CHƯƠNG 298: TÊN KHỐN CẢNH LIÊM UY
Bà cụ rất ghét Ân Thiên Thiên như thế này, luôn luôn có chút mưu kế nhưng có thể không để lại dấu vết nào lộ ra ngoài, cho dù là ở thời điểm này rồi mà cô vẫn muốn chia rẽ cháu trai và cháu dâu tương lai của bà ta! Nói: "Nhà họ Cảnh chúng tôi muốn đối phó với nhà họ Ân các cô căn bản chỉ là chuyện nhỏ! Đừng không biết tốt xấu nữa! Thừa dịp hiện tại tôi còn muốn cho cô chút tiền thì cô nhanh chóng cầm rồi cút đi cho tôi! Nếu không đừng trách tôi không niệm tình xưa!"
Nói xong thím Thẩm đã từ bên cạnh đưa một tờ chi phiếu.
Bà cụ cầm tờ chi phiếu lên hung hăng ném vào mặt Ân Thiên Thiên, nổi giận nói: "Mang theo đứa bé trong bụng cô cút đi cho tôi! Tôi nói cho cô biết, cô cầm số tiền kia ngoan ngoãn trở về dưỡng thân thể tốt cho tôi chờ sau khi cô sinh đứa bé ra tôi sẽ cho người tới đem đứa bé trở về! Xong xuôi tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền khác!"
Mím chặt cánh môi, Ân Thiên Thiên nhìn xem tờ chi phiếu đang phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống mặt đất trước mặt, phía trên viết một hàng số không, tròn ba mươi tỷ.
Không nhịn được, Ân Thiên Thiên cũng có chút muốn cười.
Cho tới bây giờ cô cũng không biết thì ra cũng còn có lúc cô lại đáng tiền như vậy.
Cô đã từng cho rằng ở trong lòng Cảnh Liêm Uy cô đáng giá nhất bởi vì anh từng nguyện ý dùng toàn bộ thế giới để đổi lấy cô nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra cô sai rồi, hơn nữa còn vô cùng sai, không phải chuyện lớn gì mà chỉ cần có người đứng ra nói cô ta là mối tình đầu của anh thì Cảnh Liêm Uy sẽ hoàn toàn quên đi sự tồn tại của cô...
Mà bây giờ cô ở trong mắt người nhà họ Cảnh căn bản không khác gì so với một người đẻ thuê...
Từ lúc nào mà Ân Thiên Thiên cô lại trở nên thấp kém như vậy...
Ngoài cổng truyền đến một trận đập cửa ầm ĩ nhưng cũng không có ai để ý, bà cụ vẫn vô cùng phẫn nộ như cũ, chỉ vào Ân Thiên Thiên bắt đầu nói: "Ân Thiên Thiên, cô có biết ở trong mắt người nhà họ Cảnh chúng tôi cô là như thế nào không?"
Nghe vậy, Ân Thiên Thiên ngước mắt lên nhìn bà ta không nói gì.
"Cô chính là một người phụ nữ đê tiện đang phải vội vàng lập gia đình!" Bà cụ Cảnh gần như là một mạch đem tất cả ý kiến đối với Ân Thiên Thiên đều nói ra, lúc này Ân Thiên Thiên mới biết được chỗ lợi hại nhất của bà cụ là cái gì: "Nhà họ Cảnh chúng tôi là gia tộc mà cô có thể với cao được sao? Ỷ vào Liêm Uy có chút hứng thú đối với cô mà cái đuôi đã nhô cao lên so với người khác rồi à! Còn xúi giục Cảnh Liêm Uy dọn ra ngoài ở! Trong mắt cô ngay cả chuyện tôn trọng lễ phép cơ bản nhất với người lớn cũng không có! Tôi nói cho cô biết, tôi chưa bao giờ cảm thấy hài lòng về cô!"
Bà cụ lợi hại nhất không phải ở chỗ nghe theo người ngoài về đánh giá cô mà là ở chỗ bà ta có thể rõ ràng rất không hài lòng về một người nhưng lại còn có thể làm ra dáng vẻ muốn cùng với cô chung đụng thật tốt, trong thời gian gả vào nhà họ Cảnh, Ân Thiên Thiên sợ bà ta cũng là bởi vì cô có thể nhạy cảm cảm thấy được rằng bà cụ không thích mình, nếu không so với toàn bộ nhà họ Cảnh, ai cô cũng không sợ lại đi sợ bà cụ sao?
