Mục lục
Thiểm hôn tổng tài khế ước thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 566: Kết bè thành công








Mặc gia lão tử rất vừa lòng Cố Hề Hề, nếu trước kia ông chấp nhận hôn ước giữa Cố Hề Hề và Mặc Tử Hân chỉ là vì tuân theo di huấn của gia tộc, thì bây giờ ông thật sự cảm thấy cô là một cô gái tốt.




Cô có can đảm, có dũng khí, có trách nhiệm, và điều quan trọng nhất là có lương tâm!




Bởi vì ở vào tình thế này, nếu gặp người có lòng dạ hiểm độc, chỉ cần hợp tác để mượn tay hải tặc giết chết ông, thì coi như mọi chuyện đã xong. Hơn nữa, một khi ông bị hải tặc giết chết, người của Mặc gia có điều tra cũng sẽ không liên can đến Cố Hề Hề.




Nhưng, Cố Hề Hề không làm vậy, mà sau khi vô tình phát hiện ra tung tích của ông thì cô đã liều mình, không màng đến nguy hiểm người của cô chỉ để giúp ông có cơ hội thoát thân. Tuy rằng chiếc ca nô kia bị nổ là sự cố ngoài ý muốn, bất quá không thể phủ nhận đó chính là thiên thời địa lợi nhân hoà để ông thoát khỏi cảnh bị bắt làm con tin.




Hiện tại ông đã an toàn, còn bản thân cô lại mất tích, không rõ sống chết.




Mặc gia chắc chắn sẽ ghi nhớ mãi phần ân tình này. Vốn dĩ Mặc gia dự định sẽ bức bách Vân gia nói rõ ràng và chấp nhận hôn sự giữa hai nhà trong dịp sinh nhật sắp tới của Cố Hề Hề, nhưng xem tình hình này thì có lẽ không thể nữa rồi. Xảy ra chuyện như vậy thì Mặc gia không thể bức ép đối phương, làm vậy thì còn gì là thể diện của một đại gia tộc.




Chỉ là, Mặc lão gia tử vẫn muốn giúp cháu trai của mình tranh thủ cơ hội cuối cùng.




Nếu cháu của ông lỡ mất cơ hội này… xem ra giữa hai người thật sự không có duyên phận!




Mặc Tử Hân tất nhiên hiểu ý của Mặc lão gia tử, khí phách trả lời: “Con sẽ lập tức thay đổi lộ tuyến, mưa đã tạnh nên sẽ nhanh chóng đuổi kịp tới nơi!”









Trên một hòn đảo nhỏ khác.




Hans đi qua đi lại, sốt ruột bực bội nói: “Tại sao còn chưa sửa xong?”




Một tên hải tặc bất đắc dĩ nói: “Lão đại, động cơ bị hư hỏng một cách rất kỳ lạ. Rõ ràng kiểm tra mọi thứ đều ổn, nhưng lại không hoạt động được, thật sự không biết có vấn đề gì?”




Không thể tìm ra nguyên nhân hư hỏng!?




Hans hơi giật mình, tầm mắt tức khắc nhìn về phía bóng dáng nhỏ bé của Doãn Ngự Hàm cách đó không xa.




“Sao có thể? Mình vậy mà nghi ngờ thằng nhóc đó?” Hans lầm bầm nói: “Một đứa con nít ba tuổi rưỡi sao có thể phá hư động cơ? Không không không! Quá buồn cười! Chuyện này là không thể!”




Hans nhẹ nhàng đằng hắng một tiếng: “Phải sửa chữa thật nhanh, tuy rằng chúng ta vẫn còn người kiểm soát ở phía bên kia, nhưng không tự mình chỉ huy thì tôi không yên tâm! Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra!”




Cả đám hải tặc đồng thanh lên tiếng, rồi lại hì hục vào khoang máy kiểm tra lần nữa.




Doãn Ngự Hàm nhìn về phía Hans, đôi mắt tinh ranh loé lên một cái.




