CHƯƠNG 534: VI GIA HUỆ ĐẾN THĂM
Ngày hôm đó, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy còn chưa thức dậy, chuông cửa trong nhà đã bị người ta nhấn.
Có lẽ là lần trước Liên Mẫn đến đây đã tạo thành bóng ma cho Ân Thiên Thiên, chuông cửa vừa mới vang lên thì cô đã lục đục thức dậy, Cảnh Liêm Uy cũng thức dậy theo, tiện tay vớ lấy một bộ quần áo rồi ra mở cửa, vô thức nghĩ người đến là Cát Thành Phong.
Ân Thiên Thiên tùy ý sửa soạn lại một chút, mặc đồ ngủ rồi đi ra ngoài, đúng lúc Cảnh Liêm Uy vừa mở cửa ra.
Cửa vừa mới mở ra, gương mặt lạnh lùng của Vi Gia Huệ liền ập đến, ánh mắt rơi vào cánh tay của Cảnh Liêm Uy, mím chặt môi, chỉ nói: "Đi thu dọn đồ đạc của cậu chủ lại đi."
"Vâng thưa bà chủ." Vệ sĩ dẫn đầu lên tiếng, bốn vệ sĩ ở sau lưng liền quay người muốn đi vào từ một bên của Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên để đi vào phòng, Ân Thiên Thiên bất ngờ đến nỗi sắc mặt hơi trắng bệch.
Cái này gọi là xông vào phi pháp à?
Cánh tay phải lành lặn của Cảnh Liêm Uy kéo Ân Thiên Thiên vào trong ngực của mình che chở lại, một đôi mắt phượng tràn đầy lạnh lùng và phẫn nộ nhìn Vi Gia Huệ, hỏi: "Mẹ, ý mẹ là sao hả?"
Ân Thiên Thiên sửng sốt một chút mới khôi phục lại tinh thần, vội vàng né tránh cái ôm của Cảnh Liêm Uy, cười cười đi lên muốn đưa tay ôm lấy cánh tay của Vi Gia Huệ nói chuyện giống như bình thường, ai biết vừa mới chạm vào cánh tay của Vi Gia Huệ, Vi Gia Huệ bỗng nhiên liền thái độ mẫn cảm lách người tránh tay của Ân Thiên Thiên, vung lên thiếu chút nữa đã làm cô ngã xuống đất, Cảnh Liêm Uy liền vội vàng tiến lên ôm cô lại giận dữ nhìn mẹ mình.
"Cô đừng chạm vào tôi." Quát lên một tiếng chói tay, lần đầu tiên Vi Gia Huệ không cho Ân Thiên Thiên sắc mặt tốt như vậy.
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên đều tái nhợt vô lực, sững sờ nhìn Vi Gia Huệ, không biết là mình đã làm sai chỗ nào.
Lồng ngực của Cảnh Liêm Uy phập phồng kịch liệt, nhưng mà không có cách nào để xử lý.
Một bên là mẹ một bên là vợ, anh có thể làm sao đây? Huống hồ gì bây giờ anh cũng không dám hành động lung tung, ai biết Vi Gia Huệ có lo lắng đến nỗi nói với Ân Thiên Thiên bệnh của anh không.
"Mẹ..." Cánh môi run rẩy, Ân Thiên Thiên cố gắng ổn định lại tâm trạng của mình, nhẹ giọng mở miệng gọi một câu, bước chân hơi đi lên phía trước một bước, cũng không dám đưa tay ra đụng vào bà nữa, nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, con đã làm sai chỗ nào chọc mẹ tức giận vậy à? Mẹ nói cho con biết đi, con thay đổi có được hay không. Mẹ, mẹ đừng tức giận..."
Nhẹ giọng nói chuyện, chân mày cau lại, nói chuyện chính là Ân Thiên Thiên giờ phút này.
Cảnh Liêm Uy đứng ở sau lưng của cô, có hơi ngẩn người, yết hầu căng chặt.
Thật ra thì dựa theo suy nghĩ của Vi Gia Huệ, anh biết, Ân Thiên Thiên hiện tại hẳn nên ly hôn với anh để đến nhà họ Đổng mới đúng, thế nhưng sở dĩ bà vẫn luôn không làm như vậy, nguyên nhân đơn giản có hai cái. Một là bà quan tâm đến cảm nhận của anh, hai là nếu như chuyện này xử lý không tốt mà bị truyền ra ngoài, nhà họ Cảnh trở thành chuyện cười thì cũng vẫn là chuyện nhỏ, chủ yếu nhất là bây giờ tập đoàn Cảnh thị và người nhà họ Đổng đang tranh đoạt quyền sở hữu một mảnh đất nào đó, ảnh hưởng đến sự phát triển của nhà họ Cảnh chính là chuyện lớn...
