Mục lục
Kết hôn! anh dám không Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 238: VẤN ĐỀ LỰA CHỌN MỘT TRONG HAI




CHƯƠNG 238: VẤN ĐỀ LỰA CHỌN MỘT TRONG HAI

Diêm Vương nhìn Ân Thiên Thiên khẽ cười ra tiếng, làm cho người bên ngoài không thể không nhìn vào trong, lúc nhìn thấy bàn tay của Diêm Vương đặt lên phần bụng nhô ra của người phụ nữ có thai đó cũng không nhịn được mà mỉm cười.

Đúng là Diêm Vương, bất kể là ai cũng dám đụng vào.

Làm cho chuyến đi này của bọn họ, cứ luôn vô hình chọc phải ai đó, đây là chuyện mà ai cũng biết, thỉnh thoảng làm việc gì đó sẽ hơi bó chân bó tay, nhưng khi Diêm Vương dẫn dắt bọn họ chưa bao giờ có lúc nào như thế này.

Dù cho người nằm trên giường là vợ trước của cậu ba nhà họ Cảnh.

Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng là sự sợ hãi không hề che giấu, môi Ân Thiên Thiên đã nứt ra, rõ ràng trong mùa đông thế này mà cô ăn mặc cực ít, người lạnh đến mức run lẩy bẩy, nhưng khi nhìn thấy Diêm Vương, cô lập tức cảm thấy cả người mình đổ đầy mồ hôi, không hề cảm giác được vật chất bên ngoài, trong mắt chỉ có sự tồn tại của Diêm Vương.

"Sao không giả vờ nữa?" Diêm Vương nhẹ giọng hỏi Ân Thiên Thiên, mặt nạ lạnh như băng khẽ lướt qua da thịt cô, Ân Thiên Thiên lập tức sởn gai ốc, nhưng ánh mắt vẫn vững vàng nhìn chăm chú lên bàn tay của anh ta đặt trên bụng mình, không cần nói cũng biết tâm trạng rất khẩn trương. Nhìn theo ánh mắt của Ân Thiên Thiên, hỏi: “Rất quan tâm sao?"

Mạnh mẽ nuốt nước miếng, đôi môi Ân Thiên Thiên run rẩy trả lời: “Rất... Rất quan tâm."

Diêm Vương như hơi nghi ngờ nhìn cô, lần này thì dứt khoát ngồi xuống mép giường, bàn tay to lớn vuốt ve bụng cô một cách có quy luật, cảm giác ấm áp đó làm cho Ân Thiên Thiên vừa sợ vừa hơi biết ơn. Con của cô vừa mới ổn định lại, hôm nay nếu như cô vừa mới có bầu, hơn nữa còn không trải qua khoảng thời gian điều dưỡng này, dưới cơn hoảng sợ trước cơn sốc này có lẽ đứa bé cũng không giữ lại được, nhưng bây giờ đã ba tháng vẫn không tính là dễ xảy ra chuyện, mà nhiệt độ của Diêm Vương vừa vặn làm dịu một chút.

Chỉ là Ân Thiên Thiên cũng không dám nói những chuyện này, bởi vì cô nhìn ra được, Diêm Vương chỉ là hơi tò mò với phụ nữ có thai mà thôi, mà nhờ sự "tò mò" này của anh ta cô mới có thể sống lâu một chút...

Đào Ninh, Đào Ninh, sao cậu còn chưa tới?

Trong lòng nhắc tới Đào Ninh vô số lần, từ lúc tỉnh lại cô đã rất vui mừng khi hôm nay mình nói với Đào Ninh hôm nay sẽ tới cuộc hẹn! Chỉ là cô không biết bọn có thể vào hay không, mà cô có thể chờ được hay không.

"Đứa bé này là con của cậu ba nhà họ Cảnh?" Diêm Vương nhìn bụng của Ân Thiên Thiên rồi đột nhiên hỏi một câu.

"Ừ." Ân Thiên Thiên vừa phải chú ý động tác của anh ta vừa phải giữ cơ thể nâng lên và chú ý bụng của mình, rất mệt nhưng vẫn không hời hợt nói: “Là của anh ấy."

Bàn tay đặt trên bụng Ân Thiên Thiên của Diêm Vương đột ngột dừng lại, Ân Thiên Thiên kinh hãi không thể không khẩn trương.

Nhìn Ân Thiên Thiên, Diêm Vương nói: “Anh ta ly dị với cô rồi, cô còn muốn sinh con cho anh ta? Nói cách khác cô đây là có bầu trước khi kết hôn, không biết sao?"

"Tôi biết, nhưng tôi phải làm thế." Ân Thiên Thiên trả lời, cố gắng kéo dài thời gian và không quan tâm mà nói ra ý nghĩ của mình: “Tôi muốn giữ đứa bé này, dù sao thì tôi cũng là mẹ của nó, đây là đứa con đầu tiên của tôi, tôi không bỏ được."

"Không bỏ được?" Diêm Vương liếc nhìn bụng cô rồi tiếp tục vuốt ve, cứ như cảm thấy chơi thế này rất vui, một lúc lâu cũng không buông tay.

"Ừ, không bỏ được." Ân Thiên Thiên gật đầu, trả lời nói: “Tôi muốn để con ngắm nhìn thế giới này, ngắm nhìn tất cả màu sắc, nhìn xem đời người là như thế nào, tôi không muốn cướp đoạt quyền được sống của nó..."

Nói tới đây, Diêm Vương ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, động tác trên tay cũng dừng lại, sau đó thì hơi dùng sức đè bụng Ân Thiên Thiên.

Cảm giác đau đớn ập đến làm cho Ân Thiên Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần, vì đau đớn mà trên gương mặt nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi.

"Ý tôi là, trong cuộc sống của tôi..." Thở hổn hển nói, Ân Thiên Thiên cố gắng muốn giữ lại đứa bé trong bụng mình, bèn vội vàng giải thích: “Trong cuộc sống của tôi, chỉ có tôi và con nương tựa nhau mà sống..."

Sao cô ngu thế cơ chứ? Nhắc tới "quyền được sống" trước mặt một tên ma đầu giết người như ngóe? Cô ngu thật đấy sao?

Lần này, mỗi một câu nói Ân Thiên Thiên đều rất chú ý, không dám quá mức, chỉ sợ chọc cho Diêm Vương mất hứng thì trực tiếp xử lí cô luôn!

"Nhà họ Cảnh không cần tôi, chỉ là đứa bé này, nhà họ Ân không cho phép..." Ân Thiên Thiên nói tiếp, ánh mắt xuyên qua quạt gió nhìn về bầu trời bên ngoài khung cửa sổ, sắc trời dần tối đi, chốc nữa thôi là trời tối rồi: “Rất nhiều người không muốn nó ra đời, nhưng dù người khác nghĩ thế nào đi nữa tôi vẫn muốn nhìn con lớn lên, để con cùng tôi, tôi đã không có chồng rồi, không muốn không có cả con nữa..."

Mờ tối, Ân Thiên Thiên đang nghĩ chuyện cầu xin Diêm Vương thương tình, hi vọng anh ta có thể nể mặt đứa con mà bỏ qua cho mẹ con cô, lần trước anh ta cũng bỏ qua cho cô và Lâm Vũ Văn đấy thôi?

Chính vì nguyên nhân này, Ân Thiên Thiên mới dám nói ra câu đó trước mắt Diêm Vương.

"Tôi..." Suy nghĩ một chút, Ân Thiên Thiên bỗng nhiên nói: “Tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không?"

Bàn tay vuốt bụng Ân Thiên Thiên chợt dừng lại, Diêm Vương hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Người phụ nữ này đang nhờ anh ta giúp đỡ sao? Sợ hãi đến ngu luôn rồi à?

