Rốt cuộc có chuyện gì mà đột nhiên Vân lão phu nhân lại nghiêm túc đến vậy?
Tuy trong lòng Cố Hề Hề hơi nghi hoặc nhưng cô vẫn làm theo, cô nhẹ nhàng xua xua tay ra hiệu cho mọi người rời đi, rồi tự mình tìm một căn phòng yên lặng, bước vào trong để nói chuyện với Vân lão phu nhân.
“Bây giờ bên cạnh con không còn ai khác chứ?” Vân lão phu nhân chậm rãi hỏi lại lần nữa: “Con hãy khoá cửa thật chặt, những lời kế tiếp rất quan trọng, con phải nghe thật cẩn thận.”
Cố Hề Hề tự ổn định tinh thần, cô đứng lên dặn người canh chừng bên ngoài không để ai quấy rầy, sau đó khoá trái cửa lại và ngồi xuống, nói qua điện thoại: “Bà nội nói đi ạ.”
Vân lão phu nhân lúc này mới nói: “Hề Hề, con hẳn đã biết bà xuất thân từ thế gia chiêm tinh thuật.”
“Vâng, con có biết.”
“Vậy con có biết trong chiêm tinh thuật có một thuật gọi là mộng hồi hay không?” Vân lão phu nhân nhẹ nhàng hỏi.
Cố Hề Hề hơi khó hiểu: “Bà nội, rốt cuộc bà định nói gì với con? Tuy con là con cháu Vân gia, nhưng cũng không có nghĩa con là người đủ thông minh để hiểu biết hết mọi thứ. Giờ bà định dạy cho con về chiêm tinh thuật có phải muộn quá rồi không?”
Vân lão phu nhân cười nhẹ: “Bà không định dạy cho con, mà chỉ muốn để con trải nghiệm cái gọi là mộng hồi. Cũng là giúp con tháo bỏ khúc mắc dây dưa bấy lâu nay giữa ba người. Như bà đã nói, việc này là có người nhờ cậy bà, hy vọng sau con biết rõ mọi chuyện thì có thể cho người đó một câu trả lời. Vì câu trả lời này mà người đó đã chờ mấy trăm năm.”
Cố Hề Hề nhịn không được, khẽ lấy tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, sao hôm nay cô lại cảm thấy bà nội của cô như một vị pháp sư thần thông vậy?
Bất quá người này chính là bà nội của cô, dù nhiều chuyện xảy ra trong quá khứ khiến giữa cô và bà có khoảng cách, nhưng bà vẫn là bà nội ruột thịt của cô.
Cố Hề Hề nghe theo hướng dẫn của Vân lão phu nhân, nằm thẳng trên giường, đặt di động bên cạnh. Tiếp theo đó một đoạn nhạc thiền chậm rãi vang lên từ di động, từ từ dìu dắt Cố Hề Hề chìm vào giấc ngủ mông lung.
Đây thật sự là một giấc ngủ, không phải cảm giác bị thôi miên.
Thời điểm khi cô rơi vào tình trạng ngủ sâu thì liền thức tỉnh trong một cảnh mộng.
Mà khung cảnh này rất quen thuộc đối với cô!
Cô nhớ lúc ở nhà thờ tổ ở thôn Viễn Sơn, sau khi nhìn thấy bức hoạ của Vân Tử Tiêu thì cô cũng nằm mơ màng ngủ trên tay Doãn Tư Thần và mơ thấy giấc mộng về vị nữ tướng quân đang rong ruổi trên sa trường. Lần đó, cô đóng vai một người đứng ngoài cuộc, đưa mắt theo dõi chuyện xưa của Vân Tử Tiêu.
Còn hiện tại, cô lại nhìn mọi thứ xung quanh từ đôi mắt của Vân Tử Tiêu, cô chính là Vân Tử Tiêu!
Vân gia chính thức được thành lập hơn trăm năm, nhưng đã được truyền thừa từ ngàn năm, là một gia tộc nổi tiếng. Nhưng trong một gia tộc thư thương thế gia như thế này, lại sinh ra một người nữ nhi khác thường…
Thời điểm Vân Tử Tiêu ra đời, trên trời đã có dị tượng, hào quang của những vầng mây bao phủ cả một mảng trời, đây chính là điềm lành đại cát. Các trưởng bối trong gia tộc cho rằng đây chính là thiên tướng, nên đã đặt tên cho nàng là Vân Tử Tiêu.