Trong lòng cậu bé thầm cầu nguyện: “Mommy, Cố Miểu, mẹ nuôi, ba nuôi, mọi người nhất định phải bình an! Tên thuyền trưởng xấu xa này giờ bị nhốt trên đảo rồi, mọi người cần phải trở về nhanh lên! Chỉ cần cứu được Mặc lão gia gia thì mommy và daddy sẽ tái hôn, đúng không?”




Hans thấy bánh bao nhỏ đang thất thần nghĩ ngợi gì đó, liền bước đến chọc ghẹo.




“Doãn Ngự Hàm, nhóc nói xem, ta đẹp trai hơn hay daddy của nhóc đẹp trai hơn?” Hans cười hỏi.




Doãn Ngự Hàm hểnh mũi khinh thường nói: “Chú thấy chú có chỗ nào đẹp trai hơn daddy? So với tôi còn chưa được, còn định so với daddy của tôi?”




Hans: “…”




Vì sao mỗi lần nói chuyện đều bị tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này nói cho đến tức nghẹn, nhưng hắn lại thích tìm cậu nhóc để chọc ghẹo? Chẳng lẽ đây là dấu hiệu đổi vai từ S sang M (*)!?




(*) S viết tắt của Sadism, nghĩa là bạo dâm, thích gây đau đớn cho người khác. Còn M viết tắt của Masochism, nghĩa là thống dâm, thích nhận đau đớn từ người khác. Ý ở đây là Hans thích bị Doãn Ngự Hàm ngược đãi về tinh thần.




“Nhóc chỉ là một đứa con nít, không thể so sánh.” Hans không cam lòng lên tiếng.




“So với con nít còn không bằng thì chú còn lý do gì để so với daddy của tôi?” Doãn Ngự Hàm tiếp tục phản kích.




Hans: “…”




Làm sao đây? Tuy bị đối đáp đến uất hận không nói nên lời, nhưng không hiểu sao lại càng ngày càng thích thằng nhóc này? Đã nhiều năm rồi, đây là người đầu tiên mà hắn không cãi lại, còn là một đứa con nít!?




Hans ngồi xuống bên cạnh Doãn Ngự Hàm, nói: “Động cơ chưa sửa xong nên chúng ta không thể trở về đảo với mọi người, nhóc có sợ không?”




Doãn Ngự Hàm quay đầu nhìn Hans: “Thuyền trưởng Hans, chú đang muốn mượn tôi để thừa nhận sự sợ hãi của chú sao?”




Hans: “…”




Này nhóc, con nít thì không cần khôn đến vậy đâu, khôn quá sẽ chẳng đáng yêu tẹo nào! Còn nhỏ thì nên ngốc ngốc ngu ngu một chút!




“Nghiêm túc đấy, chỉ cần nhóc chịu làm học trò của ta, ta sẽ kêu người buông tha cho Mặc Tử Hân, thế nào?” Hans nhìn về phía biển xa xăm, ung dung nói: “Tuy rằng người của nhóc giấu diếm tin tức rất tốt, nhưng đừng quên trên hòn đảo kia cũng có người của ta. Trước kia có thể không biết các người đang tìm ai, nhưng giờ mà không biết thì mới là lạ. Cẩn thận đến đâu thì vẫn sẽ có sơ hở thôi.”




Doãn Ngự Hàm cảm thấy tuổi của mình còn quá nhỏ, sẽ dễ dàng bị ông chú kỳ quái này gạt rồi khui ra tin tức không nên nói. Vậy nên, cậu bé quyết định lấy bất biến ứng vạn biến, dứt khoát im lặng!




Mommy từng dặn cậu, mấy ông chú quái đản rất hay dụ dỗ con nít, chuyên môn đào bẫy chờ con nít nhảy xuống. Tên thuyền trưởng Hans này nhất định là ông chú quái đản trong truyền thuyết đó, cậu tuyệt đối không mắc mưu đâu!




