CHƯƠNG 316: CHUYỆN CÔ TA YẾU ĐUỐI LẠI ĐI TRÁCH TÔI?
''Ân Thiên Thiên, dù nói thế nào đi nữa thì cô làm người ta ngã rồi thì có phải nên nâng người ta dậy không?'' Có kẻ trong đám người không chịu được hô lên một tiếng: ''Suy cho cùng người ta cũng chưa làm sai chuyện gì, không phải là đến cầu xin cô vài câu thôi ư?''
Vì một tiếng này mà không ít người bất mãn với Ân Thiên Thiên.
Suy cho cùng thì thế giới này luôn phá lệ đồng tình với kẻ yếu!
Nói xong, Ân Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh một cái, khóe miệng không khỏi cong lên.
Ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng: ''Từ trước đến nay tôi không biết, trên đời này yếu đuối, già, trẻ, thảm thương đều là đạo lý, chỉ bởi vì Mộc Yên Nhiên không sinh được mà tôi phải đưa đứa con vất vả mang thai 10 tháng cho cô ta ư? Chỉ bởi vì thân thể Mộc Yên Nhiên không tốt cho nên tôi phải chắp tay dâng chồng và con cho cô ta ư? Chỉ vì hiện tại Mộc Yên Nhiên vô cùng yếu ớt, mà tôi có vẻ hơi kiên cường một chút, cho nên tôi đáng bị các người trách mắng ư? Lẽ nào cô ta yếu ớt, thì đó là lí do để cô ta không kiêng nể gì hết ư?''
Một tràng dài, cả hội trường không ai dám mở miệng nói một câu nào.
Mộc Yên Nhiên đúng là chơi trò đạo đức trước mặt cô đến nghiện mà! Cô ta cho rằng Ân Thiên Thiên chính là đứa ngu ngốc chịu thiệt thòi giúp cô ra kiếm tiền thật ư?
Chẳng lẽ chuyện cô ta yếu đuối lại đi trách tôi ư?
''Tôi chẳng làm sai chuyện gì, vì sao phải chịu món nợ đời người của kẻ khác?'' Nhẹ giọng hỏi lại, Ân Thiên Thiên đứng trong đám người xoa bụng lớn của mình, dần dần đám người vây quay kín không kẽ hở bị vạch ra một đường, ai cũng không chú ý, chỉ yên lặng nghe lời nói của Ân Thiên Thiên.
Lời nói rất khẽ nhưng lại rơi vào lòng bọn họ.
''Không phải tôi hại Mộc Yên Nhiên không sinh được, cô ra sống 25 năm thấp thỏm lo sợ cũng chẳng liên quan gì đến tôi, thậm chí thân thể cô ta vì đủ loại nguyên nhân mà không tốt cũng không phải là cái tôi có thể kiểm soát, nhưng vì sao...'' nói rồi Ân Thiên Thiên quay đầu nhìn Mộc Yên Nhiên đang ngồi trên mặt đất, nhẹ giọng hỏi: ''Tại sao tôi phải trả giá cho những kết cục không phải là lỗi của tôi? Lúc cô ép tôi làm như vậy, cô có từng nghĩ đến, cho dù ban đầu có phải vì cô nhát gan mà rời khỏi Cảnh Liêm Uy, hiện tại tôi đã có con với Cảnh Liêm Uy, chúng tôi một nhà ba người, giờ cô xen vào thì có phải là hành vi của kẻ thứ ba không? Hoặc là cô có nhìn thấy Ân Thiên Thiên tôi không phải cô chủ của nhà họ Ân, cũng không phải bà chủ của nhà họ Cảnh, tôi chẳng là gì cả, chỉ có một đứa con không, sao cô còn muốn tranh giành với tôi?''
Nếu Mộc Yên Nhiên đã thích lợi dụng tình cảm của người khác, vậy Ân Thiên Thiên sẽ xé nát nó ra!
''Cô đúng là bất hạnh, từ nhỏ đã sống trong lo sợ, nhưng liên quan gì đến tôi? Dựa vào cái gì mà tôi phải oan ức chính mình để phối hợp với cô đây?'' Ân Thiên Thiên nhìn Mộc Yên Nhiên, vẻ mặt lạnh nhạt: ''Con là của tôi, tôi làm gì là chuyện của tôi, cô không có quyền can thiệp, về phần Cảnh Liêm Uy, tôi đã nói rồi, nếu các người thực sự có thể kết hôn, tôi chắc chắn sẽ đi dự! Quyết không nuốt lời!''
Thanh âm phát ra, cả hội trường yên tĩnh không một tiếng động!
Bệnh tim của Mộc Yên Nhiên cũng không phải do Ân Thiên Thiên lây nhiễm, Mộc Yên Nhiên không thể sinh con cũng không phải do Ân Thiên Thiên hại, thậm chí Ân Thiên Thiên gả cho Cảnh Liêm Uy cũng không hoàn toàn nằm trong kế hoạch của cô, nhưng dựa vào cái gì Mộc Yên Nhiên chụp mọi thứ lên đầu cô? Cô không nợ cô ta, không việc gì phải vì cô ta mà uất ức chính mình!