Từ khi còn nhỏ thì Vân Tử Tiêu đã có những biểu hiện rất khác biệt với những đứa trẻ cùng tuổi. Các vị tiểu thư gia đình khác đều ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, thêu thùa, nếu có chơi đùa thì cũng chỉ là trốn tìm đuổi bắt linh tinh. Còn Vân Tử Tiêu thì khi lên ba tuổi đã thích múa may cùng với roi da và gươm giáo, khiến cả gia đình luôn luôn ở trong tình trạng gà bay chó sủa loạn cả lên.
Đến khi nàng lớn hơn một chút, thì sự ngổ ngáo của vị tiểu thư này đã khiến cả Vân gia đều phải ngượng ngùng mỗi khi nhắc đến nàng.
Trèo lên cây đào trứng chim, lặn xuống hồ tìm rùa đen, chọc tổ ong vò vẽ, đốt cháy cả nhà bếp nhỏ của tổ phụ, tức giận tiểu thiếp của phụ thân nên đã trói ả tiểu thiếp này và ném xuống giếng, vân vân và vân vân. Tóm lại, chuyện mà chỉ các thanh niên nam tử quậy phá mới dám làm thì nàng đều làm hết, kể cả chuyện họ không dám thì nàng cũng làm luôn.
Nhưng, mặc cho nàng ngang bướng quậy phá đến đâu, tổ phụ tại Vân gia vẫn luôn yêu chiều nàng, vì vậy trên dưới Vân gia đều nén giận, không ai dám quở trách trừng phạt.
Năm Vân Tử Tiêu được mười ba tuổi thì đã thông minh hơn người, thông thuộc binh thư, thường xuyên cải nam trang lẻn vào quân doanh để đánh nhau rồi còn kết giao với nam nhi.
Có một ngày, Vân Tử Tiêu vừa lẻn vào quân doanh, còn chưa tìm được ai để thí võ thì từ đâu đã nhảy ra một thanh thiếu niên chặn đường nàng.
“Nghe nói ngươi đánh nhau rất lợi hại?” Thiếu niên này khoảng chừng mươi lăm hoặc mười sáu tuổi, nở nụ cười xấu xa mà ngạo nghễ hỏi, bộ dáng trông cũng có vẻ quậy phá ương ngạnh.
Hai đứa trẻ ương ngạnh gặp nhau thì còn gì hạp hơn?
Sau đó Vân Tử Tiêu và đối phương đã tỷ thí một trận, kết quả bất phân thắng bại, cả hai đều không ai phục ai, cuối cùng hẹn nhau tái đấu thêm lần nữa.
Cả hai người họ cứ vậy tỷ thí “giao hữu” liên tục, thấm thoát đã trôi qua hai năm.
Một ngày khi Vân Tử Tiêu ở tuổi cập kê mười lăm tuổi, cả hai người đang đấu võ rất hăng say hứng khởi, nhưng đột nhiên Vân Tử Tiêu thấy hạ thân mình nhói lên một chút, cảm giác kỳ lạ này là nàng mới trải qua lần đầu tiên trong đời. Ngay sau đó thì quần áo bên dưới đã bị ướt và dính đầy máu, máu đỏ kinh hoàng khiến hai đứa trẻ sợ đến mất cả hồn vía.
Thiếu niên kia vô cùng hoảng sợ, rõ ràng còn chưa động thủ mạnh tay, sao đối phương lại bị thương nghiêm trọng đến vậy?
Chàng thiếu niên lập tức lôi kéo Vân Tử Tiêu về nhà mình ở gần đó.
Mẫu thân của chàng thiếu niên thấy vậy thì đưa Vân Tử Tiêu vào khuê phòng để xem thử, sau đó liền bật cười ha hả và giúp nàng thay một bộ y phục mới, mỉm cười nói với nàng rằng nàng đã trưởng thành, đã là một cô nương rồi, không còn là một đứa trẻ nữa.
Thời khắc khi Vân Tử Tiêu bước ra khỏi khuê phòng với y phục của thiếu nữ và gương mặt ửng hồng, thiếu niên kia như hoá đá, trợn mắt há mồm kinh ngạc không nói gì được.
Nàng thiếu nữ rực rỡ, mắt ngài mày phượng trước mặt đây lại chính là người mình vừa đưa về nhà sao? Đã cùng nhau đấu võ tỷ thí suốt hai năm trời, hoá ra nàng là nữ nhi!?