“Nếu không phải có hạm đội của Mặc Tử Hân thì có lẽ ta còn chưa hiểu ra mấu chốt vấn đề. Sự xuất hiện của Mặc Tử Hân đã nhắc ta nhớ ra một chuyện, Mặc gia có một vị tướng quân, gần đây không nghe tin tức gì của ông ta nữa. Có thể khiến cho Mặc Tử Hân phải thân chinh ra mặt, chắc hẳn là liên quan đến vị tướng quân của Mặc gia kia?” Hans mặc kệ Doãn Ngự Hàm có nghe hiểu hay không, hắn vẫn tiếp tục nói.




“Để ta đoán một chút xem, trong đám chuyên gia mà ta bắt, thật ra có một người mà người của nhóc đang tìm? Người đó chính là vị tướng quân của Mặc gia?” Hans nheo nheo mắt nói: “Anh bạn nhỏ, nhóc hẳn đã biết nếu ta đắc tội với Mặc gia, Mặc gia tất nhiên không bỏ qua. Đây chính là kết cuộc cá chết lưới rách. Nhóc nghĩ đến lúc ta sắp chết thì có nên kéo nhóc theo làm tấm đệm dựa hơi không?”




Ánh mắt Doãn Ngự Hàm hơi tối sầm, nhưng vẫn im như hến không nói gì, bởi vì những lời của Hans thì cậu nghe cái hiểu cái không. Dù sao cậu cũng còn quá nhỏ, tuy thông minh hơn người nhưng chỉ là so với đám trẻ con thôi, cậu chưa đủ trí óc phân rõ phải trái như một người trưởng thành.




“Người của ta hiện tại đang chặn hạm đội của Mặc Tử Hân trên biển, chỉ cần hạm đội của họ không đến được đảo, người của nhóc muốn cứu Mặc tướng quân thì chỉ là chuyện không tưởng. Cùng lắm là chết chung thôi? Hans này còn lâu mới sợ.” Hans tủm tỉm cười mà uy hiếp Doãn Ngự Hàm.




Doãn Ngự Hàm quay đầu nhìn thoáng qua Hans, cuối cùng mở miệng: “Thuyền trưởng Hans, tôi năm nay mới có ba tuổi rưỡi. Chú nói gì, tôi đều không hiểu. Tôi thật sự không hiểu chứ không phải giả vờ. Máy truyền tin của chú đâu có hỏng, chú muốn nói gì thì cứ nói với daddy của tôi.”




Hans cười ha hả, thằng nhóc này đúng là không đáng yêu chút nào mà…









Sau khi ăn xong bữa sáng no nê, Cố Hề Hề cảm thấy tràn trề sức lực, sẵn sàng tiếp tục kết bè. Nhưng đến khi đi ra cửa hang động thì mới phát hiện không thấy bè đâu!?




A a a! Chết mất thôi!




Bè của bà đâu rồi? Bè đâu?




Không có bè thì làm sao rời khỏi đây?




Trong lúc Cố Hề Hề tuyệt vọng đến mức muốn nhảy xuống biển thì bá tước Phillips xách theo một đống thuỷ thảo (*) đi tới. Bè không còn, hiển nhiên bá tước biết vì sao, nhưng sẽ không nói ra.




(*) Họ Thủy thảo hay họ Thủy miết hoặc họ Lá sắn là một họ thực vật hạt kín, nói chung gọi là thủy thảo (cỏ nước), và bao gồm những loài được nhiều người biết đến như rong đuôi chồn hay tóc tiên nước.




“Chẳng lẽ tối qua thuỷ triều lên đã cuốn chiếc bè trôi đi? Không sao, tôi đã đi cắt thêm một ít thuỷ thảo, trong vòng một ngày có thể kết lại chiếc bè mới!” Bá tước Phillips nhẹ giọng an ủi.




Cố Hề Hề hung hăng bực bội đạp chân lên một mỏm đá, cố gắng bình tĩnh một chút rồi lập tức quay người ngồi xuống bên cạnh bá tước Phillips, vùi đầu tiếp tục bện dây thừng để kết bè. Bởi vì nửa chiếc bè kia đã bị trôi mất, khiến cô phải bắt đầu lại từ đầu, vậy nên cô càng sốt ruột hơn, không màng ăn uống gì mà cứ hì hục bện dây thừng.




