Doãn Hạo nhận đơn ly hôn, nhanh chóng đọc lướt qua rồi ký tên bên dưới.
Sau hơn ba mươi năm kết hôn thì tài sản riêng lẫn tài sản chung của họ đều phân chia rất rõ ràng. Tưởng Tuyết vốn là Tưởng gia đại tiểu thư, dĩ nhiên có rất nhiều tài sản riêng giá trị. Còn đại đa số tài sản của Doãn Hạo đều đã trả lại cho Doãn gia, phần tài sản riêng của ông đã giao cho Cố Hề Hề. Vậy nên trên người ông cũng không còn nhiều tài sản gì.
Thoả thuận ly hôn này ông ký tên rất dứt khoát, không chút do dự, càng không hỏi gì đến tài sản của Tưởng Tuyết.
“Ở lại ăn một bữa cơm đi, nơi này hơi đơn sơ, đừng chê bai.” Sau khi đặt bút ký vào đơn ly hôn này, thanh âm Doãn Hạo trở nên nhẹ nhàng hơn, tựa như đã giải thoát được xiềng xích bao nhiêu năm qua.
Thực tế đối với cả hai người họ, cuộc hôn nhân này chính là một lồng giam vô hình trói buộc họ.
Một người không cam lòng, một người oán hận không nguôi!
Dằn vặt nhau hơn nửa đời người, đến cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhõm khi tự giải thoát cho bản thân!
Đây là lần đầu Doãn Hạo chủ động mời người khác ở lại ăn cơm, khiến cả Cố Hề Hề lẫn Doãn Tư Thần đều cảm thấy thụ sủng nhược kinh. Được sự cho phép của Doãn Hạo nên Tiểu A và Tiểu B đã xách theo một đống nguyên liệu nấu ăn lên đồi, còn những người khác vẫn ở dưới chân đồi chờ.
Cố Hề Hề là con dâu, tất nhiên sẽ trở thành đầu bếp, leng keng với nồi niêu xoong chảo ở trong bếp chuẩn bị cơm cho cả nhà. Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu thì quấn lấy Doãn Hạo, hai cái miệng nhỏ bi bô nói đủ thứ chuyện phiếm với ông nội. Doãn Tư Thần thì đi đến con suối nhỏ ở lưng đồi lấy nước giúp Doãn Hạo tưới cây.
Năm người ba thế hệ lần đầu ở bên nhau bình yên đến vậy, như một gia đình thật sự…
Cố Hề Hề nhanh chóng chuẩn bị một bữa cơm giản dị nhưng lại đầy đủ các món mặn, xào và canh, sau đó cô liền gọi đấng phu quân đang gánh nước kia cùng với Doãn Hạo và hai con trai vào nhà, quây quần bên mâm cơm hưởng thụ sự ấm áp đơn giản của một gia đình.
Doãn Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt mà ánh mắt ông thoáng thất thần. Nếu Mai Nga của ông vẫn còn sống thì có phải bây giờ ông sẽ được vui vầy bên con cháu như thế này mỗi ngày hay không?
Tất cả mọi người rất ăn ý với nhau, chỉ đơn giản là dùng một bữa cơm, không nhắc đến Doãn gia, không nói về chuyện đã qua, càng không hỏi đến tương lai sau này.
Trong bữa cơm Doãn Hạo có ra nhiều câu hỏi thử tài và kiểm tra kiến thức của hai cháu trai, các câu trả lời thông minh của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đều làm ông cảm thấy vô cùng hài lòng. Tranh thủ lúc ba ông cháu tập trung hỏi đố nhau thì Doãn Tư Thần len lén nắm tay Cố Hề Hề dưới gầm bàn, cô không những không rút tay, ngược lại còn mỉm cười nhìn anh.
Sau bữa cơm, Cố Hề Hề dọn dẹp mọi thứ rồi dẫn theo hai bánh bao nhỏ cúi chào Doãn Hạo ra về.
Trên đường trở lại chân đồi, Cố Hề Hề nhịn không được quay sang hỏi: “Gia đình như thế này có thể coi là mỗi người một nơi không?”
“Không hẳn là vậy.” Doãn Tư Thần cười khẽ: “Dù cho quan hệ giữa hai người họ là gì, thì chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không xa rời.”
Đúng vậy, mối quan hệ giữa hào môn danh gia vọng tộc không chỉ đơn thuần được duy trì bằng hôn nhân.
“Đúng rồi, việc đi Đế Đô em chuẩn bị đến đâu rồi?” Doãn Tư Thần đổi đề tài dò hỏi Cố Hề Hề: “Nếu cần giúp đỡ gì thì cứ nói với anh, nghe nói mẹ đã đầu tư không ít tiền vào công ty của em, tuy nhiên muốn mở chi nhánh ở Đế Đô thì tiền không chưa đủ, còn cần phải có nhân lực. Đúng lúc ba năm qua sản nghiệp của Doãn gia ở Đế Đô phát triển khá tốt, có thể hỗ trợ làm bàn đạp cho em, anh sẽ dẫn em đi tham dự vài buổi tiệc xã giao để tạo nhiều mối quan hệ cần thiết trong kinh doanh sau này.”
“Không vội đâu, vẫn còn vài ngày nữa.” Cố Hề Hề cười nói: “Có anh hỗ trợ, lại thêm Tử Huyên cũng nói muốn dẫn em đi dự tiệc xã giao để mở rộng quan hệ. Mà thế lực của Mặc gia ở Đế Đô thì không ai dám coi thường rồi.”
Nghe Cố Hề Hề nói vậy, bỗng nhiên Doãn Tư Thần lại cảm thấy hơi chua xót trong lòng, nghĩ đến gia quyến của tình địch sẽ giúp đỡ cô thì anh khó mà không ghen tỵ cho được.
Đột nhiên lúc này Doãn Ngự Hàm nhảy tót đến nắm tay Cố Hề Hề, bi bô nói: “Mommy ơi! Cô giáo ở nhà trẻ nói cuối tuần này có họp phụ huynh. Daddy nói daddy bận rồi, mommy đi nhé~!”
Cố Miểu cũng bay lại năn nỉ: “Mommy, mommy đi đi nha! Mấy bạn khác toàn là mommy của mấy bạn đó đi không hà! Daddy đẹp trai như vậy nên mấy dì đó chỉ nhìn thấy daddy một lần là đều si ngốc ra hết, cho nên daddy không bao giờ đi họp phụ huynh! Mấy bạn khác đều có mommy đi họp, bọn con thì không có…!”
Nói xong, hốc mắt Cố Miểu lập tức ửng đỏ khiến Cố Hề Hề cảm thấy đau lòng.
Doãn Ngự Hàm phụ hoạ nói theo: “Đúng vậy, đúng vậy! Daddy có đưa bọn con đến nhà trẻ một lần, mấy dì đáng ghét đó không biết xấu hổ thì thôi không nói, nhưng cả cô giáo Trần cũng hỏi khi nào daddy có nhà để đến thăm hỏi gia đình, nói là muốn làm quen daddy một chút! Bọn con không thích!”
Doãn Tư Thần đứng bên cạnh cười trừ xấu hổ.
Cố Hề Hề thâm ý lườm mắt nhìn anh một cái: “Ừ! Làm quen một chút!”
Doãn Tư Thần phải căng da dầu để trả lời cô: “Hề Hề, có trời đất chứng giám! Cho đến giờ thì anh chưa từng quan tâm gì đến họ!”
“Nhưng daddy ơi, việc đến thăm hỏi gia đình thì nhà bạn nào cũng phải sắp xếp hết đó. Sau cuộc họp phụ huynh thì cô giáo sẽ đến nhà của từng bạn.” Doãn Ngự Hàm vô cùng ‘bất cẩn’ phá đám daddy của cậu.
“Hơn nữa cô giáo Trần còn nói là sẽ kiên nhẫn chờ daddy dành chút thời gian gặp cô ấy!” Cố Miểu song kiếm hợp bích với cậu em trai của mình: “Nghe nói gần đây cô giáo Trần đi trùng tu nhan sắc dữ lắm, hình như còn bỏ ra hơn mười nghìn tệ để đến tiệm làm tóc!”
Nhà trẻ mà Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đang học thuộc một trong những trường quý tộc của tập đoàn Doãn thị, vậy nên có nhân viên nào lại không muốn được diện kiến dung nhan của chủ tịch tập đoàn?
Cô giáo Trần kia lại là một fan hâm mộ thực thụ của Doãn Tư Thần, từ ngày đầu tiên bước vào làm thì cô ta đã bị mê hoặc bởi hình ảnh của anh trên các tờ báo tạp chí tài chính. Chỉ là cô ta không ngờ mình lại có một ngày được nhìn thấy tận mắt vị đế vương này!
Ngày hôm đó, Doãn Tư Thần đưa hai bánh bao nhỏ đến trường, chỉ một phút nhìn thoáng qua nửa khuôn mặt của anh trên xe đã khiến hai má cô ta đỏ bừng, tim đập chân run. Từ lúc ấy cô ta vẫn luôn mong ngóng đến dịp họp phụ huynh để có thể được gặp lại vị nam thần cao cao tại thượng này.
Bất quá mỗi lần đến cuộc họp phụ huynh thì vị trí phụ huynh của Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu luôn để trống, đương nhiên ban giám hiệu nhà trẻ làm sao dám hỏi lý do Doãn chủ tịch không tới?
Nhưng cô giáo Trần lại không cam lòng chịu thua!
Và bây giờ theo kế hoạch của trường thì sau khi họp phụ huynh, các giáo viên đều phải có cuộc viếng thăm đến gia đình của học sinh. Vì vậy cô giáo Trần đã chủ động tìm đến hiệu trưởng, xung phong đảm nhận trách nhiệm thăm hỏi gia đình của Doãn chủ tịch.
Hiệu trưởng chỉ ý vị thâm trường liếc nhìn cô ta một cái, ngầm đồng ý để cô ta làm theo ý mình. Bởi lẽ có một số người không biết tự lượng sức, nếu không nếm trải đả kích thì sẽ vẫn ảo tưởng về bản thân.
Cô ta thật sự cho rằng một khi hai vị tiểu thiếu gia của Doãn gia đến nhà trẻ này học thì cô ta sẽ có cơ hội chạm vào vị đế vương cao cao tại thượng kia sao? Thật khôi hài! Doãn gia đưa con cháu của họ đến trường chỉ để giúp bọn nhỏ hoà nhập với cộng đồng để phát triển tính cách như một đứa trẻ bình thường. Tuy nhiên chương trình học của hai tiểu thiếu gia đều được các chuyên gia phụ trách, chính là một kèm một, hoàn toàn khác biệt với những đứa trẻ khác trong trường.
Đừng nói xa xôi, phụ huynh của những học sinh khác cũng là người trong giới quý tộc, nhưng họ đều là những người đàn ông mà người như cô giáo Trần cô ta không thể mơ tưởng tới! Vậy huống hồ là Doãn chủ tịch của tập đoàn Doãn thị?
Nghe hai con trai thi nhau phá đám thì Doãn Tư Thần chỉ đành xấu hổ nhìn cô: “Hề Hề, anh sẽ không đi họp phụ huynh, cũng không gặp ai hết!”
Cố Hề Hề trừng mắt liếc nhìn anh một cái, rồi lại dịu dàng cúi đầu hỏi hai bánh bao nhỏ: “Cuối tuần phải không? Mommy sẽ đến!”
“Hay quá! Hay quá đi~!” Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu hưng phấn nhảy cẫng lên.
Nghe được Cố Hề Hề nói sẽ tham dự cuộc họp phụ huynh tại nhà trẻ thì ánh mắt Doãn Tư Thần âm thầm loé lên sự đắc ý.
Trở về thành phố N, Cố Hề Hề đến gặp Tưởng Tuyết và đưa cho bà đơn ly hôn đã được Doãn Hạo ký tên.
Tưởng Tuyết nhận lấy với vẻ mặt phức tạp, bà liếc mắt qua đọc lại lần nữa, cuối cùng bình tĩnh nói: “Rốt cuộc đã được giải thoát… Hề Hề, cảm ơn con. Trước đây mẹ đối với con như vậy nhưng vẫn chưa chính thức nói một tiếng xin lỗi với con.”
“Mẹ!” Cố Hề Hề cầm lòng không đặng mà lên tiếng: “Con chưa từng trách người.”
Tưởng Tuyết nhẹ nhàng mỉm cười: “Thật tốt, mẹ biết con luôn là người rộng lượng, là đứa con dâu ngoan. Đúng rồi, nghe nói con sẽ đi họp phụ huynh vào cuối tuần này?”
Cố Hề Hề đỏ mặt khi nghe câu hỏi này của bà, đã qua ba năm Doãn gia vắng bóng vị trí thiếu phu nhân, bây giờ đột nhiên cô lại xuất hiện lần đầu tiên trước mặt người ngoài với thân phận là mẹ của hai vị tiểu thiếu gia thì có nên hay không?
“Con đi là thích hợp nhất. Nên để những kẻ không biết nặng nhẹ kia nhận thức được địa vị của con.” Tưởng Tuyết vừa nói vừa vẫy vẫy tay, ngụ ý gọi Cố Hề Hề tới gần bà. Cô bước đến ngồi xổm xuống thì bà liền tháo vòng tay ra và đeo lên cổ tay của cô: “Đây là vật gia truyền của Tưởng gia, khi con gái Tưởng gia lấy chồng thì đều sẽ mang theo món trang sức được lưu truyền qua nhiều thế hệ. Tương lai nếu con có con gái, hãy tặng cho con bé vòng tay này.”
Cố Hề Hề sững sờ: “Mẹ, đây là…?”
“Chuyến đi Nam Mỹ lần này có lẽ mẹ sẽ không trở lại nữa.” Tưởng Tuyết nở nụ cười gượng gạo: “Xem như đây là món quà bà nội tặng trước cho cháu gái.”
Cố Hề Hề ngượng ngùng đến đỏ mặt.
Con gái sao?
“Thân là Doãn gia đại thiếu phu nhân, thì sao lại thiếu phần của con được?” Tưởng Tuyết vẫy vẫy tay, nói với trợ lý đang ở phía sau bà: “Các món đồ của thiếu phu nhân đã đưa đến biệt thự hết hay chưa?”
“Vâng! Tất cả đều đã được gửi đến.” Trợ lý thấp giọng trả lời: “Các mẫu nằm trong bộ sưu tập mới nhất của năm nay đều đã gửi đầy đủ.”
Tưởng Tuyết hài lòng gật gật đầu, lại nhìn Cố Hề Hề và nói tiếp: “Được, con đừng từ chối. Hình ảnh của con khi xuất hiện trước mặt người khác không chỉ đại diện cho bọn nhỏ, mà còn là đại diện cho Doãn gia. Cuộc họp phụ huynh lần này tuyệt đối không thể có điều sơ suất.”
Lúc này Cố Hề Hề mới không từ chối.
Quả nhiên về đến nhà thì đã thấy thím Trương đang tất bật dặn dò người hầu sắp xếp các đồ vật vừa gửi tới, nào là quần áo, lễ phục, trang sức, túi xách, nữ trang, toàn bộ đều là hàng cao cấp của những nhà thiết kế hàng đầu thế giới. Từ ba năm trước thì họ đã có số đo của Cố Hề Hề, cho nên bây giờ việc hoàn thiện sản phẩm vô cùng nhanh chóng, chỉ cần nhìn qua ảnh chụp dáng người hiện tại của cô thì ngay lập tức đã thiết kế ra vô vàn sản phẩm tương xứng phù hợp.
Thím Trương thấy Cố Hề Hề trở lại thì vui vẻ nói: “Thiếu phu nhân, cô đã về! Đồ này đều là phu nhân cho người mang đến, còn trên lầu là đồ của thiếu gia cho người đưa đến đây.”
Cố Hề Hề gật gật đầu: “Thím Trương, hôm nay có ai đến tìm tôi sao?”
Thím Trương cười nói: “Có, là cậu thiếu gia Hirayama Jiro ở Nhật Bản đến, tôi đã theo lời thiếu phu nhân mà đưa món đồ cô dặn cho cậu ấy, cậu ấy nhận xong rồi đi ngay.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, những kỳ phổ đó đủ để Hirayama Jiro bận bịu một thời gian không quấy rầy cô rồi, cô phải tranh thủ thời gian này để gần gũi chăm sóc hai con trai mới được. Trước kia vì chưa thể khôi phục lại ký ức nên cô vẫn cảm thấy việc mình can thiệp vào cuộc sống của hai bánh bao nhỏ là không thích hợp.
Nhưng hiện tại cô đã trở về!
Ha ha, con trai của Cố Hề Hề cô đây, xem ai dám lợi dụng?
Cô muốn nhìn thử xem, rốt cuộc là người như thế nào, lại ăn gan hùm mật gấu mà mộng tưởng đến người đàn ông của cô?
Ngày cuối tuần đến rất mau.
Sáng sớm tinh mơ thì Cố Hề Hề đã thư giãn trị liệu trong phòng spa tại biệt thự, trau chuốt chỉn chu mọi thứ. Thời điểm các chuyên viên trang điểm hoàn tất khâu cuối cùng là đeo khuyên tai cho cô thì Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đã không thể kiên nhẫn chờ bên ngoài nữa rồi.
“Mommy, mommy! Bọn con chuẩn bị xong hết rồi ạ~!” Hai bánh bao nhỏ vọt vào phòng trang điểm rồi đồng thanh reo lên: “Whoaa~! Mommy hôm nay thật là đẹp! Mấy dì đó sẽ không thể so sánh được với mommy!”
Cố Hề Hề mỉm cười: “Hai đứa chờ xem hôm nay mommy ra trận thế nào nhé!”
Edited by Cún
Beta by Airy