CHƯƠNG 220: VẾT NỨT TRÊN BẦU TRỜI
"Con người cô tại sao lại như vậy? Làm gì có đạo lý nào được tùy ý đánh người chứ! Tôi thấy gia đình cô dạy dỗ cũng chả ra làm sao cả, đi theo Ân Thiên Thiên mà cũng không biết là loại món hàng gì!" Lý Mẫn thấy con gái bé bỏng của mình bị đánh, lập tức bước lên bảo vệ, thậm chí còn giơ tay cho Cốc Thái Yên một cái tát.
"Bốp" lại một âm thanh vang lên, lần này là Tề Khải Vinh bước tới tát Lý Mẫn một cái, còn vang dội hơn cả cái tát của Cốc Thái Yên khiến mọi người đều sững sờ.
Một người nhỏ tuổi vô lễ dám làm như vậy? Mặc dù không phải đánh vào mặt, nhưng một cái tát cũng đủ để làm Lý Mẫn mất mặt!
"Cô ấy cứ như thế thì làm sao? Bà đủ tư cách để nói con dâu nhà họ Tề chúng tôi sao? Lớn tuổi như vậy rồi mà miệng chó cũng không phun ra được cái ngà voi, tôi thấy bà cũng không phải là món hàng tốt đẹp gì đâu!" Tề Khải Vinh từ trước đến nay không phải là một người dễ động đến, động vào cậu ta thì đến cả thể diện của bà cậu ta cũng dám đối đầu, làm gì có chuyện lại sợ một vai diễn nhỏ như Lý Mẫn chứ?
Ân Bách Phú đã ở ngây người quá lâu, rất nhanh sau đó cũng đã có phản ứng lại rồi.
Nhà họ Tề, nhà họ Cốc, không phải lần trước đính hôn là hai nhà này sao?
Đó không phải là những người mà nhà họ Ân dám đắc tội.
Ngay lập tức Ân Bách Phú đã kéo Lý Mẫn lại, danh hiệu của Tề Khải Vinh chính là cùng một cấp bậc với nhà họ Cảnh, thế nhưng một người thì đủ để không đem cả thế giới vào ánh mắt, một người thì là một công tử nhà giàu trọn vẹn.
Phải ngậm đắng nuốt cay không được nói nên lời khiến Ân Nhạc Vy tức đến nỗi đôi mắt trợn trừng lên, nhưng Cốc Thái Yên căn bản không buồn để ý đến cô.
Ân Thiên Thiên cúi đầu vào lồng ngực của Cảnh Liêm Uy khóc rất nhiều, đến nỗi suýt chút nữa thì tắt thở, Cảnh Liêm Uy vội vàng bế cô lên và đưa vào phòng. Tề Khải Vinh đi đến cửa chặn tất cả người nhà họ Ân lại ở ngoài, đến Ân Thiên Tuấn cũng không ngoại lệ.
Bế Ân Thiên Thiên về đến phòng ngủ, Cảnh Liêm Uy để cô dựa vào lồng ngực mình run rẩy.
Anh ngồi lên giường rồi nhẹ nhàng dỗ dành cô: "Thiên Thiên đừng sợ, anh đến rồi đây, không có ai dám bắt nạt em nữa đâu, con của chúng ra vẫn ổn, đừng khóc nữa..."
Ân Thiên Thiên vẫn còn sợ hãi về trận chiến giữa Ân Bách Phú và Lý Mẫn ban nãy, líu ríu chỉ biết nói ra câu thế này: "Con của tôi, bọn họ muốn đánh con tôi… Tôi không muốn bỏ nó, tôi muốn sinh nó ra, tôi muốn sinh con, con tôi không phải là nghiệt chủng… Không phải… nó có ba mà, có mà…"
Mỗi một từ được cô nói ra khiến cổ họng của Cảnh Liêm Uy lại bị thắt chặt hơn một chút.
