CHƯƠNG 426: THÂN PHẬN NẰM VÙNG BẠI LỘ
Cảnh Nhan Hi bị tát mạnh một cái lên mặt, khuôn mặt non nớt ngay lập tức đỏ lên.
“Oa oa oa...” Cảnh Nhan Hi bị tát như vậy, ngay lập tức đau đến mức khóc thét lên, dáng vẻ vô cùng tội nghiệp, cô nhóc vô cùng sợ hãi, chỉ biết lúng búng miệng òa khóc... “Oa oa oa, mẹ ơi, ba ơi...”
Ân Thiên Thiên đau đớn không thôi, đôi mắt trở nên đẫm lệ.
Người đàn ông kia hờ hững nhếch miệng, nói: “Ngoan ngoãn phối hợp với bọn tao đi, bằng không kết cục của con gái mày sẽ không đơn giản như thế đâu!”
Chỉ một câu nói này thôi cũng đủ để khiến cho Ân Thiên Thiên không dám phản kháng gì nữa! Cô chỉ có thể đau đớn nhìn Cảnh Nhan Hi sợ hãi gào khóc.
Mà lúc này cả người Cảnh Liêm Uy toát lên vẻ giận dữ không thôi!
Con gái của Cảnh Liêm Uy, công chúa nhỏ mà nhà họ Cảnh nâng niu trên tay giờ phải chịu đựng tình cảnh như vậy sao? Bị người khác tát vào mặt, mà con bé mới chỉ có 5 tuổi! Con cái nhà bình thường cũng có bao giờ chịu tổn thương như vậy cơ chứ?
Cảnh Liêm Uy tức giận đến mức có thể giết người, động tác tiến lại gần bọn họ cũng ngày một thô lỗ hơn.
Rèm cuốn chỗ quầy thanh toán của xe kẹo dần dần được kéo xuống, vừa kéo xuống xe cũng bắt đầu khởi động, khiến cho Cảnh Liêm Uy vốn đứng gần đó, trong nháy mắt trở nên càng lúc càng cách xa!
Chiếc xe đột nhiên khởi động ngay tại chỗ mọi người đi lại khiến cho mọi người cảm thấy khó chịu, ai nấy đều cau mày nhìn sang đây.
Nhưng, không biết là có chuyện gì, chiếc xe đó dường như mất kiểm soát, hung hãn lao thẳng ra bên ngoài, ngay cả khi đụng phải người khác cũng không mảy may quan tâm đến, chỉ trong giây lát, tiếng trẻ con khóc vang vọng khắp xung quanh, thậm chí còn có cả mùi máu nhàn nhạt lan tỏa trong không khí, khung cảnh hiện tại bỗng trở nên mất kiểm soát...
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy vô cùng khó coi! Nhìn chiếc xe ấy càng ngày càng cách xa nhà trẻ...
Cảnh Liêm Uy xoay người chạy thật nhanh về phía xe của mình, mà những người bảo vệ cho Ân Thiên Thiên và Cảnh Nhan Hi hôm nay vì có Cảnh Liêm Uy ở đây nên đã lui ra bên ngoài ngay lập tức phát hiện ra điều gì đó không đúng, ánh mắt gấp rút nhìn chằm chằm vào chiếc xe đang lao vút ra ngoài kia!
Chiếc xe phóng vụt qua, Ân Thiên Thiên thậm chí còn có thể nhìn thấy những đứa trẻ xung quanh bị đụng đến mức nằm gục trong vũng máu, ngay cả khóc cũng không thành tiếng, không khí tràn ngập thanh âm chói tai, tiếng khóc, tiếng chửi mắng... liên miên không dứt.
Cảnh Nhan Hi bị khung cảnh bất chợt diễn ra này làm cho choáng váng, ngay cả khóc cũng không ra hơi, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn vào mọi thứ ở trước mặt, những bạn nhỏ mà cô nhóc quen lẫn không quen đang nằm trên mặt đất rên rỉ, nhìn vào màu sắc diễm lệ kinh hồn đến mức nhuộm đỏ màu mắt của các bậc phụ huynh, nhìn ba của cô nhóc đuổi theo mang họ trở về đến phát điên...
