CHƯƠNG 657: EM CẦU XIN ANH, ANH SẼ BỎ QUA CHO ANH TA!
Lúc Ân Thiên Thiên nhìn thấy tin tức, là lúc cô đang ở trong bệnh viện.
Khi nhìn vào hai tài liệu mà Mạc Tả đưa ra, trong đó tài liệu có liên quan đến đứa trẻ trong bụng của Liên Mẫn thu hút cô, rốt cuộc thì cô cũng là một người phụ nữ hẹp hòi, Liên Mẫn nói đứa con là của Cảnh Liêm Uy, trong lòng của cô rất không thoải mái, cho dù cô tin tưởng Cảnh Liêm Uy, nhưng người ngoài lại không biết sẽ nhìn anh như thế nào, không phải sao?
Đưa tay ra vuốt ve cái bụng căng phồng của mình, Ân Thiên Thiên đưa mắt nhìn Cảnh Liêm Uy vẫn đang ngủ ở bên cạnh, khẽ thở dài, lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng ầm ĩ.
“Cậu Đổng, cậu không thể vào!”
“Cậu Đổng, cậu thật sự không thể vào được, nhà họ Cảnh và nhà họ Đổng đều không cho phép!”
Vệ sĩ ngoài cửa dường như đang ngăn cản Đổng Khánh không cho anh ta bước vào, mà Ân Thiên Thiên vẫn tiếp tục xem tin tức cũng không quay đầu lại, như thể cô không biết chuyện gì đang xảy ra ở bên ngoài.
“Cút hết cho tôi!” Anh ta trầm giọng hét lên, cảm xúc của Đổng Khánh như sắp bùng nổ: “Nếu không tránh ra, có tin tôi sẽ lập tức cho người đến bắt Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đi hay không?"
Anh ta giả vờ uy hiếp, toàn thân Đổng Khánh phát ra hơi thở tàn bạo và nóng nảy!
Từ trước đến nay, anh ta chưa bao giờ cảm thấy tính tình của mình sẽ nóng nảy như vậy, thậm chí có thể nói là quá ngang ngược! Tất cả mọi thứ là vì Ân Thiên Thiên, đều vì cô!
Để công khai tin tức Cảnh Liêm Uy bị tâm thần, anh ta đã vắt kiệt sức nhưng thật sự không thể tìm ra dấu vết, ngay cả những bác sĩ điều trị cho Cảnh Liêm Uy cũng lấy không được hồ sơ bệnh án, hơn nữa, bác sĩ của nhà họ Đổng cũng không thể đứng trước truyền thông vạch trần Cảnh Liêm Uy được, dù sao thì mỗi người đều có những chuyện ở mức độ không giống nhau, một khi đứng ra thì cuối cùng người bị liên lụy cũng chính là nhà họ Đổng.
Cho dù anh ta không cam lòng thế nào thì cũng không thể đưa cả nhà họ Đổng ra đánh cược được!
Khi cánh cửa phòng bệnh được đẩy ra, Ân Thiên Thiên đưa mắt nhìn bóng người đứng ở cửa, nhưng trên mặt lại đầy vẻ thờ ơ, không hề có một chút vui mừng, thậm chí là chế giễu khi nhìn thấy bạn bè đến thăm, thậm chí là châm biếm nói: “Cậu Đổng có chuyện gì không? Người cao ngạo như anh lại tự hạ thấp mình để đến đây sao?”
Ngay khi nói ra lời nói châm biếm này, Đổng Khánh đứng ở cửa đột nhiên không biết phải làm sao, ngỡ ngàng nhìn cô.
Ân Thiên Thiên không quan tâm, vệ sĩ đứng phía sau nhíu mày thật chặt, chưa từng nghĩ có một ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy, cậu chủ nhà họ Đổng lại thích cô chủ của bọn họ đến vậy sao?
Một lúc lâu Đổng Khánh mới định thần lại, vươn tay đóng cửa rồi bước thẳng đến chỗ của Ân Thiên Thiên, trong phòng chỉ còn lại ba người, vệ sĩ ngoài cửa cũng luôn chú ý tới động tĩnh bên trong.
“Thiên Thiên, tớ đã tìm ra rồi! Tìm thấy bằng chứng Cảnh Liêm Uy mắc bệnh tâm thần. “Lời này vừa nói ra, Đổng Khánh nhìn cô với ánh mắt sáng rực, trong mắt anh ta tràn đầy sự kiên định.
Ân Thiên Thiên khẽ nhíu mày, hỏi ngược lại anh ta: “Thế à? Chúc mừng cậu.”
Sau khi bị Ân Thiên Thiên chẹn họng như vậy, Đổng Khánh đột nhiên không biết phải làm gì, anh ta háo hức tiến lên một bước và nắm lấy tay của Ân Thiên Thiên, nhưng Ân Thiên Thiên không hề động đậy, thậm chí còn không né tránh giống như cô ngầm chấp nhận tin tức này, thái độ như vậy khiến trái tim Đổng Khánh nhảy lên vì sung sướng.
Nhưng một giây sau, Ân Thiên Thiên lại cụp mắt xuống, vuốt ve bụng, cô nói: “Đổng Khánh, cậu chắc chắn muốn dây dưa không rõ với một người phụ nữ có con của người đàn ông khác sao? Cậu muốn cho mọi người thấy bộ dạng thâm tình của mình sao?”
Mang thai con của người đàn ông khác?
Dây dưa không rõ?
Cái gọi là thâm tình?
Lời nói tràn đầy châm biếm như vậy, tay của Đổng Khánh đang duỗi ra cũng sững sờ trên không trung, kinh ngạc ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên đang cách anh ta rất gần nhưng lại không thèm nhìn anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy hơi tức giận và cũng chán nản.
Ở trong mắt của cô, anh ta là loại đàn ông nào chứ?
Dần dần, ánh mắt hờ hững của Ân Thiên Thiên ngước lên nhìn anh ta, nói: “Cậu Đổng, thật sự yêu tôi sao?”
Lời nói ấy như đập vào trái tim của Đổng Khánh, làm cho anh ta đau âm ỉ, nhìn đôi mắt đen trắng của cô, anh ta đột nhiên không nói nên lời.
Anh ta yêu cô, chẳng lẽ cần phải chứng minh nữa sao?
Nếu không yêu thì sao có thể bước chân vào nhà họ Đổng, nếu không yêu thì làm sao mà khao khát có được cô, nếu không yêu thì sao bây giờ anh ta lại ở đây?
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Trong lòng cậu đang nói yêu tôi, nhưng tôi phải làm sao đây? Có lẽ trước đây tôi còn tưởng rằng cậu thích tôi, thậm chí là yêu tôi, nhưng hiện tại, kể từ khi tôi về nước, tôi chưa bao giờ cảm nhận được cậu yêu tôi, hơn nữa, cậu làm cho tôi cảm thấy xa lạ ...”
Cảnh Liêm Uy, người đang nằm yên lặng trên giường bệnh, hơi thở trầm ổn, chỉ là hơi cau mày nhưng hai người kia đều không để ý.
Cô bình tĩnh nhìn anh ta, tiếp tục nói: “Khi không phải là người nhà họ Đổng, có lẽ cậu thật sự yêu tôi, sẽ vì tôi làm đủ chuyện thậm chí là hành động vì tôi, tôi giờ vẫn còn nhớ một chuyện điên rồ nhất mà cậu đã làm lúc đó là nghĩ rằng giữa Đào Ninh và Cảnh Liêm Uy có gì đó, cậu vì tôi mà bình tĩnh ở cùng với Đào Ninh đang mang thai, không thể không nói, trong chuyện này, lần đầu tiên tôi cảm nhận được tình yêu sâu sắc của cậu...”
Vừa dứt lời, Đổng Khánh có cảm giác như đang quay về thời gian đó ở cùng cô.