Cuộc hôn nhân này, rốt cuộc là sai sao, là vậy sao…
"Có mà, nó có mà, ba của nó tên là Cảnh Liêm Uy, mẹ nó tên là Ân Thiên Thiên…" từng tiếng phát ra, viền mắt của Cảnh Liêm Uy lại đỏ lên: "Nó là một đứa trẻ hạnh phúc, ba mẹ đều rất mong chờ con đến..."
Nước mắt của Ân Thiên Thiên khi nghe những lời của Cảnh Liêm Uy lại vui vẻ rơi xuống, cô hơi ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt đẹp như hoa đầy nước mắt ấy nhẹ nhàng nói: "Cảnh Liêm Uy, tôi không muốn bỏ nó, tôi muốn sinh nó ra, tôi muốn nó có một gia đình hoàn chỉnh, có ba, có mẹ..."
Nghe vậy Cảnh Liêm Uy ra sức gật đầu, thế nhưng anh không thể nói ra một lời nào.
"Nhưng… nhưng…" đôi môi Ân Thiên Thiên khẽ run rẩy: "Nhưng nhà họ Ân không chấp nhận nó, nhà họ Mộc không chấp nhận nó, những lời đồn đại bịa đặt bên ngoài cũng không chấp nhận nó, ngay cả anh… anh cũng không cần nó…"
Năm từ cuối cùng cất lên khiến cho trái tim của Cảnh Liêm Uy theo đó mà run rẩy.
Buông ánh mắt nhìn xuống người phụ nữ nhỏ bé trong lòng, anh khàn giọng nói: "Sao anh lại không cần nó chứ? Nó là con anh mà, em có nhớ chúng ta đã cố gắng thế nào để có một đứa con như vậy không? Anh là ba của nó, sao anh có thể không cần nó được…"
"Nhưng…" Ân Thiên Thiên cắn môi, nhìn anh không chớp mắt, từng từ từng câu nói ra: "Nhưng, anh đã ly hôn với tôi rồi! Cảnh Liêm Uy, anh đã ly hôn với tôi rồi!"
Cơ thể cứng đờ lại, Cảnh Liêm Uy đối diện với đôi mắt nhuộm nước đó không nói lên lời.
Đúng vậy, bọn họ đã ly hôn rồi.
Vậy bây giờ phải làm thế nào?
Ân Thiên Thiên thừa nhận, bây giờ cô hoàn toàn có hành vi ép kết hôn, nhưng là vì đứa con của cô, cô không thể không làm điều này, có lẽ trong tâm tư cũng là vì bản thân, còn về người đàn ông này, cô dù thế nào cũng không muốn…
Cô nhìn chằm chằm vào Cảnh Liêm Uy, nhưng một lúc lâu sau Cảnh Liêm Uy cũng không nói gì.
Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, từ sự mong đợi ban đầu đến sự mất mát, rồi lại đến sự quy thuộc bình lặng cuối cùng, Ân Thiên Thiên không biết mình đã dành bao nhiêu thời gian, cô chỉ biết, cô đã mệt mỏi vì chờ đợi, cô nhìn đôi mắt phượng hoàng quen thuộc đó của anh, bên trong có áy náy, có khó chịu, có bất an, ngay cả nhớ nhung cũng có, thế nhưng lại không có suy nghĩ muốn tái kết hôn với cô…
Đôi môi khẽ nhếch lên, Ân Thiên Thiên vẫn nhìn anh như vậy mà không nói gì, nhìn nước mắt của mình rơi mà cũng không buông tha...
Cảnh Liêm Uy nhìn cô, đôi mắt phượng thi thoảng né tránh, nhưng lại lập tức dừng lại trên người cô, anh phát hiện mỗi khi trông thấy ánh mắt của mình nhìn lại, ánh mắt cô dường như sáng hơn một chút, còn khi chuyển đi nó lại tối đi một chút...
Cuối cùng, rất lâu rất lâu sau, Cảnh Liêm Uy cũng không nói dù chỉ một từ, nhưng Ân Thiên Thiên từ trong lòng anh đột nhiên cười lên một tiếng.