Trước kia, chàng thiếu niên chỉ cảm thấy không phục, vì không tin trên thiên hạ rộng lớn này lại có một người có thể hơn chàng về tài nghệ và dung mạo, cho nên không cam lòng mà tỷ thí hết lần này đến lần khác. Hiện tại biết đối phương là nữ nhi thì tâm tư đột ngột rối loạn, ánh mắt nhìn Vân Tử Tiêu cũng bất giác thay đổi.
Khuôn mặt anh tuấn của thiếu niên bỗng dưng ửng đỏ, lắp bắp nói: “Đánh nhau với ngươi đã hai năm, vẫn không biết ngươi tên gì? Ta họ Thích, gọi là Thích Quân. Ngươi… ngươi gọi là gì?”
Vân Tử Tiêu cảm thấy hơi buồn bực, giờ đã bị lộ thân phận nữ nhi rồi, có phải sau này nàng sẽ không được đi đánh nhau nữa không?
Vậy nên nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Ta gọi là Vân Tử Tiêu.”
Từ đó Thích Quân liền âm thầm nhung nhớ người thiếu nữ này.
Sau lần đó, mỗi lần đấu võ với Vân Tử Tiêu, Thích Quân không bao giờ dốc toàn lực, vào thời điểm mấu chốt đều cố ý làm như vô tình mà nhường nàng. Dĩ nhiên Vân Tử Tiêu nhận ra được, liền hỏi vì sao đối phương lại không tỷ thí thẳng thắn.
Gương mặt Thích Quân hơi hơi ửng hồng, nói: “Ta không nỡ.”
Chỉ ba chữ đơn giản đã khiến tâm hồn thiếu nữ của Vân Tử Tiêu nảy mầm. Thực tế, Thích Quân là một nam tử có dung mạo tuấn mỹ, chỉ vì thời thơ ấu có gia cảnh bần hàn, sự nghèo khó đã khiến đứa trẻ không được chăm chút và phát triển. Nhưng mấy năm gần đây thì đến tuổi trổ mã trưởng thành, cộng thêm việc rèn luyện võ nghệ đã giúp Thích Quân gần như lột xác, trở thành một thiếu niên anh tuấn cao lớn.
Các thôn xung quanh đã ngấp nghé rất nhiều thiếu nữ xiêu lòng từ lâu. Nhưng từ khi Thích Quân biết được Vân Tử Tiêu là một nữ nhi, thì trong tâm trí chàng đã âm thầm tương tư người thiếu nữ này.
Đến tuổi cập kê thì Vân Tử Tiêu càng ngày càng xinh đẹp, nét nhu mì đằm thắm càng lúc càng đậm nét. Ban đầu còn là một cô nương ngổ ngáo, nhưng đến khi mười sáu tuổi thì đã trở thành đệ nhất mỹ nữ nổi tiếng gần xa, hơn nữa với tinh hoa văn hoá truyền thừa của Vân gia, nàng vừa là mỹ nữ, đồng thời cũng là đệ nhất tài nữ, tài mạo song toàn!
Thích Quân biết thân thế bản thân không xứng với Vân Tử Tiêu, nên chỉ giữ tình cảm thầm lặng trong lòng, không xác định điều gì. Thi thoảng sẽ mua lễ vật để tặng cho nàng, có lúc sẽ là cây trâm cài đáng giá cả nửa năm tích cóp tiền bạc, có lúc sẽ là một con rối bằng gỗ do chàng tự tay khắc.
Thời ấy Vân gia là một gia tộc giàu có, những món đồ đó với Vân gia chỉ là hạt bụi không đáng giá, nhưng Vân Tử Tiêu vẫn giữ gìn rất cẩn thận.
Cả hai người họ, người có tình, người có ý, chỉ là chưa thổ lộ.
Ngay lúc Thích Quân chuẩn bị lấy hết can đảm để thổ lộ thì chiến tranh bùng nổ!
Quân Thanh nhập quan, đốt giết đánh cướp khắp nơi khiến sinh linh đồ thán. Vân gia lúc này đã gánh trọng trách, đứng lên bảo vệ bá tánh một phương.
Vân Tử Tiêu rũ bỏ tà váy thiếu nữ mà khoác lên mình giáp sắt, tháo bỏ trâm ngọc kim thoa mà búi mái tóc dài lên, oai hùng thống lĩnh quân ngũ ra chiến trường.
Thích Quân nhìn thấy người thương ra trận thì sao lại tình nguyện thua kém?
Thích Quân cũng xung phong ra trận nhưng ở trong một đội ngũ khác, tiên phong đi giết giặc.
Sau một trận thắng, Thích Quân đã đứng trước mặt hơn một ngàn binh lính mà thổ lộ với Vân Tử Tiêu. Vân Tử Tiêu thẹn thùng trong giây lát, sau đó đã sang sảng nhận lời thương.
Giây phút đó Thích Quân hạnh phúc đến quên hết mọi thứ, không màng chiến trường hai bên, đã chạy đến ôm chầm nàng mà xoay vòng. Từ đó hai người cùng nhau giết giặc nơi sa trường, cùng nắm tay nhau bước đi ngắm hoàng hôn.
Nhưng trong giai đoạn tình cảm của cả hai sâu đậm nhất, Thích Quân đột nhiên đi tìm Vân Tử Tiêu và nói mình sẽ đầu quân cho một vị tướng quân đại anh hùng. Bởi vì Thích Quân muốn kiến công lập nghiệp chứ không muốn quanh quẩn ở vùng đất nhỏ bé này. Thích Quân muốn tạo lập công trạng để trở thành một tướng quân đường đường chính chính, phải trở về để cho Vân Tử Tiêu có thể đội mũ phượng khăn thêu và bước lên kiệu hoa, dùng kiệu tám người nghênh đón nàng vào cửa nhà họ Thích.
Tuy rằng không nỡ chia lìa, nhưng vì tương lai nên Vân Tử Tiêu vẫn đành buông tay để Thích Quân lên đường. Sau đó, những binh lính dưới trướng trước đây của Thích Quân đã nhập đội với đội quân của Vân Tử Tiêu, trở thành thủ hạ của nàng.
Vân Tử Tiêu lúc này đã có danh xưng của mình, chính là Vân tướng quân.
Móng ngựa của quân Thanh cuối cùng đã xâm lấn đến địa bàn Hoa Châu.
Dung mạo Vân Tử Tiêu ngày càng tuyệt mỹ, đặc biệt khi nàng khoác lên mình bộ giáp sắt thì càng phong tư lỗi lạc, tư thế oai hùng bừng bừng. Chỉ cần vô tình nhìn thấy nàng trên chiến trường thì sẽ không kẻ nào có thể quên được.
Vân Tử Tiêu biết rõ điều này nên để tránh phiền toái, nàng luôn mang khăn che mặt khi ra trận.
Lúc này quân Thanh phái tới một vị vương gia, mang theo vạn quân bao vây đánh đội quân của Vân Tử Tiêu. Bất hạnh thay, người của Vân Tử Tiêu đã bị vây đánh lùi vào trong một sơn cốc.
Vị vương gia tự xưng là Thạc Vương kia đã nói, nếu Vân Tử Tiêu có thể đánh thắng hắn, hắn sẽ lui binh ba mươi dặm và cho cơ hội tái chiến.
Vân Tử Tiêu chấp nhận ra ứng chiến, phóng ngựa giao đấu.
Người Mãn Thanh từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, thuật cưỡi ngựa và chiến đấu vốn dĩ đã hơn người Hán một bậc, tuy Vân Tử Tiêu kiêu dũng thiện chiến nhưng vẫn bị đối phương đánh rớt khăn che mặt.
Một khắc kia khi khăn che mặt rơi xuống, lưỡi đao đang nhắm ngay cổ Vân Tử Tiêu đã lập tức thu lại.
Thạc Vương lập tức hô to: “Ta thua, ta sẽ tuân thủ lời hứa lui binh ba mươi dặm. Chỉ là lần sau gặp lại, nếu nàng vẫn bại dưới tay ta, vậy thì có thể gả cho ta hay không?”
Nói xong câu đó, Thạc Vương cười vang ha hả rồi thúc ngựa rời khỏi, trước khi đi còn nhặt khăn che mặt của Vân Tử Tiêu lên, lặng lẽ cất giữ.
Vân Tử Tiêu biết đây không phải lúc tranh cãi với đối phương, nàng chỉ có thể nhân cơ hội để mang theo đội quân của mình rời khỏi, tạm thời bảo toàn lực lượng.
Mà cùng thời điểm này, vị tướng quân mà Thích Quân theo phò lại đột nhiên bại trận, toàn quân bị diệt, không ai sống sót. Khi hay tin này thì Vân Tử Tiêu tức khắc bàng hoàng…
Nếu không phải vì còn hơn cả vạn tướng sĩ đang ở đây chờ nàng chỉ huy, nàng hận không thể lập tức nơi đó!
Thích ca ca của nàng, tuyệt đối không thể có mệnh hệ gì được!
Edited by Thanh Bông
Beta by Airy