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên tái nhợt nhìn người phụ nữ trước mặt!
Cô ta không thể nào ngờ được, Ân Thiên Thiên lại dám nói ra chuyện cô ta không sinh được trước mặt nhiều người như vậy.
Sau lần này, người ngoài sẽ nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế nào?
Cắn chặt môi, Mộc Yên Nhiên oán hận Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên lại không quan tâm, nói xong lời của mình liền muốn quay người rời đi.
---Cô Ân, ý của cô là cô cảm thấy mình không sai chút nào ư?
---Cô Ân, cô có tiếp tục tranh giành cậu ba Cảnh với cô Mộc nữa không?
---Cô Ân, cô có một mình giữ lại đứa bé nữa không?
...
Đột nhiên phóng viên trở nên hỗn loạn, cũng không biết lời nói của Ân Thiên Thiên kích động tới bọn họ hay vì bọn họ hăng hái lạ thường mà nhao nhao chen lấn tiến lên phía trước, đến cả Mộc Yên Nhiên cũng phải bất đắc dĩ đứng dậy tránh né.
Máy ảnh tập trung về phía Ân Thiên Thiên, lúc thấy chuẩn bị chụp được cô, sắc mặt Ân Thiên Thiên tái nhợt, một bàn tay duỗi ra từ trong đám người giữ máy ảnh lại.
Chỉ trong nháy mắt, trong đám đông bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều người mặc áo đen.
Những người đó vây kín Ân Thiên Thiên, cho cô một khoảng an toàn tự do tuyệt đối.
''Ngại quá, bà chủ nhà tôi không tiếp nhận bất kì phỏng vấn nào cả!''
Giọng nói từ tính vang lên, vẻ mặt Cát Thành Phong nghiêm túc đứng trước máy ảnh, không để ý chuyện mình lộ mặt trước quần chúng chút nào, kiên quyết bảo vệ bên người Ân Thiên Thiên.
Ân Thiên Thiên hơi sửng số, Cát Thành Phong nhanh chóng bước đến bên cạnh cô nhẹ giọng nói: ''Bà chủ, thứ lỗi cho tôi đến chậm.''
Thấy Cát Thành Phong, còn một câu ''bà chủ'' không chút cố kị, đáy lòng Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng buông lỏng xuống!
Ai cũng biết Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân là cánh tay trái bờ vai phải của cậu ba nhà họ Cảnh, tình huống hiện tại nghiễm nhiên là sự phân phó của Cảnh Liêm Uy rồi!
---Anh Cát, xin hỏi, ''bà chủ'' của anh là chỉ cô Ân phải không?
---Anh Cát, xin hỏi hiện tại cậu ba Cảnh ở đâu? Tại sao phải gọi cô Ân Thiên Thiên là phu hân?
---Anh Cát, xin hỏi cô Ân với cậu ba Cảnh chưa li hôn đúng không?
---Anh Cát, xin hỏi như thế này tức là không thừa nhận thân phận của cô Mộc đúng không?
....
Mọi vấn đề đều vì một chữ ''bà chủ'' mà bỗng nhiên chuyển hướng, nhưng dù phóng viên hỏi gì thì Cát Thành Phong vẫn nghiêm túc bảo vệ bên người Ân Thiên Thiên, không cho cô chịu bất kì thương tổn nào.
Sắc mặt Mộc Yên Nhiên trở nên khó coi vì sự xuất hiện đột ngột của Cát Thành Phong!
Hai chữ ''bà chủ'' hung hăng đánh lên mặt cô ta!
Giây trước cô ta còn nói đến hôn sự của cô ta và Cảnh Liêm Uy, giây sau tuy Cảnh Liêm Uy không ra mặt nhưng lại trực tiếp cho cô một cái tát!
Lanh lảnh mà vang dội!
Bảo vệ Ân Thiên Thiên từng bước ra khỏi bệnh viện, Thừa Phó Lân đã chờ ở bên ngoài bệnh viện từ sớm, mãi đến lúc Ân Thiên Thiên lên xe an tòan, Thừa Phó Lân mới ngồi vào ghế lái, Cát Thành Phong lại quay đầu nhẹ giọng nói với máy ảnh theo sau không dứt một câu: ''Bà chủ nhà chúng tôi, chỉ có một người là Ân Thiên Thiên, trước vậy, sau này cũng vậy!''
Một câu nói gây lên một làn sóng lớn ở Thành phố T.
7h sáng nhà họ Cảnh mới đưa ra tin tức liên hôn với nhà họ Mộc, thậm chí Mộc Yên Nhiên còn vội vã xông đến trước mặt Cảnh Liêm Uy diễu võ dương oai, kết quả vì cuộc nói chuyện với Ân Thiên Thiên và một câu nói của Cát Thành Phong mà trở thành chuyện cười! Làm cho nhà họ Mộc cực kì mất mặt, nhưng 12h trưa, Ân Thiên Thiên vừa mới khám thai xong, trợ lí của Cảnh Liêm Uy-Cát Thành Phong nói ra được lời như vậy!