Cô cần phải rời khỏi nơi này! Cô cần phải tìm thấy hai con trai của mình!




Cô không thể ở đây chờ chết được!




Bá tước Phillips nhìn thấy bàn tay Cố Hề Hề bị thuỷ thảo cứa bị thương nhưng vẫn mặc kệ mà ngồi bện dây thừng thì trong lòng cảm thấy do dự án náy, có phải tối qua không nên đem chiếc bè kia…




Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn, chỉ có thể nhanh tay trợ giúp Cố Hề Hề kết một chiếc bè mới. Có lẽ sự trầm mặc của cô đã khiến đáy lòng bá tước Phillips chấn động, lần này tốc độ kết bè rất nhanh chóng, chỉ nửa ngày đã kết xong chiếc bè mới.




Nhìn thành phẩm trước mắt, Cố Hề Hề còn tưởng mình đang nằm mơ… thật sự thành công?




Bá tước Phillips thu dọn đồ đạc bỏ vào balo, nói: “Còn thất thần làm gì? Chúng ta mau đẩy bè đến cửa hang đi, chờ thuỷ triều lên thì sẽ rời khỏi đây.”




Lúc này Cố Hề Hề mới bừng tỉnh, hưng phấn gật gật đầu, rốt cuộc cô có thể đi tìm con trai rồi! Vậy là tối nay cô không cần phải làm bạn với đám dơi chết tiệt kia nữa!




Cố Hề Hề hít một hơi thật sâu, cùng với bá tước Phillips đẩy chiếc bè ra cửa hang động. Thuỷ triều lên xuống đều có quy luật, tầm hai tiếng sau thì nước biển đã có dấu hiệu dâng lên, cả hai người vội vàng đẩy bè vào trong nước rồi xoay người leo lên bè, dùng tay mình làm mái chèo, ra sức quạt nước.




Mưa đã nhẹ hạt dần, đến khi hai người ra khỏi hang động thì chỉ còn là cơn mưa phùn lất phất. Tầm nhìn tức khắc trở nên thoáng đãng hơn, Cố Hề Hề cố gắng nhìn khắp nơi xung quanh, xem có khói bốc lên từ hòn đảo nào gần đây không, vì không chừng Cố Miểu và Mộc Nhược Na đang ở nơi đó.




Nghĩ đến việc sắp tìm thấy Cố Miểu và Mộc Nhược Na thì Cố Hề Hề lại tràn trề sinh lực!




Bá tước Phillips yên lặng quay lại nhìn thoáng qua hang động, có lẽ ký ức những ngày qua đã đến lúc nên chôn vùi? Ừ, vậy là đủ rồi…




Cố Hề Hề quay đầu nhìn bốn phía, lại hỏi: “Lần trước anh nói thấy khói bốc lên ở hướng nào?”




Nghe tiếng gọi của cô thì bá tước liền tỉnh táo, chỉ tay vào một hòn đảo gần đó: “Là chỗ kia!”




Cố Hề Hề hừng hực khí thế, nói: “Chúng ta mau đến đó đi! Nếu bọn họ ở đó thì hay quá!”




Bá tước Phillips không nói gì, yên lặng cùng quạt nước để chèo về phía hòn đảo kia, đó cũng là một phần của quần đảo này.




Dòng nước giữa các hòn đảo chảy rất phức tạp nên không thể dùng thuyền lớn, chỉ có thể đi thuyền nhỏ, ca nô hoặc bè. Bất quá dòng chảy khá xiết, không cẩn thận thì đều có thể bị cuốn đi. Nhưng dòng nước ở đây có một ưu điểm là ít thay đổi, một chiếc bè nhỏ nếu xuôi theo dòng nước thì rất dễ dàng di chuyển.



Edited by Thanh Bông



Beta by Airy

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK