CHƯƠNG 186: CHÚNG TA LY HÔN ĐI!
"Ân Thiên Thiên, cô không biết chồng của mình với người phụ nữ nằm trong lồng ngực anh ta có chuyện gì ở thành phố T sao?" Trần Tú đắc ý nói, ánh mắt dán chặt vào Ân Thiên Thiên, không hề bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào của cô: "Một thời gian trước, bác sĩ Cảnh có hôn ước với con gái nhà họ Mộc đấy, chuyện lớn thế này mà cô không biết ư? Bản tin hôm nay cũng có chiếu đó..."
Ân Thiên Thiên khẽ quay đâu lại một cách cứng nhắc, nhìn thẳng vào người đàn ông vẫn luôn giữ im lặng kia.
Đột nhiên cổ họng cảm thấy hơi đăng đắng.
"Đi thôi, tôi đưa cô đến khoa tim mạch." Dường như Cảnh Liêm Uy không hề nhìn thấy Ân Thiên Thiên, cũng không nghe thấy những gì Trần Tú nói, chỉ ôm Mộc Yên Nhiên đi thẳng về phía trước, khiến mọi người có mặt ở đây đều sững sờ.
Thấy Ân Thiên Thiên im lặng một lúc lâu không nói lời nào, Mộc Yên Nhiên cảm thấy lo lắng, bộ dáng sốt ruột muốn giải thích của cô ta cứ như thể bị liên lụy bởi bệnh tình, có làm thế nào nào cũng không tìm được cơ hội nói chuyện một cách đường hoàng với Ân Thiên Thiên.
"Nhưng mà..." Rốt cuộc cũng thốt lên được hai chứ, nhưng vẫn Mộc Yên Nhiên còn chưa dứt câu đã bị cắt ngang.
"Đừng để ý làm gì."
Năm chữ lạnh nhạt ấy tản mác trong không khí, Ân Thiên Thiên cảm thấy đến hít thở cũng trở nên khó nhằn.
Đừng để ý làm gì...
Ân Thiên Thiên không khỏi nhìn chăm chú vào bóng lưng Cảnh Liêm Uy, đôi môi cô mấp máy nhưng lại không nói được tiếng nào.
"Ha ha ha..." Trần Tú không hề che giấu niềm vui khi nhìn thấy người khác gặp nạn của mình, cô ta bật cười ha hả, rồi nói với Ân Thiên Thiên: "Ân Thiên Thiên, không ngờ cô cũng có ngày hôm nay? Có là cô chiêu nhà họ Ân thì sao, cho dù có một người anh chiều chuộng em gái thái quá thì sao? Cô nhìn lại mình đi, rồi nhìn sang cô Mộc kia kìa, bác sĩ Cảnh ưng mắt cô là vì mắt anh ấy mù mà thôi!"
Vào thời điểm này, thậm chí Ân Thiên Thiên còn không có tâm trạng để ý đến Trần Tú, chỉ cố chấp nhìn mãi bóng lưng anh.
Rồi đột nhiên, tâm trạng Ân Thiên Thiên trở nên hoang mang.
"Ân Thiên Thiên, có cần tôi mở ra cho cô xem không, hình ảnh chồng cô chiều chuộng người con gái khác đến mức nào?" Nói dứt lời, không để cho Ân Thiên Thiên có cơ hội nói năng gì, đã giơ điện thoại đến trước mặt Ân Thiên Thiên, đó là bản tin mà cô coi hồi sáng: "Thấy chưa? Cô Mộc đứng sẵn dưới cầu thang chờ đợi bác sĩ Cảnh đó, cô nghĩ ai cũng không biết phân biệt nặng nhẹ, tùy tiện đến quấy rầy công việc của anh ấy như cô à, xem thêm nữa đi, bọn họ ăn kem ngọt ngào đến mức nào hả, mặc dù sức khỏe của cô Mộc không được tốt, nhưng đã có bác sĩ Cảnh kề cận chăm sóc cô ấy rồi, mấy chuyện này cũng không đến nỗi nào, đây đây, cô mau nhìn xem bọn họ nói chuyện với nhau ăn ý đến mức nào...
Mỗi lần kể đến một chuyện, Trần Tú đều mở vài tấm mình cho cô xem.