"Con tôi..." Ân Thiên Thiên chịu đựng cơn lạnh nói tiếp, giọng điệu mang theo sự cầu khẩn: “Tôi muốn sống cùng con tôi, tôi không muốn đưa nó đến nhà họ Cảnh, tôi muốn sau này lúc sinh con mới để nó xuất hiện, anh có thể giúp tôi không? Tôi biết anh có thể."

Một người đàn ông có thể quấy nhiễu Ngũ Thành Y Viện đến mức long trời lở đất, thậm chí một vài bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng hoàn toàn không thấy được sơ hở, Ân Thiên Thiên tin chắc anh ta nhất định có thể làm được chuyện này.

Trong nhà kho cực kì yên tĩnh, Diêm Vương nhìn Ân Thiên Thiên không nói gì.

Sau một hồi lâu, Ân Thiên Thiên mới nghe Diêm Vương mở miệng nói chuyện, nhưng suýt nữa đã hù chết cô.

Nhìn Ân Thiên Thiên, Diêm Vương híp mắt nói: “Ân Thiên Thiên, cô đúng là rất thông minh, lại nhắc tới con thế mà lại muốn tôi bảo vệ con cô, mà muốn giữ được đứa bé thì cô sẽ không có chuyện gì, chỉ là tôi không ngờ được, cô lại nghĩ đến chuyện nhờ tôi giúp đỡ để bắt chuyện và kéo dài thời gian..."

Trong nháy mắt, sắc mặt Ân Thiên Thiên trở nên tái nhợt.

Phải nói rằng, cô có ý định này thật, chỉ cần Diêm Vương cảm thấy hứng thú với cái bụng của cô thì cô có thể lợi dụng con của mình để Diêm Vương giữ mạng hai mẹ con cô lại! Còn chuyện nói ra việc mình muốn "trộm con" là một kế sách, chỉ có câu nói đó mới dễ dàng bắt chuyện, đồng thời cô cũng thật sự ôm ý nghĩ nhờ Diêm Vương giúp đỡ, có anh ta hỗ trợ, nhất định sẽ thành công trộm được đứa bé trong bụng cô...

Bị Diêm Vương nhìn thấu, Ân Thiên Thiên hơi sợ, có chọc giận anh ta không?

Suy cho cùng, vẫn là cô quá nóng lòng?

"Ân Thiên Thiên, lá gan của cô lớn thật đấy, lần này lớn thêm không ít so với lần trước rồi." Diêm Vương nhìn Ân Thiên Thiên nói, nhưng trong lời nói lại mang theo chút ít phấn chấn: “Lần trước để tôi thả hai người, lần này nhờ tôi giúp hai mẹ con cô."

Chỉ là, đứa bé lần trước là Lâm Vũ Văn, đứa bé lần này đang ở trong bụng cô.

Nhếch môi, Ân Thiên Thiên không dám thở mạnh, trái tim đập rộn ràng nhìn anh ta.

"Ân Thiên Thiên, rốt cuộc thì cô có biết rõ thân phận của cô lúc này không thế?" Diêm Vương đột nhiên hỏi một câu như thế, sau đó không cho Ân Thiên Thiên cơ hội trả lời mà nói thẳng: “Bây giờ cô là người bị bán đến chỗ tôi, nói cách khác bây giờ cô là người của tôi, tôi có thể tùy ý mổ cơ thể cô rồi lấy đi nội tạng nào đó, bao gồm cả đứa bé trong bụng cô."

Hai tay siết chặt, Ân Thiên Thiên trợn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

Nhưng mà cô vốn không thể động đậy, người đàn ông khôn khéo như Diêm Vương không thể cho cô có một cơ hội nào để chạy trốn, tay chân bị trói, trong lòng Ân Thiên Thiên sốt ruột đến sắp khóc.

Đứng dậy, Diêm Vương đứng bên mép giường cúi đầu nhìn bụng Ân Thiên Thiên, lấy ngón trỏ chọc nhẹ lên bụng Ân Thiên Thiên rồi nói tiếp: “Ân Thiên Thiên, có người ra một cái giá rất cao nói muốn trái tim của cô, cô cảm thấy tôi nên hợp tác với cô ta hay là hợp tác với cô?"

Ân Thiên Thiên cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ của mình rồi hỏi: “Cô ta ra giá thế nào?"

Giơ sáu ngón tay, tâm trạng Diêm Vương không tệ nói: “Sáu tỷ, thế nào? Cô sẽ ra giá gấp đôi để mua mạng sống của cô và con cô chứ?"

Ân Thiên Thiên lắc đầu quả quyết trả lời: “Tôi sẽ không, tôi không hiểu các anh có phải thế này hay không, nhưng ở Thiên Ân chính là thế, chỉ cần đã nói xong xuôi với đối phương, vậy thì dù bên thứ ba có đặt ra biết bao điều kiện mê người thế nào cũng không đổi, giá cả là vấn đề thành thật nhất của người kinh doanh."

Công việc của Diêm Vương cũng coi như là một loại "công việc thành thật", nếu không thành thật, còn ai dám tới địa bàn của anh cả chợ đen mua đồ? Huống chi là mua thứ như nội tạng!

"Tôi cũng không ra được giá cao như thế, nhưng tôi vẫn hi vọng anh suy nghĩ một chút, tôi không thể cho, nhưng nhà họ Cảnh thì có thể." Ân Thiên Thiên nhẹ giọng nói, cô tin rằng nhà họ Cảnh sẽ bằng lòng giữ đứa bé này: “Đứa bé này là cháu trai vàng bạc của nhà họ Cảnh, là đứa con đầu lòng của Cảnh Liêm Uy, bọn họ sẽ không bỏ mặc, chỉ cần anh nói ra điều kiện, nhà họ Cảnh sẽ cố gắng làm được!"

Diêm Vương gật đầu coi như đồng ý với sự giải thích của Ân Thiên Thiên, chỉ là đúng như lời của Ân Thiên Thiên, “người kinh doanh" như họ rất để coi trọng sự thành thật, nếu thật sự có hợp đồng thì không thể đi tìm nhà họ Cảnh!

Cũng không nói thêm gì với Ân Thiên Thiên, Diêm Vương vừa ngoắc tay với Tiểu Thử đứng cách đó không xa đã thấy hắn ta chạy tới, trong tay mang theo một chùm chìa khóa, động tác nhanh chóng mở khóa cho Ân Thiên Thiên, sau đó Diêm Vương nói: “Ân Thiên Thiên, coi như cô may mắn, tôi vẫn chưa đạt thành thỏa thuận với người đó, chỉ là tôi đã đồng ý sẽ giới thiệu "bác sĩ" của tôi cho cô ta, mà cô bị tôi gạt khỏi danh sách..."

Ân Thiên Thiên được trả lại sự tự do sừng sỡ nhìn Diêm Vương, theo bản năng cảm thấy chuyện tiếp theo không phải là chuyện dễ giải quyết, quả nhiên đã nghe thấy anh ta nói: “Ân Thiên Thiên, chọn một trong hai vấn đề đi, hoặc là cô để lại hai tay hoặc hai chân, hoặc là cô bỏ đứa bé này, chỉ cần cô làm được một việc, tôi sẽ để cô bình an ra khỏi đây, hơn nữa còn giúp cô ngăn cản người vẫn muốn trái tim của cô."

Lời vừa dứt, Ân Thiên Thiên kinh ngạc đứng dậy nhìn thẳng Diêm Vương.

Bỏ con?

Trong tiềm thức Ân Thiên Thiên bỏ qua lựa chọn trước, theo cái nhìn của cô thì những chuyện này vốn là không thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK