CHƯƠNG 265: HIỆN TRƯỜNG TAI NẠN NGOÀI Ý MUỐN
Hoa tuyết rơi rụng tả tơi, những bông hoa tuyết rơi trên gò má Hướng Linh chẳng mấy chốc liền biến mất.
"Không muốn, không muốn..." Hướng Linh khẽ khàng nỉ non, nhưng dần dần không còn ai nghe thấy giọng nói yếu ớt của cô nữa: “Tim của tôi, đừng, đừng... Tim của tôi… Đừng…"
"Linh." Hướng Thần đau lòng ôm Hướng Linh, anh quấn chặt áo khoác quanh người Hướng Linh rồi bế cô lên, Ân Nhạc Vy lúc này cùng vừa khéo đi ra cùng tài xế: “Anh trai em nhất định sẽ không để cho chân của em bị gì đâu."
Đáng tiếc bây giờ Hướng Linh đã chìm sâu vào giấc ngủ, không có vẻ gì là sẽ tỉnh lại.
Ân Nhạc Vy ngồi ở vị trí kế bên tài xế vội vàng giúp Hướng Thần bế Hướng Linh ngồi vào ghế sau rồi quay ra sau ngồi ngay ngắn nói: “Đến bệnh viện khám xem sao, từ xưa đến nay, thứ mà Linh coi trọng nhất là đôi chân."
Hướng Thần gật đầu vội vàng leo lên xe, hét bảo tài xế nhanh chóng cho xe chạy.
Hình ảnh cô hai nhà họ Hướng rời khỏi hiện trường khiến cho hầu hết những người đang xem phát sóng trực tiếp đều chết lặng, thậm chí không ít phóng viên có mặt tại hiện trường đã sửng sốt, ống kính máy quay vẫn còn lia theo bóng chiếc xe đưa họ đi xa dần.
***
Mất một lúc lâu mà Ân Thiên Thiên vẫn chưa hồi thần lại, mãi đến khi màn hình bỗng dưng tối thui, Cảnh Liêm Uy mới đi tới khoác chiếc áo màu trắng lên cho cô, rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đi dạo một lát."
Ân Thiên Thiên ngước mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, có rất nhiều điều muốn nói nhưng cô vẫn không thể thốt ra lời.
Đời người khó lường, nào ai biết trước được ngày mai ra sao.
Ví dụ như Hướng Linh hoặc như Ân Thiên Thiên chẳng hạn.
Ân Thiên Thiên thở dài một tiếng, ngoan ngoãn đi theo phía sau Cảnh Liêm Uy, bàn tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, kỳ thực cuộc đời chẳng phải như thế này sao? Khi bạn đã chuẩn bị xong tất cả, muốn nghênh đón tất cả những khoảnh khắc tốt đẹp nhất thì chẳng ai nói được chính xác vận rủi liệu có chờ bạn ở ngã rẽ tiếp theo hay không, làm người vĩnh viễn không được kiêu ngạo tự mãn, cũng vĩnh viễn không được tự ti hối tiếc, thời gian cùng thanh xuân luôn như thế, không thể cô phụ.
Bỗng nhiên, Cảnh Liêm Uy cảm nhận được bàn tay nhỏ bé ấy nhẹ nhàng nắm lại tay mình.
Cảnh Liêm Uy không tự chủ được mà mỉm cười, trong ánh mắt ánh lên vẻ mãn nguyện nhưng trong lòng lại âm thầm thở phào một hơi, anh thật sự rất sợ Thiên Thiên sẽ bị ám ảnh tâm lý vì những hình ảnh vừa nãy.
Hai người đi về phía “Gourmet House” may là Nam Uyển cách không xa nơi này lắm nên Cảnh Liêm Uy quyết định dắt Ân Thiên Thiên chậm rãi tản bộ đến đó, vạt áo khoác màu xanh lam và vạt áo khoác màu trắng bên cạnh dài trên mắt cá chân một chút nối đuôi nhau đi tới, khung cảnh nhìn từ phía sau rất đẹp.
Anh chòang cho Ân Thiên Thiên một chiếc khăn tua rua màu vàng chanh, Cảnh Liêm Uy rất sợ cô bị lạnh nhưng cũng lo nếu cô cứ ở yên trong nhà, không vận động thì sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh đẻ sắp tới.
"Lạnh không?" Cảnh Liêm Uy dịu dàng hỏi, trong mắt ngập tràn tình ý.
Ân Thiên Thiên mím môi khẽ mỉm cười một cái, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt khẽ cười lắc đầu.
Dọc theo đường đi, hai người thỉnh thoảng lại trò chuyện vài câu, thoải mái tự do, mãi đến khi nhìn thấy “Gourmet House”, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên cúi đầu hỏi: “Cảnh Liêm Uy, bệnh của Hướng Linh không chữa được sao?"
Trong đầu cô vẫn còn nhớ đến cảnh Hướng Linh khiêu vũ trong tuyết, giờ khắc này không thể không nói Ân Thiên Thiên rất cảm thông cho Hướng Linh, thật lòng mà nói thì Hướng Linh cũng chẳng làm chuyện gì quá đáng, người ta đâu có cướp chồng cô, cũng không cướp con cô và lại càng không hại đến tính mạng của cô, mọi chuyện đều do cô ta đanh đá mà thôi nên cô ta bị trừng phạt như vậy cũng hơi nặng quá.
Cảnh Liêm Uy dừng bước lại xoay người nhìn cô rồi đưa tay chỉnh lại quần áo cho cô, nói: “Thiên Thiên, bệnh của cô ấy đâu phải là bị tổn thương bên ngoài nên anh cũng hết cách, còn nữa, Hướng Linh như vậy có lẽ là do số mệnh của cô ta, mỗi người đều có số mệnh của riêng mình, nếu cô ta có thể nhìn nhận mọi chuyện rõ ràng hơn thì cũng sẽ không tới mức như ngày hôm nay.”
Trong thế giới của anh, chẳng có bất cứ ai đáng được đồng tình, tình cảm của anh rất nhạt nhẽo, nhưng anh lại đau khổ vì Ân Thiên Thiên và cũng sẽ vì cô mà lo lắng, nhiều năm làm bác sĩ đã thay đổi rất nhiều quan niệm của anh.
Hướng Linh cố nhiên là không có lỗi gì, phải nói là không mắc phải sai lầm lớn gì, nhưng nếu đợi đến một ngày nào đó cô ta thật sự phạm vào sai lầm lớn thì liệu có còn kịp không? Lần ấy Ân Thiên Thiên và Hướng Linh đánh nhau, nếu không nhờ Ân Thiên Thiên may mắn thì bây giờ liệu cô còn đứng được ở chỗ này sao? Hướng Linh sau khi trở về liên tục khiêu khích và kiêu ngạo chẳng lẽ là bị người ta ép sao?
Đời người chính là như vậy, bất kỳ một sai lệch nhỏ nhoi nào cũng có thể thay đổi cuộc đời của một con người, Hướng Linh là người điều khiển cuộc sống của chính cô ta, thế nhưng cô ta lại mắc sai lầm hết lần này đến lần khác…
Ân Thiên Thiên khẽ mím môi không nói gì mà chỉ bước theo Cảnh Liêm Uy đi về phía “Gourmet House” cách đó không xa.
Tản bộ giữa ngày tuyết rơi như vậy vừa thư thái lại vừa lãng mạn.
Còn chưa kịp ổn định lại tâm trạng của mình thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng thắng xe rất gấp! Bánh xe ma sát kịch liệt với mặt đường tạo ra âm thanh dữ dội kích thích da đầu tê dại!
Ân Thiên Thiên theo bản năng quay đầu nhìn sang, sự ấm áp trong lòng bàn tay lúc này đột nhiên không còn nữa, Ân Thiên Thiên hoảng hốt lập tức quay lại nhìn thì bên cạnh lại có tiếng thắng xe cùng với tiếng phụ nữ thét lên chói tai…
Ân Thiên Thiên thậm chí không biết chuyện gì đã xảy ra chỉ biết lúc quay lại thì Cảnh Liêm Uy cũng vừa khéo đang đứng bên vệ đường nhìn một người phụ nữ đột nhiên ngã xuống đất, lúc nghe thấy âm thanh vẳng tới, cô mở to hai mắt, lập tức muốn đi qua đó! Nhưng bây giờ đã có không ít người đi qua đi lại thậm chí còn có người chạy trốn nữa…
Ân Thiên Thiên sợ hãi đưa tay ôm bụng mình lại theo bản năng và ngoảnh mặt đi.
Trước cửa 'Gourmet House' cách đó không xa có vết bánh xe trượt trên mặt đường, chiếc xe nhỏ phía trước mất lái đâm sầm vào bồn hoa bên đường, còn chiếc xe phía sau sau khi nhận ra liền đạp thắng xe nên mới nghe thấy tiếng xe phanh gấp vang lên liên tiếp, khiến người nghe nghe lo lắng bồn chồn như thế, nhưng âm thanh chói tai, bén nhọn ấy đã dễ dàng đánh thức Hướng Linh đang trong cơn ngủ mê…
Tài xế nhà họ Hướng lúc này cũng đang lái xe trên đường, chuẩn bị đến thẳng bệnh viện Nam Tự nhưng không ngờ lại gặp phải tai nạn xe cộ nên vội vàng thắng gấp, Ân Nhạc Vy ngồi không vững nên bị văng mạnh về phía trước đầu xe, cánh tay vô thức di chuyển nhưng tiếng mở cửa xe đã bị át bởi tiếng thắng xe và tiếng thét chói tai...
Hướng Linh chậm rãi tỉnh lại, trong đầu vẫn ý thức được rằng mình sắp bị đưa đến bệnh viện nên lập tức mở cửa xe bỏ chạy, Hướng Thần liên tục bị va đập đến thất điên bát đảo nên lúc này vẫn chưa hồi phục lại tình thần, đợi đến khi bọn họ hoàn hồn lại thì Hướng Linh đã xông ra ngoài rồi, người chung quanh thấy Hướng Linh như người điên, lúc thì túm quần túm áo của một người phụ nữ, lúc thì lôi lôi kéo kéo túi hồ sơ trong tay một người đàn ông khiến họ sợ hãi hét ầm lên, còn cô ta thì cười lớn không ngớt, những chỗ mà cô ta đi qua đều có vết máu để lại, ai thấy cũng giật mình.
Ân Thiên Thiên sững sờ khi thấy Hướng Linh, một số phụ nữ chưa từng gặp người điên nên lần này thấy Hướng Linh liền bắt đầu chạy loạn khắp nơi để trốn mà 'Gourmet House' sau lưng Ân Thiên Thiên chính là chỗ tránh nạn tốt nhất.
Giám đốc Hoàng đang làm việc bên trong, vừa nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên giữa đám đông thì hét lớn một câu: “Mọi người lập tức ngưng tất cả mọi công việc đang làm, ra ngoài bảo vệ cho mợ chủ!”
Vừa có lệnh, tất cả các nhân viên đang làm việc đều bỏ công việc vội vàng chạy ra cửa còn những vị khách đang thưởng thức cơm trưa bên trong cũng bị giật mình khi thấy cảnh tượng nhân viên đặt mạnh mâm xuống bàn của họ rồi lập tức xông ra ngoài...
