Vậy nên khi Doãn Tư Thần chủ động đề nghị đi Anh quốc tìm đến Cảnh gia thì Cố Hề Hề cực kỳ vui vẻ, ông xã của cô đúng là số một!
Giải quyết xong vấn đề tưởng chừng nan giải của Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro thì ai nấy đều vui mừng, chỉ trừ một người đang ở nước ngoài xa xôi… là Thượng Kha. Thời điểm Thượng Kha nghe được tin Mộc gia và gia tộc Hirayama gặp nhau bàn chuyện lễ cưới, trái tim anh quả thật tổn thương, đau khổ đến mức có thể viết ra một bi kịch không thua gì tác phẩm của Shakespeare. Nhưng hiện tại đã quá muộn, nếu trước đây anh kiên quyết hơn với tình cảm của mình thì mọi chuyện đã không thế này.
Vợ chồng ngài Hirayama gửi Mộc gia rất nhiều sính lễ hậu hĩnh rồi vui vẻ trở về Nhật Bản chuẩn bị cho hôn lễ. Hôn lễ của nhị thiếu gia gia tộc Hirayama dĩ nhiên phải tổ chức ở cả Nhật Bản và Trung Quốc.
Vì muốn tổ chức hôn lễ cùng một ngày với Mộc Nhược Na và Mặc Tử Huyên nên ngày kết hôn của Cố Hề Hề đã tạm thời được dời lại xa hơn, cô muốn tranh thủ thời gian đến Anh quốc thăm Cố Miểu, cũng như hỗ trợ Cảnh Dung xử lý vấn đề tại Cảnh gia. Mà muốn đến Anh quốc thì Cố Hề Hề phải tịnh dưỡng một thời gian trước khi rời khỏi Trung Quốc, vậy là một tháng lại qua đi.
Khi các bác sĩ xác định cơ thể Cố Hề Hề đã khoẻ mạnh và qua thời kỳ thai nghén, có thể tự do đi lại thì Cố Hề Hề lập tức túm lấy Doãn Tư Thần cùng cặp đôi đang thời kỳ mật ngọt Mộc Nhược Na – Hirayama Jiro bay đến Anh quốc.
Khu vực Châu Âu này đối với Cố Hề Hề và Doãn Tư Thần vô cùng quen thuộc, vừa đáp máy bay xuống thì trước hết họ liền đi tìm bá tước Phillips.
Đến khi chính mắt nhìn thấy Cố Miểu trở thành một vị tiểu quý tộc Anh quốc thì Cố Hề Hề vui mừng khôn xiết, không nhịn được cảm khái. Không có Doãn Ngự Hàm bên cạnh lôi kéo trò nghịch ngợm thì Cố Miểu giờ trở thành một bé ngoan đích thực, đáng yêu không ai lại không thích.
Cố Miểu gặp được Cố Hề Hề cũng cực kỳ hạnh phúc, cậu bé quấn lấy cô không rời nửa bước. Bá tước Phillips chỉ xuất hiện vài lần, sau đó vì bận bịu cũng không thấy mặt đâu. Hirayama Jiro thì đi tìm nhị thiếu gia của gia tộc Phillips để trò chuyện, nhưng bọn họ thì có chuyện gì để nói? Chỉ đơn giản là một người lôi ra cả đống ống nghiệm, người kia thì tuần tự thí nghiệm từng ống, đấy là cách giao lưu tình bạn giữa họ.
Lần này đến Anh quốc thì Cố Hề Hề rốt cuộc đã gặp được đại thiếu gia của gia tộc Phillips, người này quả thật là một kẻ suy nhược ốm yếu, nếu không nằm liệt trên giường thì cũng là ngồi xe lăn, nói chuyện được vài câu thì sẽ ho suyễn. Khó trách vì sao đại công tước Phillips không trông mong gì việc duy trì hậu thế từ vị đại thiếu gia này.