"Lúc trước tôi để cô lấy cháu tôi vì tưởng rằng cô là một đứa bé hiểu chuyện, có thể hiểu ý tôi nhưng ai biết cô vậy mà mặt dày vô sỉ dù phải đi làm giám định xử nữ cũng muốn gả vào nhà họ Cảnh của tôi! Ân Thiên Thiên, cô không ti tiện thì còn là cái gì!" Nghĩ đến chuyện này bà cụ liền phẫn nộ, bà ta làm sao cũng không ngờ được mình đã ám chỉ rõ ràng như vậy mà Ân Thiên Thiên vẫn không hiểu? "Bây giờ ở trong mắt tôi cô cũng chỉ giống như là một thứ máy móc để sinh con cho nhà họ Cảnh chúng tôi mà thôi! Cô và tiểu tam không khác nhau ở chỗ nào đâu!"
"Bà cụ Cảnh! Xin bà tự trọng!"
Một âm thanh giống như nổi giận hét lên, Ân Thiên Thiên quay đầu lại trong nháy mắt liền lệ rơi đầy mặt.
Ân Thiên Tuấn mặt mũi tràn đầy giận dữ đi từng bước lớn cứ như vậy đi vào, sau lưng là người làm nhà họ Cảnh căn bản là không ngăn căn được...
Anh trai của cô, tới rồi...
Ân Thiên Tuấn tức giận không kềm được, khoảng cách anh ấy bị ngăn cản gần như vậy nên cũng nghe thấy lời của bà cụ bên trong rất rõ ràng, anh ấy chỉ tức giận hận không thể đi lên xé nát bà cụ ra, nếu không phải vẫn còn chút giáo dưỡng tối thiểu nhất thì anh ấy cũng không biết bây giờ mình sẽ làm ra làm gì chuyện gì nữa!
Bà cụ bị một tiếng gầm thét này của Ân Thiên Tuấn trấn áp, kinh ngạc nhìn Ân Thiên Tuấn đột nhiên xuất hiện.
Đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Tuấn cũng không nói gì chỉ cất bước đứng ở trước mặt cô dùng thân thể của mình làm thành một tấn khiên chắn chống đỡ cho cô để cô ở sau lưng mình muốn làm gì thì làm, tất cả mưa gió phía trước đều chuyển cho anh chống đỡ thay cô.
"Bà cụ Cảnh, tôi còn thực sự không biết thì ra giáo dưỡng của nhà họ Cảnh các người lại chính là như vậy! Nhìn thấy bên cạnh em gái tôi không có ai cho nên tất cả đều hùa vào ức hiếp một người phụ nữ đang mang thai sáu tháng, đúng không?" Ân Thiên Tuấn nói ra từng câu từng chữ, khuôn mặt còn ẩn chứa sự tức giận: "Hay là các người thật sự cảm thấy cô ấy chỉ có một mình, sau lưng không còn có ai chống đỡ nữa?"
Ý vị uy hiếp mười phần!
Mặc dù nhà họ Ân đối đầu với nhà họ Cảnh hoàn toàn không đáng để chú ý nhưng Ân Thiên Tuấn chính là người như vậy, có thể vì cô mà không để ý tất cả, có thể dùng hết toàn bộ sức lực chỉ vì không để cô phải chịu một chút ủy khuất nào!
Từ nhỏ đến lớn, nhiều lần như thế!
Người làm xung quanh nhận được một ánh mắt của Cảnh Nguyên Phước tất cả đều lui xuống, toàn bộ trong phòng khách chỉ còn lại mấy người như vậy.
Mặc dù bà cụ rất thích Ân Thiên Tuấn nhưng không có nghĩa là bà ta có thể chịu được Ân Thiên Tuấn nói mình như thế này, nhịn không được châm biếm hỏi lại: "Hừ, Thiên Tuấn, không phải cậu mới vừa trở về từ nước ngoài cho nên hồ đồ rồi chứ? Chỉ có một cái Thiên Ân mà cậu lại muốn đối đầu với Cảnh thị sao? Có phải quá không tự lượng sức rồi hay không?"
Ân Thiên Tuấn chỉ cười nhạt một cái nhìn bà cụ nói: "Bà cụ, bà chưa từng nghe qua chân trần không sợ mang giày sao?"
Một câu này khiến bà ta suýt chút nữa không thể thở nổi!
Đây ý là dù cho 'Thiên Ân' có bị phá hủy cũng muốn cùng chết với Cảnh thị?