Ân Thiên Thiên lúc này chẳng nghĩ được gì cả, chỉ đành mắc kẹt ở quầy thanh toán nhìn về phía Cảnh Nhan Hi đang cách mình một cánh tay, cố gắng phân tán tư tưởng của cô nhóc: “Nhan Hi, Nhan Hi, nhìn mẹ này, mau nhìn mẹ...”
Cảnh Nhan Hi đờ đẫn quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên đang mắc kẹt ở quầy thanh toán, ánh mắt tối đen không có nổi một tia sáng.
Bộ dạng của Cảnh Nhan Hi như vậy khiến cho Ân Thiên Thiên đau lòng không thôi!
Cảnh tượng tàn khốc như vậy thực sự không phù hợp để bày ra trước mặt một đứa trẻ năm tuổi!
Trong tức khắc, Ân Thiên Thiên gần như đã nghĩ đến việc sau khi chuyện này kết thúc, bóng ma tâm lí trong Cảnh Nhan Hi của cô sẽ nghiêm trọng đến nhường nào...
“Nhan Hi ngoan, nhìn mẹ này, con chỉ cần nhìn mẹ thôi, đừng sợ, có mẹ ở đây với con...” Nếu như có thể, Ân Thiên Thiên thực sự muốn tiến về phía trước ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi vào lòng, không để cho cô nhóc nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh khủng trước mắt nữa, nhưng cái tát vừa rồi khiến cô không dám có bất kì hành động gì! Chỉ đành vỗ về tâm trạng của con bé: “Nhan Hi, ngoan, nhìn mẹ, mẹ đang ở trước mặt Nhan Hi đây, mẹ sẽ luôn bảo vệ Nhan Hi, Nhan Hi đừng sợ...”
Cảnh Liêm Uy bước lên xe Range Rover của mình, mọi người xung quanh ngay lập tức tránh sang hai bên nhường đường cho anh, anh đạp mạnh chân ga đuổi theo chiếc xe kẹo vừa rồi, mà những người canh chừng phía ngoài cũng ngay lập tức tỉnh táo lại, nín thở chờ đợi...
Mà người đàn ông trên xe kia thấy những người ẩn nấp xung quanh mà không hề sợ hãi chút nào, chỉ nhẹ nhàng cong khóe môi để lộ nụ cười nhàn nhạt.
“Đi chậm thôi, chúng ta còn phải chơi đùa với bọn chúng một chút...” Dứt lời, chiếc xe kẹo vốn đang lao vun vút rời khỏi hiện trường bỗng dưng ổn định lại tốc độ, không hề để mấy chục chiếc xe đang đuổi theo sau vào tầm mắt.
Sắc mặt Ân Thiên Thiên tái mét đi, nhưng vẫn cố duy trì nụ cười để an ủi Cảnh Nhan Hi.
Một ánh mắt lướt qua, một người đàn ông gầy gộc nhỏ con đang giữ Cảnh Nhan Hi trong tay bỗng dưng trả cô nhóc lại cho Ân Thiên Thiên. Khoảnh khắc ôm lấy Cảnh Nhan Hi, Ân Thiên Thiên dường như vỡ òa trong đau đớn, cô ôm chặt cô nhóc vào lòng, vừa khóc vừa vỗ về an ủi: “Nhan Hi đừng sợ, đừng sợ, mẹ ở đây, mẹ ở đây rồi...”
Cảnh Nhan Hi vẫn sợ hãi như cũ, chỉ biết trợn trừng mắt, không khóc cũng không giãy giụa gì hết, giống như búp bê vô hồn, trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh ban nãy, ngay cả lúc này đây cô nhóc vẫn còn nghe thấy được tiếng khóc lóc cầu cứu thảm thiết của mấy bạn nhỏ kia đang văng vẳng đâu đây...
Nếu như, nếu như cô nhóc không đòi ăn kẹo cho bằng được, thì chuyện này sẽ không xảy ra đúng không?
