CHƯƠNG 280: TRẦN VŨ XẢY RA CHUYỆN
Một đoạn đường phố dài lưu lại từng hàng dấu chân ngay ngắn, Cảnh Liêm Uy đứng ở bên cạnh Ân Thiên Thiên nhưng lại không duỗi tay ôm cô, cũng không nắm lấy tay cô, giống như một chú chó trung thành đứng sau cô nửa bước, nhìn phần mặt nghiêng của cô, nhìn thấy ánh mắt mềm mại của cô khi nhìn xuống cái bụng hơi nhô ra, nhìn cô từ một Ân Thiên Thiên hấp tấp mà đơn thuần ngây ngốc đã bị ép buộc trở thành một Ân Thiên Thiên trưởng thành như ngày hôm nay
Bông tuyết rơi xuống tán dù đỏ rực, hai người đi dạo trên đường phố không người nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên kia đường, người trong con đường náo nhiệt kia cũng ở trong ngôi nhà ấm áp nhìn bọn họ, mọi người đều là phong cảnh trong mắt mình...
Ân Thiên Thiên duỗi tay đón lấy một bông tuyết rơi ngoài tán dù, cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo đó, khóe miệng khẽ cong lên.
Một năm mới đã bắt đầu, cuộc sống của cô, cũng đã mở màn...
Hôm sau, lúc Ân Thiên Thiên thức dậy thì thế giới bên ngoài đã trắng xóa, thờ ơ nhìn TV thông báo tin tin tức nhà họ Hướng đã phá sản, bây giờ cô đã không còn quan tâm đến những người mà cô không đặt trong lòng rồi.
Nếu lúc trước Ân Nhạc Vy dám ra tay với đứa con của cô, vậy thì cô cũng không ngại để cô ta nếm thử cuộc sống gian khổ.
Trên TV, cuối cùng Hướng Thực cũng không có tuyên bố tin tức ly hôn với Ân Nhạc Vy, dù sao thì chuyện phá sản đã thành sự thật, Ân Nhạc Vy chỉ cần vẫn còn là người của nhà họ Ân, nhà họ Ân sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ nghèo khổ ăn ngủ ngoài đường, bây giờ Ân Nhạc Vy chính là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của người nhà họ Hướng, cho dù trong lòng có hận cô đã làm hại bọn họ ra nông nỗi này cỡ nào thì bây giờ cũng chỉ đành nhịn.
Ân Thiên Thiên nhìn hình ảnh Ân Nhạc Vy đang đeo khẩu trang để che đi khuôn mặt bị thương trên TV, nhịn không được bật cười.
Người nhà họ Hướng từ trước đến giờ đều không phải người tốt, bây giờ coi như dạy cho bọn họ một bài học! Hướng Quang Hùng trong lúc đương nhiệm đã làm ra không ít chuyện xấu xa, chỉ phá sản thôi cũng đã may cho bọn họ lắm rồi.
Tiện tay tắt TV, Ân Thiên Thiên xoay người về phòng sách thiết kế quảng cáo cho nhà họ Tề, tiêu chuẩn quảng cáo của nhà họ Tề đương nhiên là không thấp, vì vậy Ân Thiên Thiên đã suy nghĩ ra vài phương án khác nhau, thím Lưu dọn dẹp nhà xong rồi thì đóng cửa phòng sách lại giúp cô, nhẹ nhàng ngồi dưới phòng khách xem TV.
Minh tinh đang rất nổi tiếng dạo gần đây đúng là làm người ta thích muốn chết mà...
Ân Thiên Thiên ra khỏi phòng sách định lấy ít trái cây cho mình ăn, đã thấy thím Lưu đang ngồi ngoài phòng khách vui vẻ xem TV, đó là một bộ phim Sitcom, diễn viên chính là Trần Vũ.
Ân Thiên Thiên cầm một quả táo đứng gặm tại chỗ, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào đứa bé trai trên TV.
Trần Vũ chỉ mới vào giới giải trí được một đoạn thời gian ngắn mà đã có cảm giác như cá gặp nước vậy, thậm chí gần như mỗi lần cô ra khỏi nhà đều có thể nhìn thấy quảng cáo của Trần Vũ, cũng vì Trần Vũ nổi tiếng mà Ân Thiên Tuấn cũng hot một đợt, nhưng mà bởi vì Ân Thiên Tuấn không vào giới giải trí nên cũng đã bớt nổi tiếng rồi, không giống như Trần Vũ vẫn duy trì độ nổi tiếng.
Bây giờ mới nhớ, hình như đã lâu rồi cậu ta không có đến thăm mình.
Mà bây giờ Ân Thiên Thiên cũng không thể ngờ rằng, ngay lúc cô đang nhàn nhã ăn táo, Trần Vũ lại bị người ta đánh gần chết.
Kho hàng phía sau phim trường, xung quanh đều đang chất đống quần áo đạo cụ hỗn loạn, thỉnh thoảng còn sẽ nghe được tiếng người khác đụng ngã đồ vật, văng vẳng còn có tiếng tức giận mắng chửi nữa.
“Không phải rất nổi tiếng sao? Tôi thấy cũng cậu cũng rất giỏi đánh đấm mà, sao tự nhiên lại yếu ớt thế?” Người đàn ông dẫn đầu nói, đây là đội trưởng của một nhóm đang khá nổi tiếng hiện nay.
“Ha ha, tôi còn tưởng là cậu ta đánh đấm giỏi lắm chứ? Nghe nói là từ một thành lưu manh bò lên đến đây, thân phận thật nghèo túng!”
“Đúng vậy, không phải nói cậu ta có quan hệ không tệ với cậu hai nhà họ Ân sao? Bây giờ xem ra cũng chả là cái thá gì?”
“Tôi nghe nói cậu ta còn có một người chị, chỉ là không biết chị của cậu ta có đẹp như vậy không nữa...” Nói xong, người đàn ông này thô bỉ sờ lên mặt Trần Vũ: “Nếu có thể bắt được cả hai...”
Trần Vũ bị đánh cuộn tròn dưới mặt đất nghe thấy có người đang làm nhục chị của cậu, sự đau đớn trên mặt giống như đã biến mất, cậu ôm bụng duỗi tay túm lấy một cái ống sắt, lập tức đập mạnh về phía tên dê xồm kia, một gậy này đập thẳng lên cổ của gã, gã ta lập tức kêu gào thảm thiết.
“A! A! Đau quá! Trần Vũ, cái thằng chó chết này!” Người đàn ông đau đến tay trật khớp, ngã xuống đất điên cuồng kêu gào: “A, tay của tôi, tay của tôi!”
Mấy tên đồng bọn của gã bị Trần Vũ dọa sợ hết hồn, còn chưa kịp chuẩn bị đã bị Trần Vũ nhào vào đánh tới tấp, nếu như chỉ có mình cậu thì cậu thật sự sẽ không phản kháng, trong giới giải trí có rất nhiều đàn anh đàn chị, cậu chỉ vừa mới vào nghề, nhất định không được đắc tội với bọn họ, nhưng mà cố tình cho dù cậu có ăn nói khép nép thế nào thì vẫn cứ có người trêu chọc cậu, đám người này đã đánh cậu rất nhiều lần rồi, lần nào cũng chuyên chọn những chỗ khó thấy được như lưng, trước ngực hay trên đùi để đánh, hiển nhiên là đã làm chuyện này rất nhiều lần rồi! Cậu có thể nhịn được, nhưng mà cậu không cho phép người nào dám làm nhục chị của cậu, cho dù chỉ là nói thôi cũng không được!
Từng cái ống thép nện lên lưng, lên cánh tay của những người này, rất nhanh đã để lại dấu vết, nhưng mà Trần Vũ lại không hề để ý đến, vẫn cứ đánh theo cách riêng của cậu, cậu là tên lưu manh đã từng lăn lộn đầu đường xó chợ nhiều năm đó? Nếu như không có chút khả năng tự bảo vệ mình thì làm sao có thể sống đến bây giờ được chứ?
Cậu ăn nói khép nép là vì làm thế này sẽ nổi tiếng nhanh hơn một chút, cũng không phải là để cho người khác ăn hiếp.
Đánh được lần đầu tiên rồi thì sẽ có lần thứ hai, rất nhanh cậu đã đánh tất cả đám này nằm lăn ra đất, tùy tay ném ống thép sang một bên, Trần Vũ ôm bụng bước ra ngoài, mà bên ngoài đã có rất nhiều nhân viên làm việc nghe thấy tiếng động nên trốn ở một bên xem, nhưng lại chẳng có ai dám đi lên cản lại...
Chuyện như vậy ở trong giới giải trí cũng không ít, bọn họ cũng không thể lần nào cũng chạy lại lo được.
Chỉ là, không ngờ Trần Vũ lại lợi hại đến như vậy?
Nhưng mà đằng sau sự lợi hại này lại là mớ rắc rối vô tận!
Có người quen lại vỗ vai Trần Vũ, nhỏ giọng nói với cậu: “Trần Vũ, nếu như cậu có người chống lưng thì nhanh chóng gọi điện thoại báo một tiếng đi, bọn họ sẽ không để yên đâu.”
Trần Vũ cau mày, cậu cũng biết bọn họ sẽ không để yên, nhưng mà cậu lại không muốn đi tìm “người chống lưng”, bởi vì cậu vốn hoàn toàn chẳng có “người chống lưng” nào cả!
Trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt của Ân Thiên Thiên.
Trần Vũ thở dài, bây giờ chị đang mang thai, sao cậu có thể làm phiền chị được chứ?
Trần Vũ tùy tiện gật đầu rồi kéo cơ thể bị thương đi theo quản lý vào bệnh viện, mà quản lý vào bệnh viện rồi vẫn luôn khuyên Trần Vũ nhanh chóng gọi điện thoại cho Ân Thiên Thiên, nhưng cậu từ chối!
Tin tức Trần Vũ đánh nhau với nghệ sĩ khác ngày hôm sau đã được đưa tin, vừa nổ ra thậm chí còn hot hơn cả tin tức nhà họ Hướng phá sản nữa, trên khắp TV, mạng xã hội, đều là những cuộc phỏng vấn những nghệ sĩ bị đánh, có thể nói là làm cho độ yêu thích của Trần Vũ giảm mạnh chỉ sau một đêm!
Lúc Ân Thiên Thiên biết được tin tức này, lập tức gọi điện thoại cho Trần Vũ.
“Chị Thiên Thiên.” Điện thoại riêng vừa vang lên Trần Vũ đã nhanh chóng nghe máy, hoàn toàn quên mất những chuyện rắc rối ở thế giới bên ngoài, giọng điệu vui vẻ hỏi: “Cháu trai của em dạo gần đây có ngoan không? Có phải là rất quậy không?”
Ân Thiên Thiên nghe được giọng của cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn hỏi thăm một câu: “Trần Vũ, em không sao chứ? Có chỗ nào bị thương không? Kiểm tra chưa?”
Trần Vũ ở đầu dây bên kia đột nhiên yên lặng lại, từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, người duy nhất hỏi thăm xem cậu có bị gì không, chỉ có một mình Ân Thiên Thiên, ngay cả chị Trần Tú của cậu cũng tức giận mắng cậu là “óc heo”, không biết nhịn nhục người khác!
“Em không có chuyện gì, chị yên tâm.” Trần Vũ nhỏ giọng trả lời, nhanh chóng đổi đề tài: “Chị thì sao? Em bé có ngoan không?”
“Ừ, rất ngoan, nếu em có thời gian thì đến đây chơi, đừng ép bản thân mình quá.” Ân Thiên Thiên suy nghĩ một lúc rồi vẫn mở miệng nói: “Nếu như em có chuyện gì cần hỗ trợ thì cứ gọi điện thoại cho chị.”
Tuy rằng cô cũng chẳng giỏi giang gì, nhưng mà vẫn có được chút danh tiếng, muốn tìm một người cung không khó, lại nói cho dù bản thân cô không được, không phải còn có Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Tuấn sao?
Sau khi cúp điện thoại, Ân Thiên Thiên vẫn không yên tâm lắm, lại gọi một cú điện thoại cho Ân Thiên Tuấn.
Chuyện của Trần Vũ vẫn vô cùng nhốn nháo, fans hai bên ngày nào cũng cãi vã với nhau, ồn ào không ngừng, làm cho giới giải trí trong thành phố T trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Ngay lúc Ân Thiên Thiên đang chú ý đến sự kiện của Trần Vũ, cô lại nhận được một cuộc điện thoại, là một cuộc điện thoại làm cô sợ đến mức đứng bật dậy, người gọi điện thoại báo rằng, chủ nhân của số điện thoại này hiện đang có dấu hiệu sinh non, mà người đó chính là Đào Ninh.
Ân Thiên Thiên hoảng sợ gần như bay mất ba hồn sáu vía rồi, may là có thím Lưu nhanh chóng hồi phục tinh thần lại, nhờ người ở đầu dây bên kia nhanh chóng đưa Đào Ninh đến bệnh viện, xong lại lập tức gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Uy, bảo anh lập tức đến đây đón Ân Thiên Thiên, chờ cúp điện thoại rồi thì nhanh chóng an ủi Ân Thiên Thiên, bảo cô nhanh chóng đi thay quần áo, sau đó Cảnh Liêm Uy cũng chạy đến đúng lúc, đằng sau còn có Cảnh Liêm Bình và Cảnh Thiên Ngọc, nhìn cảnh này thì hình như lúc trước ba anh em bọn họ đang ở cùng với nhau.
Ân Thiên Thiên cũng không quan tâm mấy chuyện này, lôi Cảnh Liêm Uy lên xe chạy thẳng đến bệnh viện.
Tính ra Đào Ninh vẫn còn khá may mắn, lúc đó đã ở gần bệnh viện phụ sản Nam Đảo, đã được đưa thẳng qua đó, bác sĩ khoa sản của bệnh viện bận tối mày tối mặt, đặc biệt là khi nhìn thấy đứa bé chỉ mới được sáu bảy tháng thì càng bận rộn đến mức chân không chạm đất chuẩn bị đủ loại biện pháp dự phòng...
Khoan bàn đến việc người mẹ sinh non có nguy hiểm rất lớn, chỉ nói riêng việc đứa bé còn nhỏ tháng thế này, sinh ra rồi còn có thể nuôi sống hay không cũng đã là một vấn đề!
Hai mươi phút sau, mọi người rối rít chạy đến cửa phòng phẫu thuật của khoa sản bệnh viện Nam Đảo.
Ân Thiên Thiên vừa nhìn thấy Đổng Khánh lập tức chạy lên hỏi: “Đổng Khánh, rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Đổng Khánh cũng lắc đầu tỏ vẻ không biết, hôm nay anh cũng không có ở cạnh Đào Ninh mà! Nhưng mà nghe nói lúc đó Đào Ninh bị người ta “bao vây tấn công”, mà có một người trong số đó còn cố ý đánh vào bụng cô...
Lúc này, cũng không có ai chú ý đến sắc mặt của Cảnh Liêm Bình đứng bên cạnh đang vô cùng đáng sợ, cặp mắt đào hoa kia đã bắt đầu bốc lên lửa giận...
Có vài người hình như gan rất lớn!