Trong đầu cô toàn là hình ảnh của hai người bọn họ, bầu không khí hết sức tự nhiên và mờ ám.
Rốt cuộc, Ân Thiên Thiên cũng không nhịn nổi nữa mà vùng vẫy khỏi Trần Tú, đuổi theo hướng Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên rời đi, ở phía sau lưng cô, Trần Tú càng bật cười điên cuồng hơn nữa.
"Ân Thiên Thiên, tôi đợi đem cô bị đá ra khỏi cửa nhà họ Cảnh như thế nào!"
Nghe thấy câu nói này, trái tim Ân Thiên Thiên như thắt lại, nhưng bước chân cô càng lúc càng nhanh nhẹn hơn.
Vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng, cô có thể thật rộng lượng, chỉ cần anh giải thích là cô tin ngay, vốn dĩ cô cứ nghĩ rằng, cô có thể tin tưởng anh, chỉ cần anh phủ nhận là đủ rồi, thậm chí, cô không cần anh giải thích, không cần nghe đáp án của anh, chỉ cần anh vẫn yêu thương cô như ngày xưa là được rồi, nhưng tất thảy mọi thứ chỉ là do "cô cứ nghĩ" mà thôi...
Lúc đuổi kịp Cảnh Liêm Uy, anh vừa bước ra từ khoa tim mạch, hai người bọn họ, một người đang đứng đợi thang máy, một người lại mới bước ra từ thang máy.
Ở bên ngoài thang máy, bọn họ lặng lẽ nhìn nhau.
Cảnh Liêm Uy nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, anh vẫn bước vào trong, gương mặt hết sức lạnh lùng.
Ân Thiên Thiên mím môi đứng bên cạnh anh, không thốt ra một chữ nào, một Cảnh Liêm Uy im lặng và lạnh lùng như thế làm cô hơi sợ hãi...
Hơn nữa cô cảm thấy có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, mà chuyện đó hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của mình...
Lúc thang máy đi đến khoa ngoại, Cảnh Liêm đi ngang qua Ân Thiên Thiên, chỉ lạnh nhạt nói một câu: "Ân Thiên Thiên, chúng ta ly hôn đi."
Cô sững sờ trong thang máy, hai mắt trừng to, hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy.
Ân Thiên Thiên, chúng ta ly hôn đi.
Khi nãy anh đã nói như vậy à? Hay đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Muốn đuổi theo anh nhưng bước chân cô khựng lại, cô không cần phải hỏi, không cần phải tìm anh, chắc chắn đó chỉ là ảo giác của cô mà thôi.
Trước lúc kết hôn đã nói không ly hôn cơ mà, sao đột nhiên anh lại muốn ly hôn? Không thể nào!
Cô trở về thành phố M như người mất hồn, vẫn còn kinh hoảng bởi câu nói đó của anh, không bình tĩnh lại nổi!
Cô tựa xuôi theo cánh cửa ngồi trượt xuống đất, nước mắt tuôn trào trong vô thức.
Rốt cuộc là tại sao?
Cô không hiểu, không hiểu một chút nào cả...
Ân Thiên Thiên, chúng ta ly hôn đi.
Sao anh có thể tùy tiện nói ra câu này kia chứ?
Tối hôm qua cô còn nấu mì cho anh ăn, còn đi mua sủi cảo cho anh, hai người còn âu yếm thân mật với nhau trong phòng ngủ, nhưng tại sao sáng nay vừa tỉnh dậy, tất thảy mọi thứ đều đã thay đổi rồi?
Ân Thiên Thiên ráng nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì, nhưng càng nghĩ càng không sao hiểu cho nổi.
Sau một lúc lâu, Ân Thiên Thiên lên tinh thần dọn dẹp nhà cửa gọn gàng, xuống bếp nấu một loạt các món mà Cảnh Liêm Uy thích ăn, nhưng cô đợi mãi đến chín giờ tối, người đàn ông ấy vẫn chưa về, thức ăn trên bàn nguội lạnh rồi lại nóng, nóng rồi lại nguội lạnh, không biết đã hâm đi hâm lại bao nhiêu lần, nhưng người cần trở về nhà vẫn không thấy đâu...
