Nghe Hans hỏi như vậy, Cố Hề Hề nhẹ nhàng mỉm cười: “Xưng hô như thế nào cũng được, tôi là Cố Hề Hề và cũng là Vân Hề.”
Thuyền trưởng Hans tức khắc tò mò: “Mời ngồi, tôi thật ra rất hiếu kỳ về quá khứ của cô.”
Nói xong, Hans lịch lãm bước đến, tự mình kéo ghế ra cho Cố Hề Hề, vậy nên dù muốn hay không thì cô vẫn phải ngồi xuống.
Cố Hề Hề đặt hộp giữ nhiệt trong tay đem để lên bàn, đẩy về phía của Hans, nói: “Tôi vừa làm một ít sủi cảo, muốn mời thuyền trưởng thưởng thức một chút. Ngày hôm qua vốn dĩ phải thịnh đãi thuyền trưởng một bữa, không ngờ kết quả lại như vậy. Cho nên món sủi cảo này xem như là lời tạ lỗi của tôi.”
Hans lấy tay mở nắp hộp ra, mùi hương của sủi cảo lập tức xông vào mũi. Đôi mắt màu đen ý vị thâm trường nhìn Cố Hề Hề mà cười cười: “Vậy tôi không khách khí, đã làm phiền.”
Cố Hề Hề liền trả lời: “Nào có nào có, ngài không chê đã là vinh hạnh của tôi rồi.”
Hans vẫy tay ra hiệu cho Ian đến gần, sau đó nói nhỏ bên tai Ian điều gì đó, tiếp theo thì Ian trố mắt kinh ngạc khó tin. Nhưng Hans đã trừng mắt cảnh cáo khiến Ian không dám hé miệng nói gì, chỉ có thể nhanh chóng đem hộp sủi cảo vào trong.
Cố Hề Hề nhìn theo bóng dáng Ian rời khỏi cùng hộp sủi cảo của mình thì trong lòng đã có phỏng đoán, ánh mắt cô loé lên trong phút chốc, nhưng vẫn cúi đầu làm như không nhận ra điều gì.
“Tôi rất hứng thú về câu chuyện của cô.” Hans tựa lưng vào ghế, bộ dáng nhàn nhã như đang chờ đợi nghe một câu chuyện cổ tích.
Cố Hề Hề cười cười, nói: “Kỳ thật không có gì đặc biệt, vừa ra đời thì gia đình đã đưa tôi cho nhà họ Cố nuôi nấng. Sau này Cố gia đã sụp đổ, nhưng cái tên gọi Cố Hề Hề đã trở thành quen thuộc với tôi, tôi không định thay tên đổi họ làm gì. Vậy nên xem như tôi có hai thân phận, Cố Hề Hề và Vân Hề.”
“Đúng là một câu chuyện ưu thương.” Ánh mắt Hans trở nên có phần nóng bỏng: “Chúng ta xem ra rất giống nhau.”
Cố Hề Hề không tiếp lời Hans, chỉ cười nhẹ: “Nếu nhìn góc độ khác, đây có khi lại là một điều may mắn đối với tôi.”
“Hửm?” Dường như Hans càng cảm thấy thú vị hơn: “Sao lại nói vậy?”
“Ở một góc nhìn khác, tôi không phải là một danh môn khuê tú được gia tộc bồi dưỡng, mà xuất thân từ tầng lớp thấp nhất trong xã hội để từ từ đi lên, trải qua rất nhiều thăng trầm mới có được một công việc tạm ổn định trong tập đoàn Doãn thị. Sau này lại lấy được một người chồng khiến rất nhiều phụ nữ trên thế giới đều phải ganh ghét với tôi, và sinh ra được một đứa con trai thông minh khiến các bà mẹ trên thế giới đều phải ghen tỵ. Ngài xem, không phải may mắn và đáng giá để trải nghiệm sao?”
Hans bật cười ha hả, khoé mắt cong cong: “Tôi từng gặp rất nhiều người hay tự an ủi bản thân, nhưng chưa từng thấy người nào tự an ủi tự luyến như cô.”
Cố Hề Hề vẫn giữ khuôn mặt điềm đạm không cười, vì những lời này là thực tâm cô cảm thấy mình may mắn, không phải lời tự an ủi.
…
Bên trong hang động, Ian đem hộp sủi cảo vào phòng nghỉ của các con tin, đưa cho mỗi con tin một phần sủi cảo. Thời điểm Mặc lão gia tử nhìn thấy món sủi cảo thì gương mặt thờ ơ, nhưng thực chất trong đáy lòng đã chấn động!
Mỗi người đều có thói quen cuốn sủi cảo khác nhau, Cố Hề Hề từng nhiều lần làm sủi cảo biếu cho Mặc gia, vì vậy chỉ cần liếc mắt một cái thì Mặc lão gia tử đã nhận ra sự quen thuộc. Nếu sủi cảo này là do Vân gia nhị tiểu thư làm, chẳng lẽ người dùng tiếng đàn truyền tin ngày hôm qua là cô?
