CHƯƠNG 447: ÂN THIÊN THIÊN SAU KHI ĐÃ TRƯỞNG THÀNH
Tối ngày hôm qua...
Tối ngày hôm qua từ trong quán ăn đi ra, Cảnh Liêm Uy đi với cô một đoạn đường, chỉ là bởi vì trên đường điện thoại của Cảnh Liêm Uy vang lên mà cuối cùng lại trở thành kết cục cô về nhà một mình. Cô không hỏi anh đi đâu, cũng không hỏi anh làm cái gì, chỉ là lúc tối Cảnh Liêm Uy gọi cho cô một cuộc điện thoại, nói là đang đang tụ tập với đồng nghiệp làm cùng bệnh viện ở trong quán bar, tối nay có lẽ sẽ về muộn...
Chỉ là tối nay về, sau đó liền biến thành tối nay không về ngủ.
Mà đồng thời tối ngày hôm qua sau khi Đào Ninh với Cảnh Liêm Bình cãi nhau, Cảnh Liêm Bình cũng tuyên bố muốn đi tìm phụ nữ, mà nơi chốn tốt nhất để tìm phụ nữ không phải là quán bar hay sao? Hơn nữa, Đổng Khánh tối ngày hôm qua cho đến lúc cuối cùng không phải là một mình ở trong khách sạn à?
Nắm lấy chiếc máy tính bảng ở trong tay, trái tim của Ân Thiên Thiên nhảy thình thịch.
Rốt cuộc, tình huống mà cô không muốn trông thấy nhiều nhất lại đang sôi trào trong dư luận...
- Nghe nói tối ngày hôm qua hai cậu chủ nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng đều không về nhà...
- Không chỉ không có về nhà đơn giản như vậy thôi đâu, có người còn trông thấy bọn họ ăn cơm chung với Ân Nhạc Vy...
- Wow, sẽ không bùng nổ như vậy đâu chứ? Ba chọi một.
- Các người nói thử xem, sẽ không phải là bọn họ nhìn trúng một cô gái xinh đẹp như vậy chứ, cho nên...
...
Có người đã mở miệng thì toàn bộ dư luận đều trở nên điên cuồng, những chuyện liên quan đến Cảnh Liêm Bình, Cảnh Liêm Uy và Đổng Khánh đều bị người ta nói rất say sưa, chỉ là thời gian không dài, mới bình luận có mười lăm phút mà đã mất hết bóng dáng, lập tức toàn bộ khu bình luận cũng không nhìn thấy một chút tin tức liên quan tới ba người này nữa.
Chỉ là ngay cả như vậy, có chút tin tức vẫn lan truyền ra ngoài.
Ân Thiên Thiên không biết có phải là ba người bọn họ đã ra tay hay không, thế nhưng cô biết cho dù bọn họ không ra tay thì cuối cùng truyền thông cũng sẽ che đậy hết tất cả những bình luận này, nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng, truyền thông nào cũng không dám đắc tội.
Khi tắt máy tính bảng, Ân Thiên Thiên trầm mặc không nói, lúc đang suy nghĩ chuyện này phải xử lý như thế nào thì điện thoại nhà lại vang lên.
"A lô?" Bước qua nhận điện thoại, trong nháy mắt Ân Thiên Thiên ngu ngơ, khi nghe thấy âm thanh của Vi Gia Huệ trong điện thoại, cả người không nhịn được mà lạnh thấu.
"Thiên Thiên, bây giờ con lập tức trở về nhà chính một chuyến đi, có việc gấp." Vi Gia Huệ nói chuyện rất nghiêm túc, thậm chí ngay cả giọng nói cũng có hơi thở nặng nè, xem bộ dạng có lẽ là vừa mới tức giận một trận, hiện tại không có cách nào tiêu tán được.
Cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy đầu óc của mình hỗn loạn.
Đột nhiên điện thoại di động lại có nhắc nhở của tin tức, theo bản năng cầm lên nhìn, thiếu chút nữa là Ân Thiên Thiên đã ngồi sụp xuống đất ngay lập tức.
- Hôm nay tập đoàn Cảnh thị phát ra thông báo lập tức hủy bỏ tư cách dự thi của Ân Nhạc Vy.
Một cuộc điện thoại, một tin tức khiến cho Ân Thiên Thiên cảm thấy hoang mang lo sợ, vội vàng quay lại phòng ngủ thay quần áo rồi vội vã tiến về nhà chính nhà họ Cảnh, trong mùa đông rét lạnh nhưng lòng bàn tay của cô đều là mồ hôi...
Sẽ không...
Chuyện nhất định sẽ không là như vậy đâu...
Cố gắng an ủi tâm trạng của mình, thế nhưng trong chốc lát đến nhà họ Cảnh đã khiến cô gần như sụp đổ...
Còn chưa đi vào trong phòng khách, Ân Thiên Thiên chỉ nghe thấy âm thanh tức giận không kiềm chế được của Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước, theo bản năng liền trở nên khẩn trương, thả nhẹ bước chân chậm chạp đi tới gần.
"Cảnh Liêm Uy, hôm nay con nói cho mẹ biết đi, rốt cuộc người kia có phải là con hay không hả!" Vi Gia Huệ tức giận la to lên, từ trước đến nay bà ấy đều ưu nhã, hôm nay là lần đầu tiên lộ ra vẻ hung hãn như vậy: "Nếu như nói không rõ ràng thì ngày hôm nay con quỳ một ngày ở đây cho mẹ!"
Ánh mắt xoay chuyển sang chỗ khác, Ân Thiên Thiên đã nhìn thấy Cảnh Liêm Uy đang quỳ trên mặt đất, thân thể thẳng tắp, thế nhưng lại không nói một lời nào.
Bước chân đi gần về phía trước, Cảnh Thiên Ngọc ở một bên đã nhìn thấy sự tồn tại của cô, đang chuẩn bị mở miệng nói chuyện thì Cảnh Nguyên Phước liền mở miệng trước, là đang nói với Cảnh Liêm Uy.
"Cảnh Liêm Uy, con nói cho ba biết đi, tối ngày hôm qua con ở cùng với ai?" Trong giọng nói trầm thấp đều là hơi thở nguy hiểm, Cảnh Nguyên Phước cũng hiếm khi tức giận, nói: "Tại sao tối ngày hôm qua con lại không về nhà? Tối ngày hôm qua khuya khoắt không về nhà, không phải là ở công ty, không phải ở bệnh viện, con nói cho ba biết một chút coi con đi đâu?"
Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh của Cảnh Liêm Uy, mắc liếc nhìn anh một cái, nhẹ giọng mở miệng gọi: "Ba, mẹ."
Khóe mắt quét qua, Ân Thiên Thiên rõ ràng nhìn thấy thân thể Cảnh Liêm Uy đang quỳ ở đó bỗng đông cứng lại.
Trái tim run rẩy một chút, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên giương lên khóe miệng, thậm chí xoay người lại đỡ Cảnh Liêm Uy lên, muốn kéo anh dậy, nói: "Có phải là hai người đã hiểu lầm gì đó rồi không? Tin tức kia chắc chắn không có liên quan gì đến Cảnh Liêm Uy, tối ngày hôm qua anh ấy đã điện thoại cho con, nói là uống rượu với đồng nghiệp trong bệnh viện, không có ở cùng với Ân Nhạc Vy..."
Lý do thoái thoát mờ nhạt rơi vào phòng khách, tất cả mọi người đều không nói một lời.
Ân Thiên Thiên tiếp tục nở nụ cười, quay đầu nhìn người đàn ông có làm như thế nào cũng không kéo lên được ở bên cạnh, hỏi: "Có phải không, tối ngày hôm qua anh ở cùng với bọn người Điền Vinh, có đúng không?"
Vừa nói xong, trong phòng khách liền rơi vào không khí yên tĩnh.
Cảnh Liêm Uy ngước mắt lên nhìn cô, lông mày nhíu chặt lại, thật lâu sau cũng không nói gì.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng bỗng nhiên nhảy lên một cái, âm thanh run rẩy lại hỏi một câu nữa: "Tối ngày hôm qua anh không ở cùng với Ân Nhạc Vy có đúng không?"
Đưa tay nắm thật chặt tay của Ân Thiên Thiên, lông mày đang nhíu chặt của Cảnh Liêm Uy từ đầu đến cuối cũng không giãn ra, rốt cuộc cũng đã nói câu đầu tiên: "Thiên Thiên, hãy tin anh, thời gian đầu tối ngày hôm qua anh thật sự đã bị Ân Nhạc Vy quấn lấy, thế nhưng mà về sau anh đã rời đi, chuyện này Cát Thành Phong có thể làm chứng được, anh với cô ta không hề xảy ra bất cứ quan hệ nào..."
