CHƯƠNG 391: ĐỘT NHIÊN NHỚ LẠI
Ân Thiên Thiên vô thức ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt lóe lên nghi ngờ.
Anh nghi ngờ rồi?
Hay là, anh đã biết mọi chuyện?
Chuyện cô khôi phục trí nhớ, cô biết rằng sẽ không giấu được bao lâu, nhưng bây giờ có thể giấu được bao lâu thì tốt bấy lâu, cô có thể…. ở bên anh lâu hơn một chút, không ai biết được, một khi sự thật phơi bị lộ ra, cô sẽ phải rời xa anh lần nữa…..
Không có câu trả lời, Ân Thiên Thiên không dám tùy tiện lên tiếng, cô chỉ có thể lặng lẽ ngước nhìn anh, cố gắng tìm ra manh mối từ biểu hiện của anh, không nghĩ đến gương mặt cô bị ánh mặt trời chiếu sáng, hai phần ba gương mặt trở nên thật tinh tế và xinh đẹp, lớp trang điểm nhẹ làm nổi bật ưu điểm của cô, đôi môi hồng, đôi mắt trong veo, đối với một người đàn ông đã bị cấm năm năm như Cảnh Liêm Uy mà nói, mỗi một bộ phận đều là một sự cám dỗ ...
Gần như không chút do dự, Cảnh Liêm Uy cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi đỏ hồng thanh tú của cô, xoay chuyển vị trí, tâm trạng khó mà bình tĩnh, áo khoác trong tay hai người đan vào nhau hòa hợp một cách kì lạ, tựa như cặp đôi bất ngờ hôn nhau.
Cảnh Liêm Uy chăm chú hôn cô, lòng bàn tay to lớn của anh thậm chí còn véo vòng eo nhỏ nhắn của Ân Thiên Thiên, ép chặt cơ thể cô vào sát cơ thể mình, một tay ôm lấy đầu cô mà hôn thật sâu.....
Ân Thiên Thiên định thần lại, lập tức duỗi tay đẩy anh ra, tuy nhiên sức lực của cô không thể lay chuyển được anh, lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng, sợ có người đi tới, không phải sẽ nhìn thấy cảnh này sao?
Ân Thiên Thiên còn đang lo lắng, không đoán được khi nào thì nỗi lo sợ kia sẽ đến, lúc này cô nghe thấy tiếng giày cao gót đang đến gần, Ân Thiên Thiên lo lắng đến mức đưa tay đấm vào lồng ngực rắn chắc của anh, ý bảo anh không nên suồng sã như vậy, nhưng Cảnh Liêm Uy không hề quan tâm……
Từ khi cô trở về, anh đã hôn được bao nhiêu lần chứ?
Mỗi lần quan trọng đều bị cắt ngang, rốt cuộc anh đã đắc tội với ai?
Trong lòng mang theo lửa giận, Cảnh Liêm Uy bất mãn với thái độ không hợp tác của Ân Thiên Thiên, không nhịn được khẽ cắn một cái.
Ân Thiên Thiên hít vào một hơi, cuối cùng người trước mặt cũng chịu buông ra, mặt cô đỏ bừng càng thêm quyến rũ, tiếng giày cao gót bên tai càng lúc càng gần, Ân Thiên Thiên đành phải cúi người nhặt áo khoác rơi trên mặt đất, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây, nhìn thấy áo khoác màu xanh nước biển kia căm phẫn giẫm chân lên ...
Nhìn bóng lưng Ân Thiên Thiên hoảng sợ chạy trốn, Cảnh Liêm Uy cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.
Xoay người, anh thản nhiên dựa vào cửa sổ kiểu Pháp phía sau, tầm mắt rơi vào điểm đen nhỏ phía dưới, anh còn không biết cô sợ độ cao sao? Đây là một thói quen tốt, sau đó ánh mắt anh rơi vào chiếc áo khoác anh bỏ quên trên mặt đất, nhìn đến dấu giày cao gót trên đó, anh lập tức bật cười ...
Trợ lý Tiểu Yến của Cảnh Liêm Uy khi nhìn thấy cảnh này đã bị dọa.
Tin đồn cậu ba nhà họ Cảnh đã tìm được vợ, lẽ nào là thật?
Nếu không, Cảnh Liêm Uy sẽ đứng một mình và mỉm cười ... ngọt ngào như vậy sao?
Người trợ lý bước tới, kính cẩn gọi ‘cậu ba’, sau đó nhanh chóng ngồi xổm xuống nhặt áo khoác cho anh, che giấu cảm xúc nói: “Cậu ba, quần áo của ngài bẩn rồi, có cần tôi đi giặt khô không?"
Cảnh Liêm Uy vươn tay cầm lấy áo khoác, mỉm cười nói: “Không cần.”
Sau đó, hắn xoay người hướng phòng họp đi đến, dấu giày trên áo khoác hiện lên rõ ràng, nhìn rất khó chấp nhận được ...
Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng tìm được vị trí của phòng họp, vội vàng đi vào và ngồi xuống, Cảnh Liêm Uy cùng Tiểu Yến cũng đi vào ngay sau đó.
Vừa bước vào, khóe miệng của Cảnh Liêm Uy lộ lên nụ cười, cũng đủ để cho người khác thấy tâm trạng của anh lúc này rất tốt, đứng vào vị trí của mình, Tiểu Yến tranh thủ lúc này nhanh chóng phân phát tài liệu trong tay cho mọi người bên dưới, phòng họp khổng lồ có sức chứa cả trăm người cũng còn dư chỗ, vị trí của Ân Thiên Thiên cũng không ở quá xa, ngay khi vừa bước vào ánh mắt hai người chạm vào nhau...
Ân Thiên Thiên hơi khó chịu, hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt mép dưới áo khoác, trong mắt ẩn chứa chút tức giận.
Cảnh Liêm Uy thản nhiên đặt áo khoác lên thành ghế, vừa đưa tay cài cúc áo vest, vừa nói đùa: “Cô Ân sao vậy? Sao miệng cô trông có vẻ hơi đỏ?"
Chỉ một câu nói, tất cả mọi người trong phòng đều quay lại nhìn Ân Thiên Thiên, hơi tò mò khi họ nhìn thấy đôi môi của cô.
Ai cũng là lần đầu tiên đến đây, làm sao Ân Thiên Thiên có thể leo lên cành cao nhanh như thế được?
Thật là có bản lĩnh đấy!
Kìm nén cơn tức giận của mình, Ân Thiên Thiên mỉm cười, đưa mắt nhìn Cảnh Liêm Uy, khóe miệng nhếch lên: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi vô tình bị chó cắn, tôi không ngờ tại nhà họ Cảnh cũng gặp phải chó, cứ nghĩ đó là chó ngoan nhưng không ngờ nó lại là chó điên lao lên cắn tôi, tôi cũng đành bất lực ...”
Nghe thấy nhà họ Cảnh nuôi chó, một số cô gái sợ chó không khỏi tái mặt.
Bị chó cắn bậy, ai mà không sợ chứ?
Đôi mắt phượng hơi nheo lại, nụ cười trên khóe miệng của Cảnh Liêm Uy càng lúc càng lớn, anh nhìn chằm chằm vào Ân Thiên Thiên, nói với Tiểu Yến: “Đi kiểm tra xem ai đã mang con chó 'điên’ đó đến đây, ngoài ra hôm nay tôi cũng bị một con mèo cào, tiện đó điều tra xem, ai là chủ nhân của con mèo đó….”
Lần đầu tiên Tiểu Yến nhận được một chỉ thị như vậy, nhất thời bị choáng váng, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía Ân Thiên Thiên, sau đó quay người đi thực hiện chỉ thị vô lý và buồn cười kia của Cảnh Liêm Uy, ngoài một số người tinh thần vẫn ổn định ra, còn có một số người thực sự tin rằng nhà họ Cảnh xuất hiện một con chó và một con mèo, chúng đều cực kì hung dữ….
Ân Thiên Thiên mím chặt môi nhìn chằm Cảnh Liêm Uy, nhưng Cảnh Liêm Uy chỉ hơi nhướng mày, vươn tay mở tài liệu ở trước mặt và bắt đầu thoải mái nói chuyện, giọng nói vô cùng nam tính, không hống hách, không khiêm tốn nhưng đủ hấp dẫn, gần một nửa số cô gái trong phòng không nghe được anh đang nói gì, tất cả đều bị mê hoặc.
“Cuối cùng, tôi nhắc nhở mọi người một câu.” Sau khi Cảnh Liêm Uy nói ra yêu cầu của mình, anh đóng tài liệu lại, dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn những người trong phòng, nói: “Cuộc thi một tháng tổng cộng có bốn tuần, tuần thứ năm sẽ diễn ra cuộc thi nội bộ của nhà họ Cảnh, sau đó các bạn sẽ chuẩn bị làm việc ở nhà họ Cảnh cho đến mùa xuân năm sau để tham gia Cuộc thi quảng cáo quốc tế Orlick , trong bốn tuần này sẽ lọai bỏ ba mươi người và chỉ còn lại mười người trong tuần thứ tư, cuối cùng trong mười người sẽ chọn ra hai người tham gia cuộc thi nội bộ ...”
Nói xong, Cảnh Liêm Uy thậm chí còn giơ hai ngón tay lên, động tác tuy đơn giản nhưng đầy ý chí cạnh tranh.
Đứng dậy cài cúc áo, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Mọi người bảo trọng.”
Vừa dứt lời, Cảnh Liêm Uy đã vươn tay cầm áo khoác và rời khỏi phòng họp trước, bầu không khí thoải mái trong cả phòng họp đột ngột thay đổi, ba mươi người bị loại trong một tuần, ba tuần sau đó chỉ còn lại mười người, cuối cùng chỉ còn lại hai người, vẫn chưa kết thúc, để có thể tham gia cuộc thi Quảng cáo Quốc tế Orlick , còn phải tiếp tục PK với những người khác mới có cơ hội!
Cuộc thi này ngay từ đầu đã đầy khói thuốc súng ...
Ra khỏi nhà họ Cảnh vẫn còn khá sớm, Ân Thiên Thiên đang đi trên đường bỗng đột nhiên nhìn thấy một vài người đi bộ đi ngang qua cô.
Ông bố trẻ bế con lên ngồi trên vai, cả hai gào thét chạy trên tuyết, trong khi người mẹ trẻ nhìn họ cười sau lưng, gương mặt dưới ánh nắng có vẻ hạnh phúc và mãn nguyện ...
Nhan Hi của cô, không phải cũng đã có một tuổi thơ đẹp đẽ như vậy sao? Chỉ là trong trí nhớ của cô đã thiếu đi những kí ức đó.
Trong một khoảnh khắc, Ân Thiên Thiên đột nhiên muốn gặp đứa trẻ đó ...
Đưa tay ra đón một chiếc taxi, Ân Thiên Thiên lên taxi nhưng không biết mình sẽ đi đâu, đột nhiên nhớ ra rằng khi cô đang trò chuyện video với Cảnh Liêm Uy vào tối hôm đó, cô đã nhìn thấy đồng phục học sinh của Cảnh Nhan Hi , lập tức nói cho tài xế biết địa chỉ.
Trường mẫu giáo Triều Tịch ở thành phố T là trường mẫu giáo tốt nhất nơi đây, quy tụ đội ngũ giáo viên và trình độ học vấn uyên bác, đây cũng là nơi đào tạo tài năng cho nhiều gia đình quý tộc nổi tiếng ở thành phố T, mối quan hệ ở đây cũng vô cùng phức tạp, Cảnh Nhan Hi học ở đây, lớp mẫu giáo lớn.
Khi đến cổng trường mẫu giáo, người bảo vệ ở cổng chào và hỏi Ân Thiên Thiên có chuyện gì.
Ân Thiên Thiên nhất thời không biết nói gì, cô đến đây hoàn toàn là vì nóng vội, không ai ở đây biết cô, ngay cả con gái Cảnh Nhan Hi cũng không biết cô ...
“Cô này, cô đến đây tìm ai vậy?” Người bảo vệ nhìn cô đầy nghi hoặc.
Hầu hết bọn họ ở đây đều là những cô cậu chủ nhỏ, ông lo sợ nếu ở đây xảy ra chuyện gì, ông không thể chịu nổi trách nhiệm.
Trong sân chơi mẫu giáo cách đó không xa, lũ trẻ đang chơi trò chơi, vì tất cả đều mặc đồng phục nên không thể phân biệt ai là ai, hơn nữa khoảng cách xa như vậy nên chúng không thể nhìn rõ là ai, một vài phụ huynh xung quanh Ân Thiên Thiên đi ngang qua cô để vào đón con, Ân Thiên Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cô mất con đã tròn năm năm, khi con mới sinh được vài ngày tuổi, trên đời này còn có người mẹ nào độc ác hơn cô? Cho dù bây giờ cô đứng ở đây, con gái cô cũng không nhận ra cô, có lẽ cô cũng không thể nhận ra con của cô ...
Lúc này, trong lòng Ân Thiên Thiên cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bảo vệ nhìn thấy Ân Thiên Thiên không nói gì, trong lòng có chút không hiểu được, nhưng cũng không dám lơ là nhiệm vụ của mình, cũng không thể đắc tội với những người ở đây được, đành bất lực nhìn như vậy, suy nghĩ có nên gọi cảnh sát hay không.
Ân Thiên Thiên cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc của mình, cô chỉ liếc nhìn sân chơi đằng kia, sau đó mỉm cười xin lỗi với các bảo vệ và quay người rời đi, nhưng chỉ có cô biết rằng, rời khỏi đây thì tất cả đều là hư ảo……
Một người mẹ như cô, Nhan Hi sẽ rất gét bỏ cô phải không?
Ở phía bên kia, Cảnh Nhan Hi đang nằm trên lan can chán nản nhìn về phía bên này, thấy bóng dáng của Ân Thiên Thiên, đôi mắt đen láy kia càng lúc càng sáng, tất cả bạn bè xung quanh đều nhìn thấy, hiếm khi thấy Cảnh Nhan Hi ở trường lại phấn khích như vậy….