Mặc dù có liên quan đến vấn đề phát triển của nhà họ Cảnh, nhưng mà Cảnh Liêm Uy cũng biết rõ Vi Gia Huệ càng quan tâm đến chính là cảm nhận của anh, cũng bởi vì anh yêu Ân Thiên Thiên, không nỡ cô ấy, cho nên bà mới không mở miệng...
Quay đầu lại nhìn Ân Thiên Thiên một chút, chân mày của Vi Gia Huệ nhíu lại thật chặt, nhưng đến cuối cùng vẫn nắm chặt tay của mình rồi nói: "Các người nhanh đi thu dọn đồ đạc đi, đứng ngây ra đó làm cái gì."
Cảnh Liêm Uy phẫn nộ trừng mấy người vệ sĩ kia, tất cả mọi người cũng chỉ đứng ở cửa phòng ngủ mà không dám làm lung tung.
Vi Gia Huệ tức giận quay đầu lại nhìn Cảnh Liêm Uy, ánh mắt thẳng tắp lướt qua Ân Thiên Thiên, giống như cô căn bản chính là không khí.
Ý kiến duy nhất mà bà đối với cô chính là cô đã trêu chọc nhà họ Đổng, mà bây giờ nhà họ Đổng ép buộc cô phải rời khỏi mới có thể đưa bác sỹ điều trị tới.
Vi Gia Huệ không phải là một người không nói lý lẽ, nhưng mà bất kỳ người mẹ nào khi mà gặp chuyện liên quan đến mạng sống của con mình thì cũng đều sẽ không nhịn được mà tức giận như thế này, bà làm vậy cũng chỉ là bản chất bình thường của con người mà thôi, chỉ là dưới tình huống không có lý do, cho nên có chút không thể kiểm soát được...
Ân Thiên Thiên sợ Cảnh Liêm Uy và Vi Gia Huệ sẽ cãi nhau, vội vàng đứng ở giữa hai người, nhẹ giọng hỏi một lần nữa: "Mẹ, mẹ muốn tìm cái gì vậy ạ, con tìm giúp cho mẹ, con tương đối quen thuộc chỗ này..."
"Ân Thiên Thiên, cô im miệng cho tôi." Bỗng nhiên Vi Gia Huệ hét lên một cách đầy giận dữ, trừng mắt tức giận nhìn Ân Thiên Thiên, cố gắng kìm chế tính tình của mình, nhưng mà vẫn tức giận đến nỗi thân thể cũng nhịn không được mà khẽ run rẩy, tiến lên một bước đi đến bên cạnh Cảnh Liêm Uy, vươn tay ra kéo quần áo của Cảnh Liêm Uy liền nhìn thấy băng vải trên cánh tay trái của anh, Vi Gia Huệ đột nhiên càng tức giận thêm và hét lên: "Ân Thiên Thiên, đây là chuyện tốt của một người vợ như cô làm cho chồng mình đó hả! Liêm Uy xin nghỉ phép hai tuần lễ không đi làm, vậy mà cô cũng không nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là cô có đặt nó ở trong lòng của cô không vậy."
Vi Gia Huệ muốn kiềm chế mình lại, thế nhưng bây giờ chỉ cần bà nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên thì bà sẽ lập tức nhớ đến bệnh của con trai mình. Bởi vì cô mà phát bệnh, bởi vì cô mà trở nên nghiêm trọng, hiện tại còn phải bởi vì cô mà vẫn luôn trì hoãn không nhận được sự chữa trị.
Xin hỏi đối với bất kỳ một người mẹ nào, ai có thể chấp nhận được? Bà vẫn còn có thể chịu đựng được mà không nói cho cô chuyện đó, đây đã là sự thương sót lớn nhất rồi.
Ân Thiên Thiên bị mắng có chút hết hồn, thế nhưng vẫn chưa đến mức không thể hoàn hồn lại được, tiến lên một bước muốn giải thích. Nhưng Vi Gia Huệ căn bản cũng không thèm nghe, trực tiếp mở miệng nói: "Ân Thiên Thiên, cô làm vợ của người ta, nhưng tôi hỏi cô khi mà cánh tay chồng của cô bị thương thì cô ở đâu? Khi mà chồng của cô sinh hoạt không thuận tiện thì cô ở đâu? Khi mà chồng của cô đi một mình đến bệnh viện xin phép nghỉ thì cô ở đâu? Cô không chỉ không chăm sóc cho nó thật tốt lúc nó bị thương, vậy mà cô còn ở trong nhà bạn của mình, ngày nào cũng ăn ngon mặc sướng với bạn của mình, cô có từng nghĩ đến con trai của tôi có thể bởi vì cánh tay bị thương mà ngay cả cơm cũng ăn không được không."
Nói một trận ngay thẳng chính trực, Ân Thiên Thiên lập tức không thể phản bác được.
Những thứ Vi Gia Huệ nói đều đúng, lúc mà Cảnh Liêm Uy bị thương, cô lại không ở đây, thậm chí cho dù là bây giờ trở về rồi, cũng hầu như là do anh chăm sóc cô.
Cúi gục đầu xuống, Ân Thiên Thiên nói không nên lời.
Vi Gia Huệ càng tức giận hơn, chuyển mắt nhìn bốn vệ sĩ đang ở trên bậc thang, lại ra lệnh một lần nữ: "Thu dọn cho tôi, dọn dẹp hết tất cả đồ dùng hàng ngày của cậu ba mang về nhà họ Cảnh, nó đã không thể chăm sóc tốt cho chồng của mình, vậy thì để cho con trai của tôi về nhà để tôi chăm sóc."
Ra lệnh một tiếng, Vi Gia Huệ dứt khoát tự mình đi lên trên cầu thang muốn đi vào phòng ngủ, bốn người vệ sĩ ở sau lưng cũng chỉ có thể đi theo.
Mẹ, Cảnh Liêm Uy hét lên một tiếng, trong lời nói của anh mang theo sự tức giận không thể chấp nhận được.
Phòng ngủ của anh và Thiên Thiên sao có thể để cho mấy người đàn ông xa lạ đi vào được, không phải là suy nghĩ của anh như thế nào, mà là anh sợ Ân Thiên Thiên có suy nghĩ về chuyện đó. Phòng ngủ vốn chính là một nơi riêng tư, bị người khác xông vào như thế này vốn là chuyện không tốt có đúng không?
Bước lên hai ba bước nắm cánh tay đang sắp mở cửa ra của Vi Gia Huệ, vóc dáng cao lớn của Cảnh Liêm Uy đứng chắn ở cửa, nhìn Vi Gia Huệ rồi nói: "Mẹ, con bị thương chỉ là chuyện bất ngờ, hơn nữa con bị thương chính là tay trái chứ không phải là tay phải, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống. Thiên Thiên đi chăm sóc bạn của cô ấy cũng là do con đồng ý, bây giờ mẹ lại như thế này, có phải là quá đáng rồi hay không?"
Vi Gia Huệ ngước mắt lên nhìn con trai của mình, đôi môi mím chặt lại, hốc mắt bỗng nhiên có chút phiếm hồng.
Đứa con trai này, cho dù không phải là con ruột nhưng lại hơn hẳn con ruột, bà nhìn anh lớn lên, nhìn anh hiểu chuyện, nhìn anh trưởng thành, nhìn anh lập gia đình, mà bây giờ còn nhìn anh phát bệnh, nhìn anh cứ cố chấp che chở cho một người phụ nữ như vậy! Bà đau lòng chứ, con của bà là một người kiêu ngạo đến cỡ nào, con của bà là một người tỏa sáng đến cỡ nào, nhưng mà lại không thể chữa khỏi được bệnh tâm thần, trong lòng của bà có thể dễ chịu được ư?
Cảnh Liêm Uy nhìn Vi Gia Huệ như thế này, khẽ thở dài một cái, đưa tay muốn chạm vào bà, nhưng mà Vi Gia Huệ cũng vung tay ra hất cánh tay của anh đi, quay đầu lại cứng rắn nói: "Cảnh Liêm Uy, hôm nay mẹ đến đây chỉ là thông báo với con chứ không phải đến đây trưng cầu ý kiến của con, từ hôm nay trở đi, con nhất định phải dọn đến nhà cũ nhà họ Cảnh, ở M Thành này không thể ở được nữa! Con đồng ý cũng được, không đồng ý cũng được, con nhất định phải đi."
Nhìn ánh mắt lo lắng kiên định của Vi Gia Huệ, Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cũng không thể nói được gì.
Ân Thiên Thiên đi đến, đưa tay đẩy Cảnh Liêm Uy ra, nhìn Vi Gia Huệ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Mẹ, nếu không thì để con dọn đồ giúp cho mẹ, đồ đạc của Liêm Uy con quen thuộc hơn so với bọn họ, để con dọn cho..."
Vi Gia Huệ chỉ nhìn Ân Thiên Thiên mà không nói gì, nhưng mà cũng không bước lại gần.
Ân Thiên Thiên nâng khóe miệng, nở nụ cười với bà, nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, trước tiên lại ghế salon ngồi một chút đi, con sẽ dọn rất nhanh thôi, có được không mẹ?"
Nói rồi, Ân Thiên Thiên lấy can đảm đưa tay đỡ Vi Gia Huệ ngồi lên ghế salon, bốn vệ sĩ đi vào cùng cũng bị Cảnh Liêm Uy kêu ra ngoài. Vi Gia Huệ cũng không nói gì cả, Ân Thiên Thiên xoay người rót một ly nước cho Vi Gia Huệ, hết sức cẩn thận mà đưa cho bà, nhẹ giọng nói: "Mẹ, con xin lỗi, chuyện lần này là do con sai rồi, con không nên rời khỏi anh ấy lúc mà Liêm Uy đang bị thương, cũng không nên không nói chuyện này cho mọi người, khiến cho mẹ phải lo lắng, con thật sự rất xin lỗi..."
Vi Gia Huệ không nhìn cô, thậm chí cũng không thèm nhìn đến nước mà cô đưa qua, vẻ mặt thờ ơ.
Trong lòng của Ân Thiên Thiên có chút khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói xin lỗi: "Mẹ, mẹ đừng tức giận nữa, con sẽ vào thu dọn quần áo đi cùng với Liêm Uy đến nhà cũ ở một thời gian, mẹ đừng giận..."
Nói xong, cô bỏ ly trà lên trên bàn rồi vội vàng đứng dậy muốn đi vào phòng ngủ dọn đồ.
Vi Gia Huệ nghe xong lời nói của Ân Thiên Thiên, lập tức nhíu mày, xoay người há miệng muốn kêu cô lại, ai biết Cảnh Liêm Uy lại nhìn thẳng vào bà...
Giữa hai mẹ con, cho dù là không mở miệng nói thì cũng có thể hiểu được ý của đối phương.
Vi Gia Huệ căn bản cũng không có dự định để Ân Thiên Thiên đến đó ở, nhưng mà Cảnh Liêm Uy sẽ không đồng ý với cách làm này.
Cuối cùng, Vi Gia Huệ vì đau lòng cho con trai mà mềm lòng, chỉ là chân mày càng nhíu càng chặt...
Trong phòng ngủ, Ân Thiên Thiên cẩn thận xếp từng bộ quần áo, lông mày của cô cau chặt lại, thỉnh thoảng vẫn lắng tai nghe động tĩnh ở bên ngoài, nhưng mà từ đầu đến cuối bên ngoài căn bản cũng không có một chút âm thanh nào.
Rất nhanh, Cảnh Liêm Uy cũng đi đến dọn dẹp đồ đạc giúp Ân Thiên Thiên, hai vợ chồng nhìn nhau cười có chút bất đắc dĩ.
Ân Thiên Thiên chỉ lấy mấy bộ quần áo, Cảnh Liêm Uy nhìn đồ ở bên trong chiếc túi nhỏ, cuối cùng vẫn nhẹ giọng mở miệng nói một câu: "Thiên Thiên, mang nhiều một chút đi, lần này đi đến đó có lẽ cũng phải ở một đoạn thời gian..."
"Em mang theo quần áo một tuần mà..." Ân Thiên Thiên nhẹ giọng mở miệng, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đều là sự kinh ngạc.
Lúc trước đến đó ở nhiều lắm cũng chỉ là hai ngày mà thôi, tại sao lần này phải ở lâu như thế?
Nhưng mà Cảnh Liêm Uy cũng không hề giải thích, chỉ là nhìn cô như vậy, đến cùng vẫn là Ân Thiên Thiên thua trận mà lôi cái vali nhỏ ra...