Mặc lão gia tử ngầm suy đoán, nếu người đó là Cố Hề Hề, tất nhiên ông cũng biết người đi cùng cô là ai. Giờ khắc này ông không thể không khen ngợi một tiếng, cô nhóc Vân gia này quả nhiên thông minh, lại dùng cách này để giúp ông biết được thân phận của cô. Vậy thì lúc giải cứu, ông sẽ không băn khoăn vì không biết thân phận đối phương, tránh mất thời gian đi đường vòng.
Biết được dụng ý của Cố Hề Hề, đương nhiên Mặc lão gia tử sẽ không để lộ dấu vết gì, ông làm vẻ mặt kinh ngạc nhìn tên hải tặc đem sủi cảo đến, nói bằng tiếng Hàn: “Đây là cho chúng tôi?”
“Là cho các ông.” Tên hải tặc kia gắt gao nhìn chằm chằm Mặc lão gia tử, sau một hồi quan sát thấy Mặc lão gia tử không có biểu hiện gì khác thường thì mới nói: “Đây là của một vị tiểu thư bên ngoài tới đưa, cô ta nói một trong các người là người thân của cô ta, nhưng chúng tôi chẳng biết các người ai mới là người thân của cô ta, nên sẽ chia đều mỗi người một chút.”
Các con tin ai nấy đều mờ mịt nhìn nhau khó hiểu.
Mặc lão gia tử làm vẻ mặt ngơ ngác: “Nhưng đây không phải đồ ăn của đại Hàn dân quốc chúng tôi!”
Tên hải tặc kia yên lặng đánh giá thái độ của từng con tin, sau đó xoay người bỏ đi.
Mặc lão gia tử chờ đối phương đã hoàn toàn rời khỏi, mới nhả một hạt cát từ trong miệng ra, nhân lúc không ai để ý ông mới nhìn lướt qua hạt cát này, nó có kích thước lớn giống như một hạt đậu nành. Rốt cuộc hạt cát này có ý nghĩa gì?
Sa… sát?
(*) Sa: nghĩa là cát (沙)
Ý tứ là đối phương sẽ thực hiện một cuộc ám sát để giải cứu ông sao?
…
Ian trở lại bên cạnh Hans, thấp giọng nói gì đó, gương mặt của Hans không có biểu lộ gì, chỉ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Cố Hề Hề cảm thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, liền đứng lên nói: “Thời gian hạn hẹp nên tôi không quấy rầy thuyền trưởng nữa. Chỉ lát nữa khi trời tối thì gió lốc sẽ nổi lên, chúng ta còn phải chuẩn bị việc phòng ngự chống đỡ.”
Hans đứng lên tiễn Cố Hề Hề rời khỏi, hai người cùng đi, một người đi trước, một người đi sau.
Ánh mắt Cố Hề Hề xoay chuyển, hỏi dò: “Thuyền trưởng Hans, vật dụng bên ngài đều đã chuẩn bị ổn thoả rồi sao?”
“Thế nào? Cô muốn chi viện cho tôi?” Hans cúi đầu nhìn Cố Hề Hề, khoé miệng nở một nụ cười tà mị.
Cố Hề Hề bật cười: “Nếu thuyền trưởng cần sự trợ giúp, hiển nhiên tôi sẽ không ngồi yên mặc kệ. Chỉ cần chúng tôi còn lương thực, tuyệt đối sẽ không để ngài phải đói.”
Hans tức khắc mỉm cười: “Vậy cũng một lời này đối với Cố tiểu thư. Nếu một ngày Cố tiểu thư không có cơm để ăn, nơi này của tôi luôn luôn mở rộng cửa chào đón cô.”
Cố Hề Hề cười cười: “Được, đến lúc đó tôi nhất định không khách khí. Ngài đưa tôi đến đây được rồi, xin dừng bước.”
Cô hướng về phía Hans gật gật đầu, xoay người nhanh chóng rời khỏi.
Hans đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng Cố Hề Hề, ngón tay của hắn miết vào nhau: “Người phụ nữ nhỏ bé này can đảm thật, dám đưa tin ngay trước mắt mình! Rất thú vị!”
Lý do Hans không sợ hành động của Cố Hề Hề là vì đại bản doanh của hắn ở ngay gần đảo quốc Fiji này. Chỉ cần trở về đại bản doanh thì tất cả con tin sẽ không ai chạy thoát được, dù không muốn làm việc cho hắn thì cũng không còn sự lựa chọn khác, Hans trước giờ không nuôi người không công!
Hắn chỉ muốn xem thử xem, rốt cuộc đám người này có thể làm ra trò trống gì, thuyền trưởng Hans xưa nay chính là người tự tin đến mức tự phụ như vậy, bởi lẽ suốt bao nhiêu năm làm hải tặc thì hắn chưa bao giờ bại dưới tay ai.