Phải biết là không có sự cho phép của Cảnh Liêm Uy, bọn họ chắc chắn sẽ không nói ra được những lời như thế!
Trong lúc nhất lời mọi người đều không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Hôn sự của nhà họ Cảnh và nhà họ Mộc rốt cuộc cỏ thể tiếp tục nữa hay không?
Thế nhưng Cảnh Liêm Uy là một trong những người có liên quan lại mãi không ra mặt cho một lời giải đáp...
Trên đường về nhà, Ân Thiên Thiên vội vàng hỏi Cát Thành Phong: ''Cát Thành Phong, Cảnh Liêm Uy đâu?''
Trong nháy mắt sự bình tĩnh và kiên cường của Ân Thiên Thiên lúc đối mặt với kí giả và Mộc Yên Nhiên đều tan thành mây khói! Cô chỉ muốn biết Cảnh Liêm Uy mất tích cả một đêm kia đang ở đâu!
Sắc mặt Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân hơi cứng ngắc, lập tức lấy ra một phần văn kiện đưa cho Ân Thiên Thiên nói: ''Bà chủ, trước khi xảy ra chuyện cậu ba chuẩn bị tốt rồi, cô kí lên đây trước, tôi gửi tin nhắn cô hai gửi tới cho cô.''
Nghe đến tin nhắn Cảnh Thiên Ngọc gửi đến, Ân Thiên Thiên không thèm xem phần văn kiện kia là gì đã kí xong đưa cho Cát Thành Phong, từ đầu đến cuối không đến 15 giây, Cát Thành Phong hơi sửng sốt, nhận lại rồi thuận tay gửi tin nhắn kia đi.
Ân Thiên Thiên vội vàng cầm điện thoại xem, nhưng đoạn tin nhắn ngắn đến mức khó tin.
Chỉ có một câu nói
Cảnh Liêm Uy bị giam lỏng, thân thế Thiên Thiên có vấn đề.
Giam lỏng?
Hai chữ rơi vào tầm mắt của Ân Thiên Thiên, hô hấp của cô dường như sắp ngưng lại!
Bà cụ nhà họ Cảnh thế nhưng lại vì thân thế của cô mà giam lỏng Cảnh Liêm Uy? Giờ khắc này Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy phẫn nộ! Bà cụ ngang ngạnh không nói lý lẽ kia vậy mà lại làm ra chuyện quá đáng như vậy! Nhưng Ân Thiên Thiên cũng vui, vậy như vậy cũng nói ra Cảnh Liêm Uy không liên quan đến mấy chuyện ồn ào bên ngoài.
Anh từ trước đến giờ chưa từng nghĩ đến chuyện ở cùng một chỗ với Mộc Yên Nhiên.
''Bà chủ, nhà họ Cảnh hiện tại giới nghiêm toàn bộ, tôi với Thừa Phó Lân đến đó cũng không gặp được cậu chủ, ngày ca bên cạnh cậu cả, cô hai cũng luôn có người, là sợ bọn họ báo tin.'' Cát Thành Phong nhẹ giọng nói xong, anh ta thật sự hết sức đau đầu với tình hình hiện tại của Cảnh Liêm Uy, vô thức liếc nhìn Ân Thiên Thiên qua gương chiếu hậu: ''Xem bà cụ thì chắc định sau khi hôn lễ kết thúc sẽ thả cậu ba ra.''
Có lẽ Ân Thiên Thiên sẽ chỉ cảm thấy bà cụ ngại bần yêu phú, vì cô không phải là cô chủ của nhà họ Ân cho nên mới cắt đứt quan hệ của cô với Cảnh Liêm Uy, nhưng biết rõ, bà cụ là vì chuyện Ân Thiên Thiên là con gái của Tô Nương, điểm này mới đáng giận!
Nếu Cảnh Liêm Uy biết tin trước thì chắc chắn sẽ không qua đêm ở nhà họ Cảnh!
Nhưng mọi chuyện đều không có thuốc hối hận!
Bỗng nhiên tay cầm điện thoại của Ân Thiên Thiên hơi run run, chợt cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nở nụ cười.
Mỗi khu sầm uất đi qua ngoài cửa sổ, chỉ cần có màn hình LCD, thì dường như đều đang đưa tin về đám cưới của Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên, rõ vài giờ trước cô xem chỉ cảm thấy trong lòng buồn bực, nhưng hiện tại lại thấy lại một câu chuyện cười! Cả sự xuất hiện của Mộc Yên Nhiên cũng là một câu chuyện cười!
Cảnh Liêm Uy của cô sẽ không phản bội cô.
Bọn họ đã nói rõ rồi, sau khi đứa nhỏ sinh ra sẽ tái hôn!
Chỉ là hiện tại Cảnh Liêm Uy ra được khỏi nhà họ Cảnh đã là một chuyện khó rồi!
Nhưng dù có khó đi nữa, Ân Thiên Thiên tin tưởng anh sẽ ra tìm cô, bọn họ cuối cùng cũng sẽ gặp mặt thôi.