"Ha ha ha..." Ân Thiên Thiên cười đến mức cơ thể không chịu được mà run rẩy, nước mắt lại tuôn ra điên cuồng, trông bộ dáng đó có chút ghê người, thế nhưng Cảnh Liêm Uy nhìn cô không chớp mắt: "Ha Ha ha, tôi đúng là ngu ngốc, anh khó lắm mới ly hôn được với tôi, sao lại có thể tái hôn với tôi được chứ? Anh cũng đã có hôn ước với cô cả nhà họ Mộc rồi, làm gì có chuyện lại để ý đến tôi chứ?"
Cô nói một hồi, nói đến mức Cảnh Liêm Uy cũng có chút tức giận, vô thức muốn ôm chặt Ân Thiên Thiên vào trong lòng, nhưng khi ôm được cô vào lòng, lại phát hiện người phụ nữ trong tay anh vẫn đang cười, liên tục ngước đôi mắt lên nhìn anh, trong đôi mắt đó có đem theo chút châm biếm.
"Sao thế? cậu ba Cảnh chê tận hưởng hạnh phúc chưa đủ sao? Có một cô cả xinh đẹp danh tiếng nhà họ Mộc không đủ, bây giờ vẫn muốn tiếp tục có cô gái mang tiếng xấu của nhà họ Ân như tôi sao? Ha ha..." Ân Thiên Thiên rõ ràng là đang cười, nhưng đôi mắt lại không thể nào kìm được mà rơi nước mắt liền nói: "Ha ha, đúng rồi, là tôi quên mất, sức khỏe của cô cả nhà họ Mộc không tốt, một cơ thể như vậy đoán chừng không thể sinh con, vậy đứa con trong bụng tôi là vừa hay có đúng không? Đợi tôi sinh xong, cậu ba Cảnh chuẩn bị làm thế nào? Đem đứa con này về cho cô cả nhà họ Mộc nuôi, sau đó tôi liền lạy ba lạy rồi quay lưng bỏ đi?"
Cảnh Liêm Uy cau mày nhìn người phụ nữ trong lòng, cổ họng động một chút nhưng lại không nói nên lời.
Bởi vì anh cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn làm gì!
Chỉ có một điều, anh rất chắc chắn là anh muốn trả thù, mà người đó là mẹ của Ân Thiên Thiên!
Nhìn Cảnh Liêm Uy lúc này không có chút phản ứng nào, Ân Thiên Thiên lại càng cười rạng rỡ hơn, chỉ có điều nước mắt ở khóe mắt ngày càng tuôn ra dữ dội, cười đến mức cơ thể cũng run lên nhè nhẹ: "Cậu ba Cảnh, xem ra ngay từ đầu là tôi đã xem thường anh rồi, cũng là tôi nhìn người không rõ, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi lại phải lòng một người như anh, rõ ràng biết anh rất nguy hiểm, nhưng tôi lại không nhịn được mà muốn lại gần anh, đến lúc nguy cấp tôi vẫn chỉ nghĩ đến tên anh, có được kết cục như ngày hôm nay đều là do tôi tự tìm ra, ai cũng không oán hận được!"
"Thiên Thiên!" Giọng nói nhẹ nhàng của Cảnh Lịch Uyên vang lên muốn ngăn cản cô nói tiếp nhưng không thể nào ngăn được.
Thoát khỏi vòng tay của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên đứng dưới giường nhìn người đàn ông trên giường.
Mấy ngày nay cô lần lượt chửi rủa, xua đuổi, thăm dò chính là vì muốn xem xem anh có phải là vì bất đắc dĩ mà ly hôn với cô hay không, nhưng sau khi cô cảm thấy anh là vì bất đắc dĩ thì anh vẫn không muốn nói cho cô biết, thậm chí đến khi đứa trẻ bị đối xử bất công như vậy, anh vẫn thờ ơ...
Lần này, cho dù Cảnh Liêm Uy có một lý do lớn khác, Ân Thiên Thiên cô đều sẽ nỗ lực trục suất anh ta ra khỏi thế giới của cô.
Bất luận Cảnh Liêm Uy có lý do gì đi nữa, cô sẽ không tha thứ cho anh vì đã không quan tâm đến con của họ!