…
Cố Hề Hề trở về lều trại của mình, vừa về đến nơi, việc đầu tiên là cô rót ly nước uống một hơi hết cạn. Lúc ngồi đối diện với Hans, trong lòng cô khẩn trương đến mức bàn tay rịn rất nhiều mồ hôi, chỉ sợ đối phương phát hiện ra điều gì.
“Thế nào?” Mộc Nhược Na ở bên cạnh hỏi: “Sủi cảo đã đưa rồi sao?”
Cố Hề Hề cứng đờ người, gật gật đầu: “Trong các con tin chỉ có ba người là người Châu Á, theo tác phong của Hans thì hắn nhất định không đưa sủi cảo cho tất cả con tin, nói cách khác, khả năng Mặc lão gia tử ăn sủi cảo chỉ là 33%. Chỉ cần Mặc lão gia tử nhìn thấy sủi cảo thì ông ấy sẽ biết là do tôi làm, nếu ông ấy ăn và nhận ra hạt cát, sẽ hiểu chúng ta đang nghĩ cách lập kế hoạch ám sát người để cứu ông ấy ra.”
Mộc Nhược Na cau mày nói: “Hans không từ chối sủi cảo của cậu, lại đem sủi cảo vào đưa cho con tin?”
Cố Hề Hề gật gật đầu.
“Có gì đó không đúng ở đây…” Mộc Nhược Na lấy tay day day cằm suy tư, ở trong lĩnh vực đoán nhân tâm thì cô là người nhạy cảm hơn Cố Hề Hề.
“Đúng là không bình thường.” Doãn Tư Thần vừa chợp mắt một lát đã tỉnh, anh nghe được Cố Hề Hề nói thì đi vào trong: “Có khả năng hắn đã đoán được ý định của em, sở dĩ không ngăn cản là vì hắn ta rất tự tin và tự phụ.”
“Đúng là quái nhân, biết ý định của cậu mà còn làm bộ như không biết.” Mộc Nhược Na lẩm bẩm.
Lúc này Hirayama Jiro đi tới, nói: “Hề Hề, hai đứa nhóc tỉnh dậy rồi, chúng đi khắp nơi tìm cô đó.” Sau khi lên đảo thì Hirayama Jiro đã quay lại trang phục thường ngày là áo thun và giày thể thao, nhìn cậu không khác gì thiếu niên.
Cố Hề Hề gật gật đầu, liền chạy đi tìm hai bánh bao nhỏ.
Mộc Nhược Na định đi theo thì Hirayama Jiro đã đưa tay ngăn cản, nắm chặt tay cô rồi kéo cô đi: “Đi theo anh!”
Doãn Tư Thần cười cười lắc đầu, quay người ra ngoài tiếp tục theo dõi công việc, mọi thứ đã chuẩn bị gần như đầy đủ, chỉ là quy mô không lớn như bên phía nhóm người của Hans.
Cố Hề Hề vào bên trong hang động, đi thẳng đến nơi nghỉ của hai bánh bao nhỏ nhưng lại không thấy ai. Trong lúc cô đang định kêu người hầu lại để dò hỏi thì nghe được một thanh âm từ phía sau.
“Hề Hề, muốn nói chuyện riêng với em một câu đúng là không dễ dàng. Nếu không lấy con trai của em ra làm lý do thì thật là khó gặp em.”
Cố Hề Hề quay người lại, đã thấy vẻ mặt mệt mỏi của bá tước Phillips đang đi về phía cô. Sắc mặt của bá tước lúc này rất xấu, đôi mắt màu hồng bảo thạch vì thức đêm mà đã loe hoe vài sợi gân máu.
“Ngài chưa nghỉ ngơi sao?” Cố Hề Hề hỏi: “Không phải đã nói sau nửa đêm thì ngài nên nằm nghỉ một chút sao?”
Bá tước Phillips nhẹ nhàng cười: “Sao có thể ngủ được? Lúc gặp em ở London, tôi có đưa cho em huy hiệu của gia tộc Phillips, em còn giữ hay không?”
Cố Hề Hề gật đầu: “Tôi vẫn giữ, tôi định sau khi Cố Miểu chính thức trở lại gia tộc Phillips sẽ giao cho thằng bé.”
Bá tước Phillips khẽ gật đầu, nói: “Không cần gấp gáp. Tôi gọi em đến đây là có việc muốn nói trước với em.”
Cố Hề Hề lập tức yên lặng lắng nghe.
Ánh mắt bá tước Phillips trở nên phức tạp, cúi đầu nhìn Cố Hề Hề thật lâu, chậm rãi nói: “Nếu tôi… phải chết ở đây, liệu em có thể lấy danh nghĩa là người giám hộ cho Cố Miểu mà đến Anh quốc sống cùng thằng bé đến khi nó trưởng thành?”
Edited by Airy
Beta by Airy