Ân Thiên Thiên ôm con gấu nằm, lặng lẽ ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài khung cửa sổ.
Căn phòng vô cùng tĩnh lặng.
Đột nhiên, điện thoại của Ân Thiên Thiên đột nhiên đổ chuông, cô cuống quýt đi bắt máy, vừa nhìn thấy người gọi là Ân Thiên Tuấn, cảm giác mất mát thoáng lướt qua ánh mắt của cô, Ân Thiên Thiên nghe điện thoại, trông cô có vẻ hơi uể oải: "Alo, anh ơi."
"Thiên Thiên, em không sao chứ?" Ân Thiên Tuấn nhẹ nhàng hỏi, giọng nói của anh ta đượm vẻ lo âu.
"Em không sao đâu, em đang nấu canh, lát nữa sẽ gọi lại cho anh nha..." Ân Thiên Thiên nói dứt lời bèn vội vàng tắt máy.
Cô ngồi xuống ghế sô pha, nhìn điện thoại trong tay, một hồi lâu sau vẫn không nhúc nhích, cho đến khi một giọt nước mắt rơi xuống chiếc điện thoại.
Lúc điện thoại đổ chuông một lần nữa, nhìn thấy cái tên Hướng Thực hiển thị trên màn hình bèn dứt khoát từ chối, nhưng đột nhiên Hướng Thực lại trở nên hết sức kiên nhẫn, liên tục gọi lại cho cô, Ân Thiên Thiên muốn đợi Cảnh Liêm Uy gọi điện cho mình nên nào dám tắt máy, cô bực bội tột cùng, cuối cùng tức giận bắt máy: "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Thiên Thiên, chúng ta gặp mặt một lần đi." Ở đầu dây bên kia, Hướng Thực chỉ nói một câu: "Tôi biết bí mật của Cảnh Liêm Uy."
Một bí mật, quyến rũ Ân Thiên Thiên ra khỏi nhà.
Trong quán cà phê, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, bầu không khí đượm vẻ biếng nhác, nhưng Ân Thiên Thiên và Hướng Thực lại không hợp với không gian ở đây chút nào.
Đôi lông mày nhíu thật chặt của bọn họ chưa từng buông lỏng, chỉ lặng lẽ nhìn nhau, cuối cùng Hướng Thực mới lên tiếng trước, câu nó đầu tiên lại là: "Thiên Thiên, cô ly hôn với Cảnh Liêm Uy đi."
Rầm!
Ân Thiên Thiên kinh ngạc đứng phắt dậy, làm đổ ly cappucino vừa mới được đem ra bàn, cũng thu hút sự chú ý của không ít người xung quanh.
Hướng Thực vẫn nhìn cô chăm chú, cho đến khi phục vụ ra dọn dẹp, bưng ly nước mới lên thì hai người bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế cũ, không nhúc nhích một li một tí nào.
"Anh nói cái gì?" Ân Thiên Thiên khẽ híp mắt, nhìn Hướng Thực chằm chằm.
Hướng Thực cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề: "Thiên Thiên, cô ly hôn với Cảnh Liêm Uy đi."
Lúc nghe thấy lời nói này một lần nữa, Ân Thiên Thiên lại bình tĩnh hơn một chút, cô ngồi xuống ghế, cầm ly cappucino lên: "Tại sao?"
"Anh ta không phải chồng cô đâu." Hướng Thực nhanh nhẹn đáp, đôi mắt nhìn Ân Thiên Thiên vẫn chứa chan tình cảm.
Từ lúc nhìn rõ gương mặt thật của Ân Nhạc Vy, càng lúc cô càng trở nên quan trọng với anh hơn, quan trọng đến nỗi vượt qua rất nhiều thứ, đến nỗi nằm ngoài dự tính của anh...
"Thiên Thiên, cô biết đó, tôi sẽ không hãm hại cô đâu." Chỉ một câu nói, lại làm hai người tiếp tục im lặng.
Anh ta sẽ không hại cô ư?
Ở một mức độ nào đó, thì đây đúng là sự thật...
