Nhiễm Tịch Vi nghe được lời Doãn Tư Thần, liền ngẩng đầu nhìn anh. Miệng cô ta run rẩy, chưa mở miệng nói lời nào thì nước mắt đã giàn giụa rơi xuống như mưa, bộ dáng uỷ khuất giống như uất ức muốn chết.
“Tư Thần, anh đang trách em sao?” Nhiễm Tịch Vi nói được một câu này, nước mắt lại ào ào chảy ra: “Em chỉ muốn quan tâm anh, cô ấy lại nặng lời với em! Em thấy rất tổn thương! Giờ anh cũng nói em như vậy!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần hơi ngờ vực, khoé mắt chậm rãi thay đổi cảm xúc: “Em đã nói gì?”
“Em chỉ nói cô ấy nên để ý đến anh hơn, không nên gây chuyện phiền toái như vậy, không lẽ em nói sai sao?” Nhiễm Tịch Vi uỷ khuất nói: “Cô ấy lại nói cái gì nào là nếu em thích anh thì cũng phải đợi đến khi cô ấy và anh ly hôn thì… Ô ô ô… Thật quá đáng, sao có thể nói như vậy với người ta? Em rất tổn thương…”
Nhiễm Tịch Vi khóc rống lên, mỗi câu nói đều mang theo giọng điệu làm nũng. Cô ta vừa khóc vừa hé mắt quan sát thái độ của Doãn Tư Thần.
Đôi mắt Doãn Tư Thần chỉ hơi run rẩy, còn lại không có bất kỳ biểu tình gì.
Thấy vậy, Nhiễm Tịch Vi có hơi thất vọng.
“Tư Thần, có phải em thật sự không nên can thiệp vào chuyện của anh? Nhưng em chỉ đơn thuần quan tâm anh thôi! Chẳng lẽ là bạn bè mà đến cả quyền quan tâm cũng không được sao?” Nhiễm Tịch Vi cắn môi, vẻ uỷ khuất tưởng như đau khổ đến thấu trời xanh: “Tư Thần, dù sao chúng ta đã từng yêu nhau, cho nên chúng ta là những người gần gũi nhất, đúng không? Tuy chúng ta đã… nhưng thật sự em vẫn không thay đổi, vẫn luôn quan tâm anh! Em sẽ không làm bất kỳ chuyện gì tổn hại hay làm anh khó xử!”
Ánh mắt Doãn Tư Thần sáng lên, trong đầu anh lại đang nghĩ đến chuyện khác.
Cố Hề Hề, cô ấy không phải đang ghen chứ?
Tưởng tượng đến khả năng này, tâm tình Doãn Tư Thần đột nhiên thấy vui sướng khó diễn tả.
Nếu cô ấy ghen với Nhiễm Tịch Vi, có phải có cô ấy cũng có tình cảm với mình?
Nhớ tới buổi chiều khi ngủ dậy, cô ấy còn lén ngoạm vào vành tai của mình, giờ lại nghe những lời này của Nhiễm Tịch Vi, chuyện này hoàn toàn có khả năng?
Nghĩ đến việc Cố Hề Hề đã động tâm với mình, trái tim Doãn Tư Thần quả thật muốn tung bay!
Nhiễm Tịch Vi thấy đáy mắt Doãn Tư Thần hiện lên sự kích động, cô ta còn tưởng rằng anh đang đứng về phía mình, tin lời mình nói, Nhiễm Tịch Vi liền tiến thêm một bước, tiếp tục nói: “Tư Thần, thật ra em không phải không hiểu ý tứ của Cố Hề Hề. Dù sao thì cô ấy hiện tại mới là người vợ danh chính ngôn thuận của anh, mà em… em… em chỉ có thể đứng xa xa nhìn anh…”
Trong đầu Doãn Tư Thần bây giờ đã chìm đắm trong câu hỏi có phải Cố Hề Hề đã động tâm với anh, hoàn toàn không phát hiện Nhiễm Tịch Vi đang ca thán ai oán, anh tức khắc giật mình, nói: “Ừ, đúng vậy, Hề Hề bây giờ đã là vợ của tôi, nên mong em nếu có chuyện gì thì cũng thông cảm với cô ấy!”