Đến lúc đó kết cục có lẽ là 'Thiên Ân' tàn lụi nhưng Cảnh thị cũng sẽ bị đại thương nguyên khí, dù sao trong này liên quan đến Ân Thiên Thiên như vậy thanh danh của nhà họ Cảnh cũng sẽ bị hủy hết! Đây là chuyện mà bà cụ không thể tiếp nhận nhất!
Mà sau đó, người nhà họ Cảnh lại một lần nữa trông thấy người làm không thể cản trở nổi người thứ hai bước vào cửa nhà họ Cảnh! Đây là lần đầu tiên anh ta bước chân vào nhà họ Cảnh nhưng dù như vậy thì toàn bộ người từ trên xuống dưới nhà họ Cảnh đều biết anh ta.
Trình Thiên Kiều đứng ở bên cạnh Ân Thiên Thiên ánh mắt quan tâm nhìn cô một cái, ánh mắt nhu hòa kia lúc ngước mắt lên đã toàn toàn trở nên lạnh lùng trực tiếp nhìn những người ở nơi này, Trình Thiên Kiều chỉ nói một câu: "Bà cụ Cảnh, bà không biết Ân Thiên Thiên là người con dâu được lựa chọn mà ba mẹ tôi rất vừa ý sao? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì tôi thực sự không dám hứa chắc là ba mẹ tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Chỉ một câu đơn giản đã khiến cho tất cả người trong phòng không ai dám mở miệng.
Sắc mặt Cảnh Thiên Ngọc có chút khó xử nhưng vẫn cố gắng nhịn được, bà cụ theo bản năng liền nhìn Ân Thiên Thiên một cái, lửa giận trong lòng bùng nổ! Lớn tiếng nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Tốt cho một Ân Thiên Thiên! Quả nhiên là biết mê hoặc người khác, mê hoặc Cảnh Liêm Uy không tính bây giờ ngay cả cậu chủ của nhà họ Trình cũng bị mê hoặc! Ân Thiên Thiên, cô làm như vậy xứng đáng với Thiên Ngọc luôn đối xử tốt với cô không? Cô biết rất rõ ràng..."
"Bà cụ! Vậy bà làm như vậy có cảm thấy xứng đáng với sự hiếu thuận mà cô ấy đã từng dành cho bà không?" Trình Thiên Kiều trực tiếp hỏi lại, trên đường tới anh ta đã gọi điện thoại cho Cảnh Liêm Bình, hai người đều không nói gì, chỉ là tới hiện trường trực tiếp rồi mới khiến anh ta rõ ràng tình huống nơi này nhất nên mới vừa tiến đến đã nói mấy lời kia, đơn giản chính là muốn giữ thể diện cho Ân Thiên Thiên: "Tốt xấu gì thì cô ấy cũng đã từng là cháu dâu của nhà họ Cảnh bà, bà làm như vậy cũng không sợ truyền đi sẽ phá hỏng thanh danh của nhà họ Cảnh sao?"
Vừa mới nói xong, cửa phòng làm việc trên lầu lại lạch cạch một tiếng mở ra.
Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn lên, Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên đang từ bên trong đi ra, vẻ mặt Cảnh Liêm Uy nhìn không có gì thay đổi nhưng mặt mũi Mộc Yên Nhiên lại đang đỏ bừng, nhìn vô cùng động lòng người.
Cảnh Liêm Uy vừa xuất hiện, lửa giận trong mắt Ân Thiên Tuấn lại càng không thể che giấu được, mãi mới chờ được đến lúc Cảnh Liêm Uy và Mộc Yên Nhiên đi xuống lầu, gần như là không có một giây do dự quả đấm của anh ấy đã rơi xuống mặt Cảnh Liêm Uy, giống như lúc trước đánh anh ở trong bệnh viện, ra tay vừa hung ác vừa chuẩn xác!
"Thằng khốn nạn!"
Ân Thiên Tuấn nổi giận, Cảnh Liêm Uy hoàn toàn chưa kịp lấy lại tinh thần đã bị đánh ngã ra trên đất, người làm trong nhà vô thức muốn tiến lên lại bị ánh mắt của Cảnh Nguyên Phước khiến cho ngừng lại, giống như không nhìn thấy nhao nhao quay người đi xuống.
"Ân Thiên Tuấn, cậu làm cái gì vậy!" Bà cụ gầm thét.
"Liêm Uy!" Mộc Yên Nhiên nóng vội gọi.