Nhưng người đi ra nhiều thì người tiến vào lại càng nhiều hơn nên tất cả mọi người đều bị dồn ứ tại cửa, giám đốc Hoàng tức giận vung tay gạt những người đứng chắn trước mặt sang một bên để đi tới chỗ Ân Thiên Thiên. Cảnh Liêm Uy thì bị chặn không thể nhúc nhích được chút nào, có vài phụ nữ nhận ra anh nên đều trốn bên cạnh, tóm chặt tay áo anh không buông.
Sắc mặt Cảnh Liêm Uy tối sầm vô cùng đáng sợ, ánh mắt của giám đốc Hoàng như cũng muốn tóe lửa!
Bụng Ân Thiên Thiên vốn dĩ đã lớn nên lúc này có muốn chen lấn để chạy cũng không thể, những người chung quanh cũng không thèm để ý đến việc cô đang mang thai, hết người này đến người khác va vào vai cô, va tới va lui mấy lượt làm Ân Thiên Thiên gần như sắp ngã gục đến nơi nhưng cô vẫn gắng gượng cắn chặt môi che chở cho cái bụng đã to của mình, ánh mắt thì không ngừng nhìn về phía Cảnh Liêm Uy!
"Ha ha, tôi là ‘nghệ sĩ múa ba-le’, tôi sẽ là vũ công giỏi hơn cả chị Sa..." Hướng Linh điên cuồng kêu gào, không biết người đàn ông nào đã đánh rơi chiếc bật lửa xuống đất bị cô ta nhặt được, cô ta túm mái tóc dài của một người phụ nữ kéo lại châm lửa đốt, sau đó cười như điên như dại: “Ha ha, đẹp quá, đẹp quá, tôi muốn khiêu vũ trong lửa... Tôi muốn khiêu vũ..."
Nói xong, Hướng Linh bắt đầu nhón chân nhảy múa như thể không hề cảm thấy sự đau đớn trên chân mình vậy. Chiếc bật lửa trong tay lại sơ ý đốt cháy quần áo và cả khăn choàng… của một người, tiếng la hét trong đám đông ngày càng dữ dội hơn và những bước chân chạy trốn về phía 'Gourmet House' cũng nhanh hơn...
Ân Thiên Thiên đang bị kẹt giữa đám đông, nếu cô bị đẩy về phía trước thì còn may nhưng có một số người thấy cô chậm chạp nên cứ liên tục túm cô lại đẩy ra sau mình, sau khi có người đầu tiên làm vậy thì người thứ hai, thứ ba, … bắt chước làm theo.
Ân Thiên Thiên liên tục trốn vào trong đám người và cũng liên tục bị đám người đó đẩy ra, trán cô đẫm mồ hôi, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi vì che chở cho bụng của mình, nhưng ở phía sau tiếng của Hướng Linh cũng càng ngày càng đến gần, còn Cảnh Liêm Uy và giám đốc Hoàng rõ ràng đang ở trước mặt, chỉ cách trong gang tấc nhưng không thể vượt qua được hàng người, và bị bọn họ chặn lại…
"A!" Một người phụ nữ hét lên, Ân Thiên Thiên liền thấy Cảnh Liêm Uy đứng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch.
Ân Thiên Thiên quay lại thì thấy Hướng Linh liều mạng cưỡi lên người cô gái đó, bật lửa hơ vào mặt cô ta...
Người phụ nữ ấy đau đớn gào thét nhưng cũng vô ích, đứng nói là phụ nữ mà kể cả những người đàn ông ở chúng quanh lúc này cũng không dám tùy tiện lại gần Hướng Linh, tỉnh lại từ trong hôn mê nên Hướng Linh đáng sợ như thể bị đánh thuốc kích thích vậy, nụ cười trên mặt cô ta trông chẳng khác nào tu la đến từ địa ngục!
Hành vi của một người điên là không thể nào giải thích và cũng không cách nào đoán được! Ai gặp phải người như vậy đều tránh né theo bản năng, rất ít người thấy vậy mà vẫn dám lại gần…
Thời khắc này Hướng Linh chính là một nhân vật nguy hiểm như vậy đấy...