Nói xong câu này, Doãn Tư Thần liền xoay người rời đi.
Anh muốn đi tìm Cố Hề Hề nói cho rõ ràng! Anh phải hỏi cô có phải cô đã yêu anh!
Nhiễm Tịch Vi vừa định mở miệng, liền nhìn thấy Doãn Tư Thần xoay người bỏ đi, cô ta tức tối dậm chân liên tục: “Thật là! Nhiều năm rồi mà EQ (*) của anh sao vẫn còn thấp như vậy! Em đã khóc thành thảm thương đến nhường này mà vẫn không biết an ủi em sao?”
(*) Emotional Quotient: chỉ số cảm xúc. EQ cao thể hiện khả năng của một người hiểu rõ bản thân mình cũng như thấu hiểu người khác, khéo léo trong giao tiếp giữa người và người.
Nhiễm Tịch Vi nghĩ nghĩ, cô ta không thể ngồi đây chờ bại trận, cần phải chủ động xuất kích. Nếu không thể trực tiếp tấn công Doãn Tư Thần về mặt tình cảm, vậy thì phải đi đường vòng về chuyện công việc!
Doãn Tư Thần không phải muốn ở lại thành phố K để thương lượng với Mặc Tử Hân về dự án khai thác nguồn năng lượng sao? Đúng lúc mình am hiểu về các công việc hậu cần, vậy phải chủ động đề nghị giúp đỡ cho anh!
Được, cứ quyết định như vậy đi!
…
Cố Hề Hề nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Ôi, không ngờ vậy mà đã tối rồi.”
Mộc Nhược Na để cuốn tạp chí trong tay xuống, nói: “Cậu còn chưa biết à? Múi giờ ở thành phố K chênh lệch một tiếng so với thành phố N, nên giờ này thì trời cũng đã tối.”
Cố Hề Hề vươn vai co giãn thân thể một chút, nói: “Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về. Tiểu Vương, em nên nghỉ ngơi nhiều một chút, không cần vội vàng quay về làm việc. Chuyện này xem như là tai nạn lao động, chị sẽ thay em gửi đơn xin nghỉ bệnh!”
Tiểu Vương quả thật rất cảm động!
Cô đã làm việc cho tập đoàn Doãn thị được một thời gian dài, nhưng một chủ nhân biết lo lắng cho người của mình như vậy, đúng là một điều hiếm thấy!
Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na cùng rời khỏi phòng bệnh, đi chưa được vài bước đã nghe tiếng Mặc Tử Hân đang nói chuyện điện thoại: “Bá phụ, người đừng lo lắng, con sẽ giúp người làm tốt việc này! Người đừng sốt ruột, chuyện này không có gì đâu!”
Cố Hề Hề không định quấy rầy Mặc Tử Hân, nhưng cô nghe nhắc tới Vân lão gia, liền nhịn được mà dừng bước.
Mặc Tử Hân cũng thấy được Cố Hề Hề, nên hướng về phía Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, gật đầu xem như chào hỏi.
Cố Hề Hề đứng yên, chờ Mặc Tử Hân cúp điện thoại xong, mới mở miệng hỏi: “Vân lão gia có chuyện gì vậy?”
“À không có việc gì. Người nhân viên chuyên làm báo cáo thống kê tài chính của Vân gia, đột nhiên có việc phải xin nghỉ, nên tháng này việc làm báo cáo vẫn chưa có ai lo liệu. Giờ tới cuối tháng phải tính lại sổ sách để phát tiền lương cho mọi người, mới chợt nhớ ra báo cáo vẫn chưa làm. Cũng không có gì, tôi sẽ đưa người của tôi qua giúp bá phụ là được.”
Cố Hề Hề vốn muốn cảm tạ Vân gia, giờ nghe nói đến chuyện này liền muốn làm chút gì đó để báo đáp Vân gia một chút. Cô lập tức nói: “Phải không? Tôi cũng biết chút ít về việc làm báo cáo tài chính, nếu Vân gia không chê, tôi có thể giúp Vân gia tính sổ sách tháng này.”
