến người khác cảm thấy buồn nôn, là những người mà không thể nào tiếp nhận được...
Nhưng mà ba của cô lại là một trong số đó, mẹ của cô thì lại là gái bán hoa nổi danh, là Tô Nương.
Ở bên tai vang vọng lời nói của Tô Nương, từ đầu đến cuối Ân Thiên Thiên chỉ im lặng lắng nghe.
- Ân Thiên Thiên chính là con gái của một tên ăn mày, Trần Vũ là con trai của một người công nhân, bọn nó đều được sinh ra dưới tình huống tôi bị ép buộc, bọn nó đều là sự sỉ nhục của tôi! Tôi muốn giết bọn nó, có chỗ nào mà không đúng chứ?
- Ngay cả đứa con gái của Ân Thiên Thiên cũng là một sự tồn tại dơ bẩn.
- Đừng tưởng rằng mang một gương mặt giả nhân giả nghĩa thì có thể giả bộ như là thuần khiết vô hại, tôi biết được bên trong của bọn nó bẩn thỉu tới cỡ nào.
...
Tô Nương giống như bị điên mà cứ lẩm bẩm, không ngừng kêu gào, chỉ là tùy tiện cũng có thể nghe ra được chút run rẩy bên trong giọng nói kia, rất rõ ràng có lẽ là bà ta đang chịu tổn thương.
Chỉ là bây giờ trong mắt của Ân Thiên Thiên, Tô Nương thực sự không có năng lực khiến cho tâm trạng của cô dao động.
Một người phụ nữ ghét bỏ con gái và con trai của mình, thậm chí ngay cả cháu ngoại của mình mà cũng không buông tha, cô còn có lý do gì mà đi cầu xin cho bà ta nữa, vì bà ta mà cầu xin sự tha thứ của Cảnh Liêm Uy?
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng đều là sự kiên định, Ân Thiên Thiên nắm chặt tay của Cảnh Liêm Uy, lần đầu tiên nắm chặt anh mà cứ đi vào như vậy.
Từ một chỗ âm u bước vào một căn phòng sáng sủa, Ân Thiên Thiên vừa bước vào đã nhìn thấy Tô Nương đang ngồi dưới mặt đất, cả người nhìn tiều tụy vô cùng, cũng đã sớm không thể nhìn ra được màu sắc của bộ quần áo ở trên người, tóc tai bù xù không còn bộ dạng kiêu ngạo tự đắc của trước kia, ngay cả đôi mắt cũng lộ ra vẻ tĩnh mịch...
Lúc mà Ân Thiên Thiên đi vào, trong nháy mắt Tô Nương nhìn thấy cô thì liền kích động, vội vàng muốn đứng dậy, thế nhưng mà trên hai chân lại chằng chịt vết máu căn bản cũng không có cách nào đứng dậy được, ngã nhào trên mặt đất, đôi mắt phát sáng nhìn cô.
"Sao vậy Ân Thiên Thiên? Có phải là con gái của mày đã chết rồi không, có phải là bị một đám đàn ông hành hạ không?" Nói nói, Tô Nương giống như đã nhìn thấy một hình ảnh như vậy, cười đến nỗi không thể kiềm chế được, vội vàng nói: "Tao sẽ nói cho mày biết, tao sẽ không buông tha cho bọn mày đâu, cho dù hiện tại bọn mày đã bắt được tao thì như thế nào chứ? Mày vẫn sẽ thua thôi, ha ha ha..."
Ân Thiên Thiên nhìn Tô Nương, lông mày nhíu chặt lại.
Vẻ mặt của Cảnh Liêm Uy lạnh lùng đi lên phía trước, gật gật đầu với một người đàn ông trông coi bà ta đang đứng ở một bên, roi da ở trong tay của người đàn ông liền quất lên trên người của Tô Nương, không hề do dự chút nào.
"A!" Hét lên một tiếng, Tô Nương đau đến nỗi kêu to lên, đau đớn lăn lộn ở trên mặt đất: "A! Cảnh Liêm Uy! Thằng khốn nạn này, nếu như mà sớm biết như vậy, năm đó tôi cũng đã thuận tay xử lý cậu cho rồi."
Ân Thiên Thiên nhìn thấy Tô Nương đang lăn lộn trên mặt đất cũng nhịn không được mà âm trầm, nhíu chặt lông mày, bước từng bước đến gần bà ta.
Đợi đến lúc Ân Thiên Thiên đến gần phạm vi của bà ta, roi da đang quật liền ngừng lại.
Ngồi xổm ở trước mặt của Tô Nương, Ân Thiên Thiên chưa từng nhìn bà ta bằng một ánh mắt lạnh lùng như thế này, cô nói: "Bây giờ tôi thật sự mới hối hận, hối hận vì đã không lập tức để cho Cảnh Liêm Uy xử lý chuyện này, nếu như không phải tôi luôn yêu cầu xa vời thứ tình cảm gia đình mà căn bản không hề tồn tại, có lẽ tôi cũng sẽ không bỏ lỡ thời gian năm năm giữa tôi và anh ấy, có lẽ cũng sẽ không bỏ qua thời kỳ trưởng thành của Nhan Hi. Là do tôi ngu ngốc, cho rằng hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng tôi đã quên mất bà căn bản cũng không có trái tim..."
Bởi vì hai chân đau đớn cho nên Tô Nương nằm liệt trên mặt đất, Ân Thiên Thiên mới nhìn thấy rõ đầy máu tươi, nếu như là lúc trước nói không chừng cô thật sự sẽ cảm thấy cảm thông, cũng sẽ mềm lòng, nhưng mà bây giờ ngay cả chút cảm giác như vậy cô cũng không có...
"Tô Nương, chuyện năm đó đương nhiên bà chính là người bị hại, thế nhưng bà có từng nghĩ đến tạo thành cục diện như thế này, bà cũng có một phần trách nhiệm hay là không? Bà đã từng phản kháng chưa?" Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, đôi mắt lạnh nhạt, cô cũng không muốn phải đánh giá mẹ của mình, nhưng mà bây giờ Tô Nương ở trong mắt của cô thật sự cũng không bằng một người xa lạ: "Mỗi một người đàn ông đến sau Mộc Long, chẳng lẽ không phải là do bà can tâm tình nguyện? Cô nhi viện bị hủy thì đã bị hủy, cũng không thể nào bắt đầu lại từ đầu, chẳng lẽ là trong lòng của bà không hiểu rõ ư? Nhưng cho dù là như thế này, bà vẫn cố chấp muốn đi làm những chuyện kia, chưa hề nghĩ tới cách làm của bà có phải là đang hủy hoại gia đình người khác hay không..."
Cách làm của Tô Nương có thể nói là đúng, cũng có thể nói là không đúng, thế nhưng dưới tình huống như vậy cũng khiến cho người ta cảm thấy đáng buồn.
Người phụ nữ này, cả một đời đời đều sống trong ký ức.
"Bà chỉ nhớ rõ những năm tháng tươi đẹp nhất của bà, bà chính là một người phụ nữ trong sáng và xinh đẹp của thành phố T, bà chỉ nhớ đến bộ dáng mỉm cười dưới ánh nắng của bà, bà cứ sống mãi trong khoảng thời gian trước khi gặp gỡ Mộc Long, thậm chí là mấy năm ở cùng với Mộc Long, sau đó thì cho đến bây giờ bà cũng không nhìn thẳng vào quá khứ của mình. Bà cảm thấy tất cả bọn họ đều đang hủy hoại bà, thế nhưng người hủy hoại bà tại sao không phải là chính bà?" Thờ ơ nói, đối với quá khứ của Tô Nương, thật ra thì Ân Thiên Thiên cũng không thể hiểu theo cách này được, dù sao lúc mà mỗi người gặp chuyện gì đó thì chắc chắn ai cũng sẽ có cách làm và suy nghĩ không giống nhau: "Bà phá hoại từng gia đình này đến gia đình khác, thậm chí vì cái mà bà gọi là báo thù, ngay cả hành khách trên một chiếc máy bay mà bà cũng không quan tâm tới, chỉ muốn dồn một người vào chỗ chết, bà còn chưa từng cảm thấy bà đã sai..."
Ánh mắt nhìn thẳng vào gương mặt tiều tụy của Tô Nương, gương mặt đã từng nghiêng nước nghiêng thành kia bây giờ đều dính đầy bụi bẩn, đã lâu rồi không được bảo dưỡng cho nên cực kỳ sần sùi, thậm chí cả người đều trông rất khó nhìn.
"Bà cho rằng sau khi giết chết tôi, Trần Vũ và Nhan Hi thì bản thân bà sẽ sạch sẽ hay sao? Bà cho rằng chuyện quá khứ của bà sẽ trôi qua như vậy hay sao, tất cả mọi người đều không nhớ đến à?" Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nhếch khóe miệng nở nụ cười, tràn đầy trào phúng, nói: "Tô Nương, sự dơ bẩn đã ăn sâu vào bên trong bà rồi, cũng giống như bà như thế này, ích kỷ, không từ thủ đoạn, bà có chuyện gì mà không dám làm nữa chứ? Vì mục đích của bà mà căn bản cũng không quan tâm phải trả giá lớn đến đâu, người phụ nữ giống như bà khiến cho người ta cảm thấy thật đáng sợ, đồng thời tôi cũng bởi vì có một người mẹ giống như bà mà cảm thấy khổ sở..."
Dứt lời, Ân Thiên Thiên đứng dậy, nhìn bà ta từ phía trên cao xuống, nói: "Tô Nương, ân oán giữa bà với nhà họ Cảnh, tôi sẽ không nhúng tay vào nữa, cho dù là một câu tôi cũng sẽ không mở miệng nói, năm đó trong nháy mắt mà máy bay phát nổ, bà cũng nên chịu trách nhiệm về hành vi của mình đi."