Cô nhóc rõ ràng đã nhịn hơn một tuần rồi, không hề xin ba mẹ mua kẹo cho, tại sao hôm nay lại đòi cơ chứ?
Nếu như cô nhóc không ăn, vậy thì có phải sẽ không có bạn nào phải chết, sẽ không có ai bị thương đúng không?
Mặc dù Cảnh Nhan Hi còn nhỏ, nhưng lại là một đứa bé thông minh hiểu chuyện, mà nhà họ Cảnh cũng không để cho cô bé mãi ngây ngô mà trưởng thành như vậy, hiện giờ, tư duy của cô nhóc dường như đi vào bước đường cùng rồi...
Tất cả đều là lỗi của bé, đều là lỗi của bé...
Nếu như cô nhóc không bướng bỉnh, nếu như cô nhóc không nằng nặc đòi ăn kẹo thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như thế này...
Chiếc rèm cửa được kéo xuống một nửa liền ngừng lại, người đàn ông đứng ở phía sau quầy thanh toán nhếch môi cười nhạt nhìn xe của Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh....
Quai hàm của Cảnh Liêm Uy như thắt chặt lại, cơn giận dữ trong ánh mắt như một ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội!
Người đàn ông kia bỗng dưng mở miệng nói một câu: “Cậu ba, có bản lĩnh mang người của mày về không đấy?”
Nói xong, một cánh tay của hắn ta túm lấy quần áo của Ân Thiên Thiên rồi đẩy cô ra ngoài...
Ân Thiên Thiên hoảng hồn, khoảnh khắc trông thấy Cảnh Liêm Uy, tiếng kêu cứu như chực chờ vọng ra từ trọng cổ họng bỗng dưng nghẹn lại, cô ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi trong lòng, nửa người bị đẩy ra ngoài, hai mắt trực tiếp đối diện với mặt đường, chiếc xe lao nhanh đến nỗi cô không nhìn thấy gì kể cả bánh xe...
Chỉ cần người đằng sau buông tay thôi là cô sẽ rơi ra ngoài, sau đó cả người sẽ bị nghiền nát dưới bánh xe...
Ân Thiên Thiên bất giác ôm chặt Cảnh Nhan Hi hơn, tiếng gió như ù ù bên tai vút qua trước mặt khiến cô đau đớn, gió mạnh đến nỗi tóc cô như bị thổi tung lên, cô dùng hết sức lực ôm lấy Cảnh Nhan Hi, cả người như cứng đờ không thể cử động...
Giờ khắc này, sinh mạng của cô và Cảnh Nhan Hi phụ thuộc vào người đàn ông phía sau đang túm lấy quần áo cô...
Đôi mắt của Cảnh Liêm Uy bỗng dưng trợn trừng lên, cơn giận dữ như bao trùm lên toàn bộ người anh, ánh mắt hung tợn nhìn về phía người đàn ông đối diện như muốn ăn tươi nuốt sống hắn ta, hai tay anh giữ chặt lấy vô lăng, xem ra anh đang cố gắng kìm chế cảm xúc của chính mình...
Ân Thiến Thiến và Cảnh Nhan Hi đều đang trong tình cảnh nguy cấp, anh nhất định phải bình tĩnh!
“Thiên Thiên! Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy cố gắng hét lên để cho Ân Thiên Thiên tỉnh táo lại, khó khăn lắm mới thấy được dáng vẻ cứng nhắc kia từ từ ngẩng đầu lên nhìn mình: “Thiên Thiên, đừng sợ, đừng sợ, anh ở đây rồi...”
Chỉ bằng câu nói này khiến Ân Thiên Thiên nhìn vào gương mặt đang gần ngay trước mắt mà lại như xa tận chân trời này, cô cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, cắn chặt môi không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn anh.
Trái tim Cảnh Liêm Uy lúc này như mềm nhũn, vô cùng thương xót đau lòng cho hai người họ!
