CHƯƠNG 175: GIÀY ĐẦU HỔ
Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào anh ta giống như không muốn tin tưởng, Lâm Sơ híp mắt lại không nói gì.
Đừng có nói là Ân Thiên Thiên với Lâm Sơ, ngay cả Đào Ninh cũng bị dọa luôn rồi, kinh ngạc quay đầu nhìn về phía anh ta.
Đứa con trong bụng của Đào Ninh là của anh ta?
Trong nháy mắt này, Ân Thiên Thiên cảm thấy trong đầu mình rối loạn chịu không nổi.
Cô đã từng hỏi ba đứa bé trong bụng của cô ấy là của ai thế, nhưng khi đó không phải là đã phủ nhận à? Nhưng tại sao bây giờ Đổng Khánh lại đứng ra nói đây là con của anh tq chứ?
Đổng Khánh đi tới đứng ở bên cạnh Đào Ninh, đưa tay nhẹ nhàng sờ đầu vai của cô ấy, hai mắt nhìn thẳng vào cô ấy, nói rõ từng câu từng chữ: “Con của cô ấy là của tôi, tôi là ba của đứa nhỏ.”
Trong hai mắt Đào Ninh đều tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu tại sao con của mình lại biến thành con của Đổng Khánh.
Dứt lời, Đổng Khánh Căn bản cũng không cho người khác có thời gian để hoàn hồn, trực tiếp nói với Lâm Sơ: “Thật ngại quá tổ trưởng Lâm, vợ sắp cưới của tôi cũng ngại, vốn là muốn nói sớm cho các người biết một chút, nhưng bởi vì có một chút nguyên nhân, cho nên... tôi với Đào Ninh âm thầm kết hôn.”
Trong nháy mắt đó, Ân Thiên Thiên cảm thấy khóe miệng của mình đều đang run rẩy.
Âm thầm kết hôn?
Dường như Lâm Sơ cũng bị giật mình, Sau một hồi lâu mới điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, chỉ là nhẹ giọng dặn dò vài câu liền để bọn họ đi ra ngoài, cũng coi như là đồng ý cho Đào Ninh tiếp tục ở lại “Grimm” làm việc.
Trên hành lang, Ân Thiên Thiên đều dùng một ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Đào Ninh và Đổng Khánh, cũng không phải là nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của Đổng Khánh, mà là tò mò tại sao hai người bọn họ lại ở bên nhau rồi?
Lông mày Đào Ninh nhíu chặt, gương mặt cũng không biết bởi vì mệt mỏi hay là vì thẹn thùng mà có chút ửng đỏ.
Những người đồng nghiệp trước kia nhìn thấy Ân Thiên Thiên liền tới chào hỏi với cô, Ân Thiên Thiên lo lắng nói: “Đào Tử, bây giờ Đào Ninh đang mang thai, chuyện trong công ty cô cũng giúp tôi một chút đi, để một mình cô ấy làm thì có chút mệt nhọc...”
Đào Tử bị dọa không nhẹ, chuyện Đào Ninh là người độc thân thì toàn bộ công ty đều biết, tại sao đột nhiên cô ấy lại mang thai chứ?
“Mang thai?”
Một tiếng hô to, toàn bộ đồng nghiệp trong khu làm việc đều quay lại nhìn. Đào Ninh và Đổng Khánh ở sau lưng không nhịn được khẽ thở dài một cái, Thiên Thiên thật là biết giúp mà: “Kết hôn lúc nào đó?”
Trong nháy mắt này không ít người đều chú ý đến bọn họ, Ân Thiên Thiên nhìn sắc mặt của Đào Ninh và Đổng Khánh cũng không quá tốt, còn tưởng rằng bọn họ đang bị ồn ào nên khó chịu. Nhớ đến dáng vẻ của Đổng Khánh chạy tới chạy lui trong tang lễ của bà nội, trong lòng lập tức cảm thấy chắc chắn hai người bọn họ có thay đổi!
“Hừ, tôi cũng không biết, nếu không phải Đào Ninh mang thai, tôi còn không biết là bọn họ đã âm thầm đám cưới.” Trong lời nói của Ân Thiên Thiên mang theo chút không vui vẻ vì bị giấu diếm, đặc biệt là ánh mắt nhìn về phía Đổng Khánh cũng mang theo vẻ bất mãn.
Người bạn nam tốt nhất của cô với người bạn thân tốt nhất của cô ở bên nhau, không phải là rất tốt sao? Tại sao phải giấu diếm cô, Nếu hôm nay không phải Đổng Khánh đứng ra nói chuyện, nói không chừng Đào Ninh thật sự không ở lại chỗ này làm việc được nữa.
Trong lúc nhất thời, tin tức Đào Ninh và Đổng Khánh kết hôn như vòi rồng mà càng quét toàn bộ “Grimm”.
Không ít người tiến lên chúc mừng bọn họ, trong lời nói đều là lời chúc phúc.
Ân Thiên Thiên sợ nhiều người làm bị thương đến Đào Ninh liền chủ trọng cản trở những người đồng nghiệp kia giúp cô ấy, ở chỗ ít người, Đổng Khánh đứng ở bên người Đào Ninh, ánh mắt thì nhìn về phía cô, khẽ xì một tiếng, lạnh lùng nói một câu: “Đào Ninh, cô không xứng đáng làm bạn tốt của Thiên Thiên.”
Một câu nói này, sắc mặt của Đào Ninh lập tức tái nhợt, thân thể không khống chế được mà run rẩy.
Đổng Khánh biết ư? Anh ta biết cái gì? Hay là biết hết tất cả mọi chuyện?
Nhìn bộ dáng hoảng hốt của Đào Ninh, sắc mặt Đổng Khánh càng ngày càng kém, nụ cười ở khóe miệng càng lạnh lùng, mở miệng nói: “Đào Ninh, từ ngày mà cô bắt đầu làm ra lựa chọn đó, đồng nghĩa với việc cô đã mất đi Thiên Thiên rồi.”
Nước mắt đong đầy trong đôi mắt của Đào Ninh, nhưng cô ấy lại kiên cường không cho nó rơi xuống.
Chuyện mà cô làm là chuyện mà rất nhiều người con gái khác muốn làm nhưng không dám làm, dựa vào cái gì lại phải nhận nhiều khiển trách như vậy?
Bước ra khỏi “Grimm”, Ân Thiên Thiên cũng không về nhà mà muốn đến bệnh viện Nam Tự.
Nghe nói hiện tại Hướng Linh còn đang ở bệnh viện Nam Tự, nghĩ đến Hướng Thực, trong lòng Ân Thiên Thiên nhịn không được mà có chút lo lắng.
Một phen ở trước mặt truyền thông kia có như thế nào thì Hướng Thực cũng cho cô một loại dự cảm không tốt, lại không ngờ rằng lúc đến bệnh viện Nam Tự, cô còn chưa kịp nhìn thấy Hướng Thực hay là Hướng Linh mà đã nhìn thấy Trần Vũ.
Cậu trai trẻ đứng trong hành lang tay chân có chút luống cuống, ánh mắt thi thoảng lại nhìn xung quanh bốn phía.
Sau khi mỉm cười chào hỏi với các bác sĩ và y tá mà mình biết, Ân Thiên Thiên đi qua hỏi cậu ta: “Trần Vũ, Sao cậu lại ở chỗ này?”
Đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, Trần Vũ giật nảy cả mình, lúc quay đầu nhìn thấy là Ân Thiên Thiên, cảm xúc ở bên trong đáy mắt khiến Ân Thiên Thiên nhìn cũng không hiểu rõ là gì. Kích động có, xoắn xuýt có, may mắn có, lo lắng có...
Vô số cảm xúc đều tụ hội cùng một chỗ, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà hơi nhíu mày, ánh mắt đánh giá cậu ta một chút: “Có phải chỗ nào đó bị thương rồi không?”
Lắc đầu, Trần Vũ dứt khoát phủ nhận mới mở miệng:”Không có, em đến đây để thăm một người bạn.”
“Bạn của cậu đã nhập viện rồi à?” Nụ cười nhẹ nhàng của Ân Thiên Thiên rơi vào trong mắt của trần vũ chỉ khiến cậu ta cảm thấy vô cùng dịu dàng: “Có nghiêm trọng không, ở phòng bệnh nào vậy?”
trần vũ thoáng có chút khẩn trương, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy giọng nói của người mà mình luôn luôn muốn gặp.
“Thiên Thiên.” Nhẹ giọng gọi một câu, giọng nói của Cảnh Liêm Uy mang theo sự nghiêm túc.
Lúc đi tới, ánh mắt Cảnh Liêm Uy nhìn thoáng qua trần vũ ở trước mặt, đuôi lông mày cau lại, khóe môi lại mang theo nụ cười trào phúng.
“Hôm nay anh có bận nhiều việc không? Em còn dự định để anh đi với em mua một chút đồ nữa đó.” Đào Ninh đang mang thai, hiện tại cô đã chờ không kịp mà muốn đến trung tâm mua sắm The Joy để mua một đống đồ vật này này nọ nọ cho cục cưng tương lai: “Cũng không biết nên mua cái gì?”
Quay đầu, ánh mắt Cảnh Liêm Uy lại trở nên dịu dàng, đưa tay xoa xoa đầu của cô, mở miệng nói: “Hôm nay anh có nhiều việc lắm, em tự qua đó trước đi, chờ lát nữa thì anh đến với em.”
Ân Thiên Thiên gật đầu, cô mỉm cười, cũng không gấp gáp. Lúc đầu, cô muốn đi thăm Hướng Linh một chút, cũng thuận tiện xem xem có thể gặp Hướng Thực hay không, bây giờ vẫn là nên thôi đi. Hiện tại bây giờ nhà họ Hướng đang trong thời gian hoảng loạn, cô đi cũng không thích hợp.
“Bác sĩ Cảnh, bệnh nhân ở giường ba mươi sáu xuất hiện tình huống.” Có y tá thở phì phò chạy tới, trông gấp gáp cực kỳ.
Cảnh Liêm Uy nhìn về phía Ân Thiên Thiên cười một chút sau đó liền nhanh chân đi theo cô y tá.
“Cậu đã thăm bạn chưa?” Trần Vũ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần từ nụ cười ở khóe miệng của Cảnh Liêm Uy, bây giờ nghe thấy Ân Thiên Thiên đang hỏi mình liền vội vàng gật đầu, lập tức chỉ nghe thấy cô nói: “Nếu như cậu có thời gian thì chúng ta đi dạo một chút đi.”
Một giây sau, Trần Vũ nở nụ cười gật đầu đồng ý.
Trên đường đến trung tâm mua sắm The Joy, Trần Vũ ngồi ở bên cạnh Ân Thiên Thiên, không nhịn được mà nhẹ giọng mở miệng hỏi: “Có vẻ như tình cảm giữa chị và bác sĩ Cảnh trông rất tốt, có phải trước đó hai người đã nói chuyện với nhau lâu rồi không?”
Mím môi mỉm cười, Ân Thiên Thiên nhớ đến lần cầu hôn kia liền nhịn không được mà muốn cười: “Tình cảm cũng không tệ lắm.”
Về phần vấn đề ở đằng sau, cô cũng không trả lời.
Trần Vũ có chút thả lỏng, tiếp tục cười cười nói nói với Ân Thiên Thiên, chủ đề thi thoảng sẽ liên quan đến Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên Rốt cuộc cũng phát hiện có chỗ không đúng, quay đầu cẩn thận nhìn cậu ta chằm chằm, cho đến khi Trần Vũ quẫn bách mới mở miệng hỏi: “Sao tôi lại phát hiện cậu lại có tính tò mò với Cảnh Liêm Uy như vậy chứ, có phải là hai người quen biết hay không?”
Trần Vũ xấu hổ cười cười nói: “Thật ra thì em có biết anh ấy, lúc trước có lẽ anh ấy cũng không biết em chẳng qua là em cảm thấy rất lợi hại.”
Rất lợi hại.
Nếu như không lợi hại thế sao có trình độ tìm ra Tô Nương đã bị giấu kỹ trong hơn hai mươi năm.
Nhiều năm như vậy chỉ có một mình Cảnh Liêm Uy tìm được.
Ân Thiên Thiên không hiểu ý của Trần Vũ, chỉ đơn thuần cho là cậu ta đang khen Cảnh Liêm Uy, nhếch môi mỉm cười.
Trong trung tâm mua sắm, Trần Vũ đi theo phía sau Ân Thiên Thiên, hai người tán gẫu câu được câu không. Ân Thiên Thiên vừa nói chuyện với Trần Vũ Vừa chọn mua đủ loại đồ vật cho con của Đào Ninh, thậm chí còn cho rằng Trần Vũ có giấc mơ làm bác sĩ nên liền cổ vũ cậu ta học tập cho giỏi, sau này sẽ trở thành một bác sĩ.
Ra khỏi trung tâm mua sắm The Joy, Ân Thiên Thiên nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay của Trần Vũ mà có chút xấu hổ, liền đề nghị mời cậu ta ăn cơm, Trần Vũ cười đồng ý.
Lúc hai người đi bộ ở ven đường có nhìn thấy có một bà cụ đang bán giày đầu hổ do mình tự làm, chiếc giày nho nhỏ bằng cái nắm tay, suy nghĩ của Ân Thiên Thiên xoay chuyển.
Giày đầu hổ.
Đây là một đồ vật thủ công mỹ nghệ dân gian truyền thống của nước T, các trẻ nhỏ đều muốn mang.
Nếu như sau này con của cô và Cảnh Liêm Uy được sinh ra, có phải cũng sẽ có một đôi giày đầu hổ để mang hay không?”
Trần Vũ đứng ở một bên nhìn cô, nhẹ giọng mở miệng nói: “Chị Thiên Thiên, khi nào thì chị và bác sĩ Cảnh chuẩn bị có trẻ con, có con rồi thì cũng có thể mua cho bé một đôi.”
Ân Thiên Thiên mỉm cười không nói gì, chỉ mua hai đôi giày đầu hổ giống nhau như đúc. Một đôi chuẩn bị đưa cho Đào Ninh, một đôi giữ lại cho con của mình. Vừa mới trả tiền xong đã nhìn thấy một đám người điên cuồng chạy tới từ ngã tư đường, không ít cô gái vừa chạy nhanh còn lớn tiếng thét chói tai.
Trần Vũ theo bản năng tiến lên phía trước một bước bảo vệ Ân Thiên Thiên ở phía sau lưng mình, chau mày. Bà cụ bán hàng cũng vội vàng dọn dẹp đồ của mình đi khỏi, Trần Vũ đưa tay che chở Ân Thiên Thiên cũng lui về phía sau theo đám người, đôi tay Ân Thiên Thiên đang nắm chặt giày đầu hổ có chút gấp...
Pằng!
Trong nháy mắt tiếng súng vang lên, thân thể Ân Thiên Thiên cứng ngắc.
Chuyện đêm đó xảy ra ở bệnh viện Ngũ Thành lại xuất hiện trong não một lần nữa, lần này Ân Thiên Thiên đưa tay nắm lấy tay của Trần Vũ bắt đầu chạy, làm cho đống đồ mà Trần Vũ đang cầm trên tay đều rơi tán loạn trên mặt đất, duy chỉ có đôi giày đầu hổ kia chưa kịp nhét vào trong túi vẫn còn ở trong tay.
Pằng! Pằng! Pằng!
Mấy tiếng súng liên tục vang lên cũng làm chấn động lỗ tai của Ân Thiên Thiên, động tác dưới chân càng ngày càng nhanh, xung quanh có âm thanh của xe cảnh sát đang gào thét. Nhưng cho dù có nhiều xe cảnh sát đi nữa thì tiếng súng kia cũng không hề ngừng lại, mà đám người kia lại không khống chế được mà xông về phía bên này, ngẫu nhiên cũng có thể nghe được tiếng súng vang lên trong đám người...”
“Chị Thiên Thiên, ở bên này.”
Ân Thiên Thiên chạy chậm, thỉnh thoảng sẽ bị những người trong đám người đụng phải, Trần Vũ che chở cho cô nhưng cũng có chỗ không kịp. Cậu ta đưa tay túm lấy Ân Thiên Thiên, lôi kéo cô trốn vào một bồn hoa ở bên cạnh nhìn người đang điên cuồng chạy về phía trước, lúc này hai người mới thở hổn hển một hơi.
Lúc đầu, bọn họ đều cho rằng người khác cứ chạy đến phía trước như vậy, nhưng khi tất cả âm thanh đều dừng lại, ở cách chỗ của bọn họ không đến hai mươi mét, sắc mặt Ân Thiên Thiên và Trần Vũ trắng bệch.
Lần này, hai người bọn họ đã lâm vào trong vòng vây!