Lúc đó anh ta thật đơn thuần biết bao, trong tâm trí, trái tim và cả mọi thứ xung quanh của anh ta đều tồn tại vì cô, nhưng không mong cô sẽ ở bên cạnh mình, chỉ cần cô cười là tốt rồi.
Suy nghĩ đơn giản ấy từ lúc nào đã bắt đầu biến chất?
“Nhưng sau này, tôi lại không cảm giác được cậu yêu tôi nữa.” Ân Thiên Thiên khẽ nói, từng câu từng chữ như đâm vào trái tim của Đổng Khánh: “Sau khi tôi về nước, cậu đã trở thành con trai nhà họ Đổng rồi, là một người thừa kế cao cao tại thượng của nhà họ Đổng, thứ gọi là tình yêu đó dường như không còn tồn tại nữa, nó cũng giống như một viên kẹo mà cậu muốn ăn khi còn nhỏ, khi lớn rồi thì sẽ muốn nhiều hơn, mà tôi hiện giờ chính là viên kẹo đó, một viên kẹo nhạt nhẽo nên đáng tiếc phải vứt bỏ.”
“Không phải như vậy, Thiên Thiên, không phải vậy!” Đổng Khánh lờ mờ hiểu được ý của Ân Thiên Thiên nói, không khỏi lớn tiếng kích động, dáng vẻ càng thêm căng thẳng, không muốn thừa nhận đó là sự thật, trái tim anh ta khẽ run rẩy nói: “Không phải, anh yêu em, Ân Thiên Thiên! Anh yêu em!”
Đối mặt với Đổng Khánh bỗng phát điên trước mặt, Ân Thiên Thiên cười cười không nói, chỉ nhìn anh ta.
“Thiên Thiên, anh yêu em! Anh thật sự yêu em! Em biết không, anh có thể ở bên Đào Ninh, người bị em hiểu lầm để bảo vệ hạnh phúc của em, anh cũng có thể dâng hết tâm tư của mình để quan tâm đến mọi thứ mà em muốn, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em, hơn nữa anh cũng chưa từng làm tổn thương em, không phải sao?” Đổng Khánh lo lắng nói, dường như đang nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó, anh ta rống lên:“Ân Thiên Thiên, em có thể nghi ngờ bất cứ điều gì, nhưng em không thể nghi ngờ rằng anh yêu em nhiều bao nhiêu!”
Sau khi hét lên, cả căng phòng nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc sau, Ân Thiên Thiên bình tĩnh nhìn anh ta, hỏi: “Thật sao? Vậy Đổng Khánh, hôm nay cậu đến tìm tôi là vì cái gì?”
Đột nhiên chuyển đề tài, nhắc đến chuyện này, Đổng Khánh ngay lập tức lấy bệnh án trong tay như bảo bối ra, mặc dù anh ta tìm không ra bệnh án thật, nhưng việc làm ra một bệnh án giả cũng rất dễ, Cảnh Liêm Uy muốn phá vỡ sự tồn tại của bệnh án giả này thì phải làm một cuộc kiểm tra dưới sự chứng kiến của mọi người!
Mà một khi Cảnh Liêm Uy tiếp nhận một cuộc kiểm tra mới, thì mọi thứ đã thay đổi!
“Thiên Thiên, cậu xem, đây là bệnh án của Cảnh Liêm Uy!” Đưa hồ sơ bệnh án đến trước mặt Ân Thiên Thiên, Đổng Khánh nói: “Thiên Thiên, cậu hãy tin tôi, bây giờ Cảnh Liêm Uy không thể mang lại hạnh phúc cho cậu, cậu hãy tin tôi một lần, được không, hãy rời khỏi anh ta!”
Ân Thiên Thiên nhìn trang giấy mỏng trước mặt, khuôn mặt không biểu cảm nói: "Cho nên, cậu định đưa bệnh án giả này cho giới truyền thông phải không? Cậu muốn nhìn hạnh phúc của tôi bị hủy hoại, gia đình của tôi bị hủy hoại, phải không?”
Đổng Khánh sững sờ, không biết phải trả lời lại những lời của Ân Thiên Thiên như thế nào.
Nhìn lướt qua bệnh án giả, Ân Thiên Thiên tiếp tục nói: “Một khi bệnh án này bị bại lộ, dù thật hay giả, Cảnh Liêm Uy cũng phải tự mình làm một kiểm tra mới nếu muốn chứng minh bản thân không bị bệnh, cậu có chủ ý này phải không? Sau đó cậu nhìn thấy tôi và Cảnh Liêm Uy mỗi người một ngã, nhìn thấy tôi mang con của tôi và anh ấy đi, sống một cuộc sống đơn độc?”
“Không phải, không phải như vậy! Thiên Thiên…” Đổng Khánh ngay lập tức phản bác lại: “Cậu sẽ không cô đơn, cậu còn có tôi bên cạnh, tôi sẽ không để cho cậu một mình nuôi đứa bé, cậu…”
“Haha ...” Đột nhiên, Ân Thiên Thiên bật cười, đuôi lông mày đều là ý cười, ngắt lời của Đổng Khánh, nhìn anh ta nói: “Đổng Khánh, cậu vì sao lại cảm thấy sau khi tôi và Cảnh Liêm Uy không ở bên nhau nữa thì tôi nhất định phải ở bên cạnh cậu? Nếu như cậu thật sự ôm suy nghĩ này, vậy thì tôi sẽ nói cho cậu biết, đừng nói hiện giờ Cảnh Liêm Uy thỉnh thoảng không kiềm chế được cảm xúc của mình, cho dù một ngày nào đó, anh ấy chỉ có thể nằm liệt trên giường, thì Ân Thiên Thiên tôi cũng sẽ không rời bỏ anh ấy! Cho dù ngày nào đó anh ấy rời khỏi tôi, thì tôi cũng sẽ đi theo, cho dù là ở đâu!”
Lời nói tưởng chừng như hờ hững, nhưng lại đập mạnh vào lồng ngực của Đổng Khánh một cách dữ dội, một lúc lâu cũng không thể phục hồi lại được.
Ý của cô là, nếu như Cảnh Liêm Uy chết rồi, cô cũng sẽ chết theo phải không?
Vẻ mặt kinh hoàng, tay cầm bệnh án của Đổng Khánh khẽ siết chặt lại!
Ân Thiên Thiên đứng lên đối mặt với anh ta, nhìn xuống bệnh án trên tay anh ta, lại hỏi: “Vậy bây giờ, cậu muốn thế nào để không tiếp tục nhắm vào anh ấy nữa? Cần tôi quỳ xuống cầu xin không? Nếu như cậu đồng ý, tôi không có ý kiến.”
Bịch!
Lời nói của Ân Thiên Thiên trong nháy mắt như làm nổ tung não bộ của anh ta!
Anh ta không ngờ Ân Thiên Thiên lại nói ra lời như vậy, vì Cảnh Liêm Uy, cô sẽ tự mình quỳ xuống cầu xin anh ta?
Giữa lông mày như đang giằng co, Đổng Khánh ôm chặt bệnh án như đang đấu tranh kịch liệt! Nhìn dáng vẻ thờ ơ đó của cô, anh ta tàn nhẫn nói: “Được, Ân Thiên Thiên, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin, tôi sẽ bỏ qua cho anh ta! Chỉ cần cậu mang thai con của Cảnh Liêm Uy quỳ xuống cầu xin tôi, nói cậu cầu xin tôi! Thì tôi sẽ bỏ qua!”
Khi nói ra những lời này, Đổng Khánh không ngờ rằng Ân Thiên Thiên sẽ thực sự quỳ xuống ...
Vẻ điềm tĩnh đó của cô làm cho anh ta cảm thấy bản thân mình thật đáng khinh!