Chuyện ngày hôm nay nghiễm nhiên đã được sắp xếp từ trước, mục đích là để chờ bọn họ xuất hiện! Thậm chí còn tính toán chuẩn xác rằng anh sẽ không màng tính mạng của Ân Thiên Thiên với Cảnh Nhan Hi ra đánh cược, nếu không, làm sao sự việc ngày hôm này có thể xảy ra cơ chứ?
Ân Thiên Thiên ôm chặt lấy Cảnh Nhan Hi, không dám nói một tiếng nào, chỉ sợ vừa lên tiếng liền thành hồn ma dưới bánh xe...
Nhìn thấy Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Nhan Hi bị đẩy ra ngoài, những chiếc xe theo sau Cảnh Liêm Uy đều hốt hoảng không thôi, nhẹ nhàng vòng xe sang hai bên, thậm chí còn điều chỉnh lại tốc độ, không dám đi quá nhanh, chỉ sợ đối phương đột nhiên buông tay ra, lúc ấy, Ân Thiên Thiên cùng Cảnh Nhan Hi cho dù không bỏ mạng dưới bánh xe chở kẹo kia thì cũng chết dưới bánh xe bọn họ, mà tốc độ cũng không được chậm quá, chỉ sợ sẽ mất dấu mọi người, nhưng vì cứ nhìn tới nhìn lui như vậy mà tụt lại phía sau khá nhiều, chỉ có mỗi Range Rover của Cảnh Liêm Uy là vẫn theo sát chiếc xe chở kẹo đó...
Người đàn ông nhếch môi, cởi mũ ra để lộ ra đỉnh đầu thưa thớt, cười một cách đắc ý: “Cậu ba, không phải mày rất lợi hại sao? Hay là chúng ta thử xem nhé? Xem mày có bản lĩnh gì?”
Cảnh Liêm Uy như ngừng thở, nheo mắt lại nhìn về phía người đối diện một cách đầy nguy hiểm, không nói lời nói.
Người đàn ông này khỏe vô cùng, một tay thôi cũng có thể giữ chặt lấy Ân Thiên Thiên, tay còn lại thậm chí nhàn nhã tựa lên trên quầy thanh toán, nói một cách bâng quơ: “Mày có bản lĩnh giúp Diêm Vương như thế, đã bao giờ nghĩ đến chuyện, sau khi mọi chuyện xong xuôi rồi mày sẽ nhận được điều gì chưa? Mày phá hỏng chuyện tốt của tao, nếu tao không tính toán với mày, thì quả thật có lỗi với chính mình!”
Cảnh Liêm Uy cắn chặt, từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng.
Người đàn ông kia nhẹ giọng nói: “Cậu ba, anh Báo của tao hiện giờ rất thích vợ mày, đến nơi, từng người từng người một của bọn tao sẽ hưởng thụ, nếu cô ta còn sống tao sẽ trả lại cho mày, còn về con gái mày, đã làm người phụ nữ của đại ca, thì nó không nên tồn tại, hậu quả thì, mày hiểu mà...”
Những lời này khiến dòng máu trong cơ thể Cảnh Liêm Uy như ngừng chảy!
Cảnh Liêm Uy nhìn người đàn ông đối diện, bình tĩnh hạ thấp giọng xuống, nói: “Thả bọn họ ra rồi mày muốn gì cũng được!”
Người đàn ông cười phá lên, điên cuồng nói: “Tao là xã hội đen mà cậu ba, những gì tao muốn đều là đi cướp, trước giờ không thương lượng với bất kì ai, mày nghĩ nhiều rồi! Tốt nhất là quay về chuẩn bị hậu sự cho hai người này đi! Dám phái người đến chỗ tao nằm vùng mười năm, bọn mày cũng phải trả giá đi chứ!”
Nói xong, ánh mắt hắn ta như phừng phừng lửa giận.
Trong lòng Cảnh Liêm Uy hoảng hốt, mà Ân Thiên Thiên nghe được những lời này của hắn ta cũng rối bời, trong lòng sợ hãi không thôi, cũng vô thức ôm chặt Cảnh Nhan Hi hơn.
Bỗng nhiên, Ân Thiên Thiên nhìn thấy ở phía trước có một chiếc xe bán tải chở bông...