Lúc anh ta đến với Ân Nhạc Vy, nói dối cô, ngoại tình, nhưng vết thương trực tiếp thì đúng là không có, anh ta không đánh cô cũng không mắng cô, quá lắm cũng chỉ phủ nhận vài chuyện một cách thiếu đạo đức mà thôi, xét trên phương diện này thì anh ta nói đúng, nhưng xét về mặt tinh thần, Hướng Thực đã làm cô tổn thương cô nặng nề...
Vừa nghĩ đến đây, Ân Thiên Thiên cảm thấy hơi buồn cười.
Hướng Thực khe khẽ thở dài, cảm thấy hơi bất lực nhưng vẫn tiếp tục nói với cô: "Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy không phải là người đơn giản đâu, nhà họ Cảnh cũng không phải là một gia tộc đơn giản chút nào. Tôi thừa nhận rằng tôi vẫn còn yêu em, cho dù em đã là vợ của Cảnh Liêm Uy, tôi vẫn hy vọng có được em, nhưng tôi sẽ không làm như vậy, tôi cũng từng hy vọng em sống trong hạnh phúc, nhưng bây giờ, xem ra không thể được rồi..."
Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, cô rất ghét những người yêu đương lộn xộn như anh ta.
"Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy sẽ làm hại em đấy." Cuối cùng, Hướng Thực cũng chỉ nói mỗi câu này.
Ân Thiên Thiên chỉ lạnh lùng nở nụ cười mỉa mai, nhìn Hướng Thực rồi hỏi ngược lại: "Anh ấy sẽ tôi à? Không phải Hướng Thực anh cũng từng làm tổn thương tôi sao? Lúc anh đến với Ân Nhạc Vy, anh không nghĩ đến việc tôi sẽ rất đau lòng hay sao? Lúc tôi bị ép gả cho một người đàn ông ngoài 40, anh đã làm gì?"
Ân Thiên Thiên nói dứt lời rồi đứng dậy, lạnh lùng nói với anh ta: "Hướng Thực, tôi nói cho anh biết, cho dù có một ngày Liêm Uy làm tổn thương tôi, vậy thì tôi cũng cam tâm tình nguyện, chỉ vì anh ấy đã bảo vệ tôi vào lúc tôi cần anh ấy nhất."
Hướng Thực không nói gì nữa, anh ta từng làm sai vài chuyện, bây giờ có bị mắng chửi cũng là chuyện đương nhiên mà thôi, anh ta trơ mắt nìn bóng lưng Ân Thiên Thiên, lông mày nhíu chặt, cầm ly cappucino mà cô chưa đụng đến ấy lên, nhấp một một ngụm.
Thiên Thiên ơi là Thiên Thiên, tính cách bướng bỉnh không đâm đầu vào tường quyết không quay đầu lại này của em, em nói xem tôi phải làm gì mới đúng đây?
Nhưng em như thế, lại khiến cho tôi càng muốn có được hơn, cho dù nay em đã là vợ của người ta rồi.
Tin tức biết được trước đó lướt ngang qua đầu anh, chiếc ti vi nhỏ trong quán cà phê cũng đang chiếu lại bản tin buổi sáng, Hướng Thực chợt bật cười...
Đã là như vậy rồi, hay là em trở về với tôi đi thôi, ít nhất thì tôi sẽ không làm em bị tổn thương...
Cho đến khi uống hết ly cappucino, Hướng Thực mới đứng dậy đi về.
Trong nhà họ Mộc.
Mộc Yên Nhiên cầm ly cà phê từ trong nhà bếp lên, ngồi xuống bên cạnh Cảnh Liêm Uy, từ đến giờ anh vẫn im lặng không nói tiếng nào.
Ly hôn?
Không ngờ anh lại dễ dàng nói ra từ ấy?
Vốn dĩ anh không muốn cho Trần Vũ và Tô Nương được toại nguyện, nhưng bây giờ anh đang cảm thấy hết sức mâu thuẫn, một mặt, chỉ có ly hôn anh mới có thể tìm được Tô Nương, huống hồ chi đúng là bây giờ anh không muốn gặp Thiên Thiên một chút nào, chỉ cần gặp cô ấy anh bèn cảm thấy phiền muộn và bất an, nhưng mặt khác, anh lại không muốn trông thấy dáng vẻ buồn bã đau lòng của cô ấy...