Đôi mắt chớp chớp, Ân Thiên Thiên đứng ở nơi đó nhìn anh, một lúc lâu sau mới tiếp tục hỏi: "Cái gì gọi là "lúc đầu"? Ý của anh nói là khoảng thời gian sau anh ở cùng một chỗ với đám người Điền Vinh, có đúng không, giữa anh và cô ta không có cái gì cả?"
Giờ phút này, Vi Gia Huệ nhìn con của mình, hận không thể mà treo anh lên hung hăng đánh một trận.
Sao đầu óc lại chậm chạp vậy chứ!
Sau đó lại chậm chậm như vậy, đôi môi khẽ nhúc nhích một cái, Cảnh Liêm Uy đứng dậy đối mặt với Ân Thiên Thiên, nói: "Thiên Thiên, anh cùng với cô ta không hề xảy ra bất cứ quan hệ nào, em nhất định phải tin tưởng anh."
"Em nói Thiên Thiên phải tin tưởng, em cũng nên nói ra một lý do đi chứ." Cảnh Thiên Ngọc thấy có chút buồn bực, không nhịn được mà mở miệng thúc giục: "Nói xem khuya ngày hôm qua em ở đâu là được rồi mà, chúng ta đều biết em căn bản cũng không ở cùng một chỗ với bọn người Điền Vinh."
Một câu nói này, tay của Ân Thiên Thiên đang được Cảnh Liêm Uy nắm chặt trong lòng bàn tay cũng hơi run rẩy một chút, hỏi: "Anh không ở cùng bọn họ, vậy anh ở đâu hả?"
"Thiên Thiên." Âm thanh trầm thấp khẽ gọi một tiếng, Cảnh Liêm Uy cũng có chút khó chịu, trầm giọng nói: "Giữa anh và Ân Nhạc Vy không hề xảy ra bất cứ chuyện gì, anh không thể nói cho em biết tối ngày hôm qua anh ở đâu được."
Vừa mới nói xong, Ân Thiên Thiên liền rút tay về, ánh mắt sáng quắc nhìn người đàn ông ở trước mặt.
Cảnh Liêm Uy cau mày, hung hăng híp mắt lại, nghiêm túc nói: "Ân Thiên Thiên, em không tin tưởng anh?"
Gọi cả tên lẫn họ, đã đầy đủ chứng minh hiện tại Cảnh Liêm Uy đã tức giận điên người rồi.
Lắc đầu, Ân Thiên Thiên hít thở mạnh một hơi, trầm mặc hai giây rồi sau đó quay đầu nói với Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước: "Ba, mẹ, hai người đừng giận, chuyện này bọn con sẽ tự xử lý, con tin tưởng anh ấy và Ân Nhạc Vy không có bất kỳ quan hệ gì."
Trong phòng khách, Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói ra mấy lời như vậy, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng mang theo vẻ mê man.
Trong nháy mắt mà lời nói nói ra khỏi miệng, Vi Gia Huệ và Cảnh Nguyên Phước cũng nhịn không được mà thở dài một hơi, bây giờ mọi người ở bên ngoài đều đang suy đoán người kia chính là một trong hai người Cảnh Liêm Uy và Cảnh Liêm Bình, mà tối hôm qua Cảnh Liêm Bình luôn ở cùng với Đào Ninh, chỉ còn lại một mình Cảnh Liêm Uy không chịu nói mình ở đâu...
Lúc này mà Ân Thiên Thiên còn lựa chọn tin tưởng anh, đối với bọn họ mà nói đã vô cùng an ủi.
Đưa tay ôm Ân Thiên Thiên vào trong ngực, Vi Gia Huệ thở phào một hơi: "Thiên Thiên, con đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Cảnh Liêm Uy đã nói không phải thì chắc chắn không phải, đừng suy nghĩ lung tung, chuyện sau này nó sẽ xử lý đàng hoàng."
Gật gật đầu, Ân Thiên Thiên ngoan ngoãn đến không tưởng nổi, lúc mà tất cả mọi người dường như cũng cảm thấy chuyện này đã trôi qua như vậy, Cảnh Liêm Uy lại nhìn Ân Thiên Thiên không nói một lời nào, lông mày nhíu chặt lại phiền não không thôi.
Tối ngày hôm qua anh thật sự không ở cùng với Ân Nhạc Vy, nhưng mà anh đang làm cái gì thì thật sự cũng không dám nói cho cô biết...
Nhạt nhẽo ăn cơm xong ở nhà họ Cảnh, Vi Gia Huệ đề nghị để Cảnh Nhan Hi ở lại đây thêm mấy ngày, Ân Thiên Thiên cũng không từ chối, sau khi dặn dò con gái rồi thì theo Cảnh Liêm Uy chuẩn bị về thành phố M.
...
Trên đường, cả hai người đều không nói gì.
Chiếc Range Rover đang lái êm ái ở trên đường thì bất ngờ Cảnh Liêm Uy bẻ lái, đổ ở bên đường và quay đầu nhìn Ân Thiên Thiên.
Dọc theo con đường này, cô cũng chưa từng nói một chữ nào, chỉ là yên tĩnh ngồi đó giống như là một con búp bê, không có động tác dư thừa nào, im lặng đến không tưởng nổi.
Khẽ thở dài một cái, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng hỏi: "Thiên Thiên, em đang suy nghĩ cái gì vậy?"
Đôi môi kẽ mấp máy, một lúc lâu sau Ân Thiên Thiên vẫn mở miệng nói: "Em đang suy nghĩ tối ngày hôm qua anh làm gì."
Hai mắt nhắm chặt lại, lúc mở mắt ra thì trong con ngươi của Cảnh Liêm Uy đầy sự kiên định, đưa tay nắm chặt đầu vai của cô để buộc cô phải nhìn thẳng vào mình, Cảnh Liêm Uy nói: "Thiên Thiên, em thật sự... tin tưởng anh không?"
Anh biết rằng uy tín của anh đối với cô rất không tốt, thế nhưng anh vẫn tham lam mong mỏi cô sẽ tin tưởng mình.
Nhiều lúc anh cảm thấy Ân Thiên Thiên chưa đủ trưởng thành, chưa đủ hiểu chuyện, cho nên kể từ khi bắt đầu đoạn tình cảm này, anh liền theo thói quen muốn nắm giữ tiếp tấu, khống chế hết toàn bộ. Thế nhưng đợi đến năm năm sau Ân Thiên Thiên trở về, trải qua chuyện của Tô Nương, trải qua những chuyện đau khổ trong cuộc đời, sau khi trải qua chuyện của Ân Thiên Tuấn, anh đột nhiên phát hiện dường như là Ân Thiên Thiên đã trở thành một cá thể độc lập.
Anh của trước kia sẽ cảm thấy Ân Thiên Thiên phụ thuộc vào anh, mà Ân Thiên Thiên của bây giờ mặc dù cũng phụ thuộc vào anh, thế nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Không thể không nói, Ân Thiên Thiên như thế này khiến cho Cảnh Liêm Uy cảm thấy rất nguy hiểm!
Đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, Ân Thiên Thiên bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình: "Cảnh Liêm Uy, lời nói mà em nói ở trước mặt của ba và mẹ không phải là giả, đó là thật, em thật sự tin tưởng anh, anh nói là anh không hề xảy ra quan hệ với cô ta thì chính là không xảy ra, em chưa từng nghi ngờ lời nói của anh."
Một câu nói khiến cho Cảnh Liêm Uy đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Anh cho rằng đến cùng cô vẫn không tin tưởng anh...
Khẽ thở dài một cái, Ân Thiên Thiên nói tiếp: "Em im lặng chỉ là bởi vì em đang suy nghĩ, rốt cuộc là có chỗ nào em đã làm không tốt mới khiến anh cứ... phòng bị em như vậy, không bằng lòng nói cho em chuyện của anh. Em suy nghĩ lại, có phải là do mình đã làm sai chỗ nào rồi đó không, em không tiếp tục suy nghĩ chuyện của Ân Nhạc Vy nữa, từ khía cạnh của em mà nói cô ta cũng chỉ là một người có cũng được không có cũng được mà thôi..."
Nhưng mà anh lại khác, bởi vì anh là chồng của cô, là người đàn ông mà cô muốn nắm tay cả đời.