Đôi mắt đen trắng rõ ràng đó đầy ắp sự mất mát. Cảnh Liêm Uy bối rối đứng dậy muốn lại gần cô, nhưng Ân Thiên Thiên lại lùi về phía sau và lạnh lùng nói: "Cậu ba Cảnh, tôi sẽ sinh đứa bé này ra bình an, mong anh đừng lo lắng, chỉ hy vọng anh để mọi thứ xung quanh tôi an tĩnh lại một chút, tôi không muốn lần sau nhà họ Ân hay nhà họ Mộc hay một số gia đình khác buộc tôi phải bỏ đứa bé nữa, đợi tôi sinh đứa trẻ này xong, tôi sẽ đưa nó cho anh, chỉ là trong khoảng thời gian này, hy vọng anh đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Từng câu từng chữ, đều đặn nhanh chóng thốt ra từ miệng của Ân Thiên Thiên khiến sắc mặt của Cảnh Liêm Uy tái nhợt.
"Thiên Thiên." Cảnh Liêm Uy đưa tay ra muốn chạm vào cô.
Ngước mắt lên nhìn anh, Ân Thiên Thiên không chút né tránh và tiếp tục nói, "Cậu ba Cảnh, đây là mối ràng buộc cuối cùng trong cuộc hôn nhân của chúng ta, đợi sau khi tôi đưa đứa trẻ cho anh, anh hãy nhớ lấy, đừng có đến làm phiền tôi và tôi cũng sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống của anh."
Vẻ mặt lạnh lùng, cảm xúc tuyệt vọng, đột nhiên khiến cả người Cảnh Liêm Uy không thể thở được, chỉ có thể đưa tay từng chút từng chút lại gần cánh tay của Ân Thiên Thiên khẽ gọi: "Thiên Thiên..."
"Cậu ba Cảnh, hôm nay tôi đã cho anh một cơ hội rồi, là chính anh không muốn nó, vậy chúng ta cắt đứt hết đi." Dứt lời, Ân Thiên Thiên lập tức đi thẳng qua anh, trong khoảnh khắc lướt qua thì khuôn mặt lại tràn ngập nước mắt.
Người đàn ông này, từ đầu đến cuối đều là vì lý do trong lòng của anh, không cần cô, không cần con của họ...
Vậy thì, cô cũng không cần anh nữa...
Hai từ "Thiên Thiên" hòa lẫn trong bầu không khí, cánh tay chìa ra cuối cùng lại không nắm được tay cô, ngay cả quần áo của cô cũng không nắm vào được, cô lại cứ thế đi lướt qua anh như vậy.
Lần này là anh thức sự mất đi cô rồi sao?
Từ giờ trở đi, đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô sẽ không bao giờ có hình bóng của anh nữa?
Một ngày nào đó, vị trí bên cạnh cô sẽ được thay thế bởi một người đàn ông khác sao?
Dần dần, anh sẽ trở thành người qua đường trong cuộc đời cô, một ký ức có thể có có thể không…
Trong lồng ngực truyền đến một cơn đau thấu xương, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ nhíu chặt đôi mày và thở mạnh.
Nỗi đau như vậy, anh phải nhớ!
Chỉ sau khi anh tìm thấy Tô nương để trả thù cho ba mẹ, anh mới có thể biết hành động của anh ngày hôm nay là đúng hay sai! Chỉ sau đó cũng mới biết được bản thân có hối hận hay không!
Một số người đối mặt với một số chuyện sẽ luôn cố chấp, trong đời người lúc não cũng sẽ gặp những chuyện những thời kì như vậy, còn Cảnh Liêm Uy lại gặp phải Ân Thiên Thiên trong khoảng thời gian này...
Ngước mắt nhìn qua khung cửa sổ, khóe miệng Cảnh Liêm Uy khẽ nhếch lên mỉa mai. Đột nhiên anh cảm thấy bầu trời đã nứt ra một khe hở?
Vì tình yêu, anh có thể chống chọi đến tận cùng không?