Sau khi ghé thăm gia tộc Phillips vài ngày thì Doãn Tư Thần cùng mọi người đã chủ động đến Cảnh gia. Ở London này thì Cảnh gia là một gia tộc thuộc tầng lớp thượng lưu, không chỉ bởi vì thế lực của họ, mà vì trước nay họ vẫn luôn duy trì quan hệ tốt đẹp với các gia tộc khác, vậy nên dù các gia tộc của Anh quốc có tư tưởng kỳ thị người Châu Á thì vẫn rất coi trọng huyết thống Hoa kiều của Cảnh gia.
Cảnh gia sở hữu một trang viên rất lớn ở ngoại thành London, các trang viên ở Anh quốc đều có phong cách rất đẹp và thơ mộng, trang viên của Cảnh gia lại càng đặc biệt vì sự hoà hợp giữa phong cách Á – Âu.
Thời điểm xe dừng trước cửa trang viên, Cố Hề Hề còn chưa kịp xuống xe đã phải ngỡ ngàng lên tiếng: “Kiến trúc sư thiết kế nơi này thật là tài hoa hơn người! Mỗi một chi tiết nhỏ nhặt từ cành cây ngọn cỏ đều rất hài hoà.”
Cảnh Dung bước ra nghênh đón, nghe được lời khen này thì mỉm cười nói: “Tôi xin thay mặt tổ tiên Cảnh gia cảm ơn lời khen tặng của Doãn thiếu phu nhân.”
“Trang viên này do tổ tiên của Cảnh gia thiết kế?” Cố Hề Hề ngạc nhiên hỏi.
Cảnh Dung cười tủm tỉm gật đầu: “Đúng vậy.”
Cố Hề Hề càng thêm tán thưởng: “Thảo nào… quả thật rất độc đáo!”
Doãn Tư Thần đứng bên cạnh tỏ vẻ khổ tâm, vì sao trang viên của anh cũng rất đẹp mà vợ lại chưa bao giờ khen?
Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro xuống xe, cũng tỏ vẻ thích trang viên này, thân là gia chủ như Cảnh Dung càng thêm vui vẻ.
“Ba của tôi đã ở thư phòng đợi mọi người.” Cảnh Dung nói xong, liền nhỏ giọng nói thêm: “Gia tộc của tôi khá phức tạp, nếu lát nữa có vấn đề gì thì mong bỏ qua.”
Cố Hề Hề nghe đã hiểu, vấn đề gì có thể xảy ra ngoại trừ mấy người anh của Cảnh Dung chứ? Cẩn thận suy ngẫm thì việc họ khó chịu cũng dễ hiểu, việc có một người em trai cùng cha khác mẹ chỉ đáng tuổi con mình là một chuyện không hề dễ chịu, lại là một người có khả năng cạnh tranh vị trí thừa kế… Khó trách tất cả họ đều coi Cảnh Dung là cái gai trong mắt.
Đợi mọi người đều đi vào, Cảnh Dung mới kéo Cố Hề Hề lại, hỏi nhỏ: “Sao Huyên Huyên không cùng tới?”
Cố Hề Hề trừng mắt một cái: “Bây giờ đến để làm gì? Việc nhà của anh còn chưa giải quyết xong, nếu không phải vì nghĩ cách để ba chị em chúng tôi có thể kết hôn cùng một ngày thì tôi cũng không muốn dính vào rắc rối của gia tộc nhà anh đâu!”
“Đúng, đúng, đúng, chị Cố đại nhân đại lượng, chị Cố là người tốt.” Cảnh Dung nói liên hồi: “Tôi sẽ nghe chị Cố hết!”
Cố Hề Hề lớn tuổi hơn Mặc Tử Huyên, Cảnh Dung nếu cưới Mặc Tử Huyên làm vợ thì gọi Cố Hề Hề một tiếng chị cũng không phải là quá, chỉ là phụ nữ thì không ai thích danh xưng nghe có vẻ lớn tuổi bao giờ.
“Anh mới là chị! Tôi rõ ràng còn trẻ tuổi hơn anh!” Cố Hề Hề trừng mắt nói.
Cảnh Dung lập tức cười: “Vâng vâng vâng, kêu cô là bà nội tôi cũng chịu! Chỉ cần có thể giúp thuyết phục gia đình tôi là được…”
Cố Hề Hề: “…”
Những người đi ở phía trước nghe được màn đối thoại này đều không nhịn được cười.
Đối với việc Doãn Tư Thần đến thăm, mọi người ở Cảnh gia đều có vẻ rất nhiệt tình. Không chỉ có Cảnh Dung ra đón ngoài cửa mà cả những người có quyền thừa kế đều ra nghênh đón.
“Doãn chủ tịch đích thân tới Cảnh gia, thật là bồng tất sinh huy!” Người anh lớn của Cảnh Dung chủ động bắt tay Doãn Tư Thần, hào hứng nói: “Doãn chủ tịch là khách quý của Cảnh gia!”
Doãn Tư Thần mỉm cười đáp: “Nào có, ngài đã khách khí. Trang viên của Cảnh gia là một tuyệt tác hiếm thấy, cảnh đẹp này vốn đã khó gặp, nay lại được thưởng thức, nào dám mạo muội quấy rầy.”
Nhìn hai người đàn ông này lời qua tiếng lại trang trọng, Hirayama Jiro quay sang Mộc Nhược Na nói: “Thương nhân đúng là thích nói xạo!”
Mộc Nhược Na liếc mắt một cái: “Em cũng là thương nhân đấy!” (*)
(*) Ở những chương trước ad để Mộc Nhược Na xưng hô với Hirayama Jiro là “cậu – tôi” do Mộc Nhược Na chưa xác định tình cảm, nhưng từ chương hai người chính thức quyết định sẽ kết hôn thì đổi thành “anh – em” nhé.
Hirayama Jiro vội vàng nói chữa: “Thương nhân nói dối phải có nghệ thuật! Chỉ cần có nghệ thuật khéo léo thì không sao!”
Ừm, tiếng Trung của Hirayama Jiro quả nhiên ngày càng giỏi.
Cố Hề Hề nhận ra người anh lớn này có lẽ chênh lệch tuổi tác với Cảnh Dung khoảng ba mươi tuổi, các người anh còn lại cũng lớn hơn Cảnh Dung rất nhiều tuổi, khó trách họ lại có thành kiến phản cảm với Cảnh Dung như vậy. Tuy đa số các đại gia hào môn khi lấy vợ lẽ đều sẽ khá lớn tuổi, nhưng chênh lệch nhiều thế này thì lại là một vấn đề.
Đến khi Cố Hề Hề nhìn thấy Cảnh lão gia và Cảnh phu nhân thì mới biết chênh lệch tuổi tác thật sự là thế nào. Cảnh lão gia đã hơn bảy mươi tuổi, còn Cảnh phu nhân bất quá chỉ hơn bốn mươi. Cảnh lão gia có vẻ xấp xỉ tuổi với Mặc lão gia tử, nhưng con của ông ấy lại cùng thế hệ với Cố Hề Hề…
Cảnh lão gia từ xa bước đến chào đón, lôi kéo tay Cố Hề Hề và vui vẻ nói: “Vân nhị tiểu thư, thật ngưỡng mộ đã lâu!”
“Bá phụ, ngài khách khí rồi!” Cố Hề Hề hơi xấu hổ trả lời, rõ ràng đối phương đáng tuổi ông nội của mình nhưng cô chỉ có thể gọi một tiếng bá phụ, thật là khó tưởng tượng…
Cảnh lão gia sảng khoái nói: “Ta ngưỡng mộ văn hoá truyền thừa của Vân gia đã lâu, chỉ tiếc chưa có cơ hội gặp mặt. Hôm nay có thể được Vân nhị tiểu thư đích thân tới đây, đúng là phúc khí của Cảnh gia.”
Cố Hề Hề khiêm tốn cười: “Bá phụ thật khiêm tốn, tổ tiên Cảnh gia có thể kiến tạo cả một trang viên xa hoa lộng lẫy thế này, hẳn là một bậc uyên bác kỳ tài về kiến trúc. Dù con đã đọc rất nhiều sách vở nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy một kiến trúc tuyệt vời thế này, hôm nay đúng là có dịp mở mang tầm mắt.”
Nghe được lời khen ngợi của Cố Hề Hề, Cảnh lão gia càng nở nụ cười hào sảng thích thú.
Sau lời chào hỏi khách sáo thì mọi người đều vào thư phòng.
Cảnh phu nhân và các người con đều chờ bên ngoài, trong thư phòng chỉ có Cảnh lão gia cùng Doãn Tư Thần, Cố Hề Hề, Mộc Nhược Na và Hirayama Jiro.
Lúc này không còn người ngoài, Doãn Tư Thần không cần khách sáo, anh đi thẳng vào vấn đề chính: “Chúng tôi đến đây lần này vì hôn ước của Cảnh gia và Mặc gia, mong muốn được sự cho phép của ngài để họ nhanh chóng thành hôn. Vợ của tôi và Mộc tiểu thư cùng Mặc tiểu thư vốn là bạn bè thâm tình, mong muốn chúng tôi có thể cùng tổ chức hôn lễ. Không biết ý ngài thế nào?”
Cảnh lão gia hơi hơi gật đầu, nhìn Cố Hề Hề và Mộc Nhược Na, quan hệ bạn bè giữa họ và Mặc Tử Huyên thì ông đều rất rõ. Hôn ước giữa Cảnh gia và Mặc gia đã được hứa hẹn từ lâu, theo lý thì giờ kết hôn cũng không có gì không ổn.
Cảnh lão gia thở dài một tiếng: “Không ngờ hôn sự của Cảnh Dung lại khiến mọi người nhọc lòng thế này, dĩ nhiên hôn ước này phải thành toàn, chỉ là hiện tại có một chút phiền phức.”
Cả bốn người nhìn nhau, đồng thanh hỏi: “Xin hỏi là có chuyện gì?”
Vẻ mặt Cảnh lão gia khó xử: “Thật ra không phải chuyện gì lớn, chỉ là Cảnh gia xưa nay có quy củ, khi anh lớn chưa kết hôn thì các em trai lẫn em gái sẽ không thể tính đến chuyện hôn nhân. Trên Cảnh Dung vẫn còn một người anh, đến nay còn chưa kết hôn. Dựa theo quy củ thì Cảnh Dung chỉ có thể làm lễ đính hôn, chưa thể kết hôn.”
Nani (cái gì)?
Bốn người lần nữa nhìn nhau, ở thời đại này mà còn có chuyện như vậy?
Cố Hề Hề nhịn không được mở miệng: “Vậy xin được phép hỏi, anh trai của Cảnh Dung năm nay bao nhiêu tuổi? Và anh ta đã có đối tượng hay chưa?”
Cảnh lão gia hơi thẹn trả lời: “Là một đứa con riêng của ta, chỉ lớn hơn Cảnh Dung hai tuổi, vừa trở lại Cảnh gia vài năm trước, vẫn còn ở tại Trung Quốc.”
Cả bốn người đều vô ngữ, không biết nói gì.
Cảnh lão gia này, chúng tôi phục ông thật, ông lại có thể có nhiều con cái đến thế!
Cố Hề Hề ủ rũ hỏi: “Nói vậy chỉ cần người anh đó chưa kết hôn thì Cảnh Dung sẽ không thể kết hôn?”
Cảnh lão gia gật gật đầu.
Cố Hề Hề buồn bực chán nản, cô chỉ muốn cùng chị em của mình kết hôn cùng một ngày để kỷ niệm tình bạn, nguyện vọng đơn giản nhưng sao lại lắm gian nan…
Doãn Tư Thần nắm lấy tay Cố Hề Hề, mỉm cười nói với Cảnh lão gia: “Vậy nghĩa là chỉ cần anh trai của Cảnh Dung kết hôn thì Cảnh Dung có thể tổ chức hôn lễ với Mặc tiểu thư bất kỳ lúc nào?”
“Dĩ nhiên là vậy.” Cảnh lão gia gật đầu.
Doãn Tư Thần khẳng khái đáp: “Đã vậy thì chuyện này cứ giao cho tôi.”
Edited by Airy
Beta by Airy