Ánh mắt Mặc Tử Hân hiện lên sự kinh hỉ: “Thật vậy à?”
Cố Hề Hề cười gật đầu.
Mộc Nhược Na vui vẻ nói: “Thật tốt quá, chúng ta lại có thể có lý do đến Vân gia dùng bữa! Whoa, tôi rất thích món điểm tâm của Vân phu nhân, đúng là món ngon nhất trên đời!”
Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân cùng nở nụ cười.
Khi Doãn Tư Thần đến bệnh viện thì được báo là Cố Hề Hề vừa mới rời khỏi.
Con chuột đồng nhỏ này, vì sao lại không chịu đợi anh? Anh hiện tại có cả ngàn lời muốn hỏi cô!
Anh muốn hỏi rõ tình cảm của Cố Hề Hề!
Anh trước nay chưa bao giờ cảm thấy khát vọng muốn xác định một điều gì như vậy, nhất là xác định tình cảm của một người!
Nếu lúc này có ai chỉ vào mặt anh mà nói anh bị điên, anh cũng không do dự mà thừa nhận!
Nếu là vì cô mà điên cuồng thì có làm sao?
Chỉ là vì sao chuột đồng nhỏ lại không chịu chờ anh một chút?
Doãn Tư Thần lấy di động ra muốn gọi cho Cố Hề Hề, anh chưa kịp gọi thì di động đã reo lên, là cuộc gọi của Tiểu A, anh lập tức bắt máy: “Như thế nào?”
“Tổng giám đốc, theo ý tứ của ngài đã xử lý thoả đáng mọi việc!” Tiểu A báo cáo lại chuyện của Trương Lệ: “Còn về phần tên họ Chu kia…”
“Loại đàn ông này tồn tại trên đời chỉ chật đất! …Nhưng thôi, tôi còn phải tích đức cho tiểu thiếu gia sắp chào đời, chỉ cần khiến ông ta biến khuất mắt! Đừng để bổn thiếu gia nhìn thấy là được!” Doãn Tư Thần cuối cùng vẫn thay đổi chủ ý ban đầu.
Nếu theo tính cách của anh trước kia, thì những tên cặn bã như thế này sẽ không thể tiếp tục sống nữa. Nhưng bây giờ đã khác, anh có gia đình, có vợ, và có một đứa con trai!
Anh phải vì chính gia đình của mình mà làm việc thiện!
Nếu quả thật có báo ứng, thì cứ để hết một mình anh gánh, không được tổn hại đến Hề Hề và con trai!
Tiểu A yên lặng nhớ kỹ mệnh lệnh của Doãn Tư Thần, sau đó nói thêm: “Tổng giám đốc, tôi vừa nhận được tin tức từ tổng công ty, chủ tịch đã sắp xếp ổn thoả theo ý của ngài, ngày mai bác sĩ và những người khác sẽ đến đây.”
Doãn Tư Thần lúc này mới nhớ tới chuyện quan trọng, đúng vậy, anh cần tranh thủ thời gian mua một căn nhà!
Nếu cứ ở lại trong nhà của Kiều Kỳ, đúng là bất tiện.
Được rồi, bữa khác sẽ nói chuyện rõ ràng với cô ấy!
Còn hiện tại phải mau chóng sắp xếp một căn biệt thự ở thành phố này. Doãn Tư Thần không chần chừ, liền nói Tiểu A liên hệ các khu trung tâm mua bán bất động sản bậc nhất.
Nghe được tin Doãn Tư Thần muốn mua nhà ở thành phố K… Các ông chủ lớn chuyên buôn bán nhà đất ở nơi này liền tung tăng đem chìa khoá nhà dâng đến tận cửa.
Mua cái gì mà mua! Là trực tiếp dâng cho anh!
Không dễ để có cơ hội lấy lòng tổng giám đốc tập đoàn Doãn thị như vậy!