Nhưng Ân Thiên Tuấn lại hoàn toàn không có phản ứng, một quyền đánh xuống hoàn toàn không đủ để lửa giận trong lòng anh ấy tiêu tán hết, anh ấy tiến lên nắm lấy cổ áo Cảnh Liêm Uy một đấm lại một đấm bắt đầu đánh: "Cảnh Liêm Uy! Cậu thật là có bản lĩnh! Lúc kết hôn cậu đã nói với tôi như thế nào mà bây giờ cậu lại làm như vậy? Cô em gái Ân Thiên Tuấn tôi nâng ở trong lòng bàn tay mà đến nhà họ Cảnh các người lại trở thành cái dạng gì thế này? Hả?"
Bịch! Bịch! Bịch!
Từng nắm đấm hung hăng rơi xuống trên người anh, lần này Ân Thiên Tuấn hoàn toàn không sợ để lại vết thương nên luôn luôn nhắm thẳng vào mặt Cảnh Liêm Uy mà đánh, Cảnh Liêm Uy theo bản năng muốn trở tay nhưng chỉ kịp nghe thấy lời của anh ấy, mà Ân Thiên Thiên đang vô ý thức chạy tới ở sau lưng cũng liền dừng lại cước bộ của mình ở gần đó!
"Ân Thiên Tuấn tôi chiều chuộng đến mức không nỡ đánh, không nỡ mắng, không nỡ để cô ấy phải chịu chút ủy khuất nào mà cô ấy ở trong mắt nhà họ Cảnh các người chính là một người phụ nữ đẻ thuê đê tiện sao? Hả? Có cần cô ấy sinh con của cậu xong còn phải tự mình ôm tới cho cậu sau đó mang ơn các người vì đã cho cô ấy nhiều tiền như vậy, cho nhiều ủy khuất như vậy, nhiều đau khổ như vậy đúng không? Cảnh Liêm Uy! Thằng khốn nạn này! Lúc trước tôi không nên mềm lòng để cho cô ấy lấy cậu!" Ân Thiên Tuấn tức giận đến mức huyết dịch khắp người đều tràn đầy yếu tố bạo lực, đặc biệt là lúc vừa rồi nghe thấy lời bà cụ kia nói thì lại càng muốn ngăn động tác trên tay lại cũng không nổi: "Gả cho cậu cô ấy nhận được cái gì? Bất hòa với nhà họ Ân ư? Ly hôn ư? Mang thai ư? Hay là bây giờ bị bà cậu mắng là thấp hèn, mắng là tiểu tam?"
Vốn Ân Thiên Thiên đang bước đến nhưng lại bởi vì Ân Thiên Tuấn nói như vậy liền dừng lại, sững sờ đứng ở nơi đó nhìn anh ấy.
"Mối tình đầu sao? Hả, Cảnh Liêm Uy cậu vẫn còn nhớ mối tình đầu đúng không? Nếu cậu còn nhớ mối tình đầu vậy thì cậu kết hôn làm cái gì? Vậy cậu động vào cô ấy làm cái gì? Vậy cậu luôn miệng nói là yêu cô ấy làm cái gì? Một cái mối tình đầu rắm chó liền quên mất người phụ nữ vẫn luôn ở bên cạnh cậu kia, tên khốn không bằng cầm thú này!" Ân Thiên Tuấn chỉ cần vừa nghĩ tới mình vừa mới đến nhà họ Cảnh đã nghe thấy người làm đang nói mối tình đầu của Cảnh Liêm Uy chính là Mộc Yên Nhiên, mà anh cũng bởi vì Mộc Yên Nhiên nên mới bỏ rơi Ân Thiên Thiên, lúc đó anh ấy suýt chút nữa đã làm thịt người đó khiến hai người làm kia sợ hãi cuống quít chạy mất: "Nếu như trong lòng cậu thật sự còn nhớ rõ Mộc Yên Nhiên vậy thì cậu tránh xa Ân Thiên Thiên xa một chút cho tôi!"
Từng câu từng chữ giống như nhắc nhở Cảnh Liêm Uy, vừa rồi Ân Thiên Thiên vẫn còn tồn tại.
Một đấm cuối cùng rơi xuống, Cảnh Liêm Uy bị đánh cho phun ra một ngụm máu nhưng anh vẫn ngước mắt nhìn cô gái nhỏ bỗng nhiên ngừng bước chân lại kia.
Cô chỉ đứng ở sau lưng bọn họ, không khóc không làm ầm ĩ thậm chí không có cảm xúc gì cứ như vậy nhìn anh. Bộ quần áo rộng rãi mặc trên người cô cũng không thể che giấu được cái bụng đã nhô cao kia, giờ khắc này Cảnh Liêm Uy bỗng nhiên cảm thấy hoảng hốt ngay tiếp theo còn có phẫn nộ nhè nhẹ!