Đừng nói là bán, mà là đưa cho anh không lấy tiền, bọn họ đều nguyện ý! Chỉ cần có thể giao lưu cùng với tập đoàn Doãn thị, thì tốn bao nhiều tiền cũng đáng! Vậy nên chỉ vì Triệu thiếu phu nhân đã cùng Cố Hề Hề trò chuyện vài câu lúc chiều nay, Triệu đại gia cũng ít nhiều được Doãn Tư Thần ưu ái.
Chọn lựa thật lâu, cuối cùng Doãn Tư Thần chọn được một căn biệt thự không xa so với biệt thự của Kiều Kỳ.
Dù chỉ là ở một thời gian ngắn, anh tuyệt đối không để Cố Hề Hề uỷ khuất, mà trực tiếp chọn cho cô một căn biệt thự sang trọng và thoải mái. Sau khi chọn được căn nhà như ý, mọi việc còn lại giao cho Tiểu A tiếp tục xử lý.
Còn lúc này, Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na đã cùng với Mặc Tử Hân đang ở Vân gia, vui vẻ dùng bữa tối. Những người khác đều cho rằng Cố Hề Hề chỉ là một bình hoa, cùng lắm là người giúp Doãn gia nối dõi tông đường.
Nhưng đến khi Cố Hề Hề xem lại sổ sách tài chính, rồi gọi các nhân viên tới, sau đó bắt đầu đối chiếu các số liệu, những người khác của Vân gia mới bắt đầu ý thức, Cố Hề Hề thật sự tính toán được các báo cáo tài chính rất chi tiết!
Mộc Nhược Na có vẻ hơi khó tin, nhìn Cố Hề Hề: “Nói tôi nghe đi, cậu từng làm việc này lúc nào?”
Ngón tay Cố Hề Hề liến thoắng gõ liên hồi trên bàn phím máy vi tính, chậm rãi trả lời: “Trước khi gả cho Doãn Tư Thần, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ ở bộ phận hậu cầu, hơn nữa tôi không có gia thế gì đặc biệt nên càng phải nỗ lực làm việc, mọi người trong văn phòng cứ có việc là đều quăng cho tôi làm, sau đó dần dần tôi đã thông thạo mọi báo cáo chuyên môn của toàn bộ công ty. Báo cáo tài chính chỉ là một trong số những thứ tôi thường làm!”
Giọng nói Cố Hề Hề nhẹ nhàng, không thoáng chút cảm xúc nào, nhưng người khác nghe mà thấy đau xót. Đặc biệt là Vân phu nhân, quả thật bà cảm thấy thương xót đến rơi nước mắt.
Cố Hề Hề đã quen làm công việc này, cho nên cô làm rất nhanh chóng và không một chút áp lực. Hơn nữa người tiền nhiệm làm việc cũng rất tốt, sổ sách tính toán kỹ lưỡng không có sai sót, tình hình tài chính tháng này lại thay đổi không nhiều, cho nên Cố Hề Hề đã hoàn thành bảng thống kê cùng với bảng biểu tiền lương trong tích tắc.
Nhìn máy in bắt đầu in tài liệu mà Cố Hề Hề vừa làm, ánh mắt Mặc Tử Hân lại nhìn cô sâu thẳm vài phần.
Cố Hề Hề vẫn luôn mang đến cho mọi người sự ngạc nhiên và kinh hỉ!
Khi rời khỏi Vân gia đã là nửa đêm, Vân gia rất muốn giữ Cố Hề Hề ở lại, nhưng rõ ràng không thể! Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na lễ phép từ chối hảo ý của Vân gia, liền quay trở về biệt thự của Kiều Kỳ.
Hôn lễ của Kiều Kỳ chỉ còn một ngày nữa sẽ hoàn toàn kết thúc, hai người chỉ tham dự một chút lúc đầu, còn lại quá trình đều bỏ đi vui chơi bên ngoài.
Ngày hôm nay quả thật bận rộn đủ chuyện phong phú trên đời!
Trở về phòng, Cố Hề Hề mệt mỏi, chuẩn bị một chút liền nằm xuống ngủ.
Edited by Airy
Beta by Airy