Khi nhận được thiệp mời của Tưởng phu nhân thì Cố Hề Hề đã sửng sốt mất một lúc lâu, bởi vì ngoài việc mời cô đến sơn trang suối nước nóng thì bà còn thuận tiện chuyển lời đến cô một câu: Giúp Tưởng Huy Âm chọn chồng!
Cố Hề Hề ngây ngẩn khá lâu, sau đó gọi điện thoại cho Doãn Tư Thần để ca thán, anh nhẹ nhàng cười trả lời: “Được rồi, sơn trang suối nước nóng của mợ không phải nơi ai cũng có thể đến đâu, lần này em xem như là đi thư giãn vui vẻ một chuyến đi. Còn Tưởng Huy Âm quả thật nên lấy chồng rồi, còn để lại ở nhà thì sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.”
Và cứ như vậy, mọi người đã sắp xếp đưa Cố Hề Hề đến khu vực thuộc sở hữu riêng của Tưởng phu nhân – sơn trang suối nước nóng.
Về phần Doãn Tuyết Mạt, không biết cô ta nghe ngóng tin tức từ đâu để biết được về thân phận của Tiêu Hằng, cô ta đã biết Tiêu Hằng là thủ tịch trợ lý của Doãn Tư Thần, hiện tại đang phụ trách về an toàn của Cố Hề Hề, ngay sau đó thì cô ta thường xuyên kiếm cớ lảng vảng gần Doãn gia.
Đáng tiếc, Cố Hề Hề là nữ chủ nhân đời thứ ba của Doãn gia, hiển nhiên sẽ luôn bận bịu với các buổi tiệc xã giao, mà đó là những buổi gặp mặt không phải thể loại cấp bậc như Doãn Tuyết Mạt có thể tham dự.
Cho nên nhiều ngày ròng rã của Doãn Tuyết Mạt chỉ là công sức dã tràng, cuối cùng nghe nói Tưởng gia mời Cố Hề Hề đến sơn trang suối nước nóng, cô ta liền nghĩ mọi cách dựa vào quan hệ với Tưởng Huy Âm mà mặt dày mày dạn bám theo. Đương nhiên mục đích của cô ta là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (*)!
(*) Ý của Tuý Ông không phải ở rượu: có dụng ý khác.
…
Cố Hề Hề ngồi trên ghế sofa bên trong chiếc xe ô tô xa hoa, tay cô cầm một ly nước chậm rãi uống, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ khẽ liếc nhìn Tiêu Hằng, anh chàng thủ tịch trợ lý này mặt vẫn đăm đăm.
“Thiếu gia làm gì đều có đạo lý riêng của cậu ấy.” Tiêu Hằng mở lời, khẩu khí hơi cứng nhắc.
Cố Hề Hề đáp lại với một vẻ mặt đau khổ: “Ừ.”
Này, rốt cuộc ai là chủ nhân, ai là trợ lý đây chứ? Cô chưa từng thấy qua chủ nhân nào phải nhìn sắc mặt trợ lý để nói chuyện!
Bất quá thì Cố Hề Hề nhìn riết đã quen… ai kêu bao nhiêu lần cô gặp nguy hiểm đều là Tiêu Hằng ra tay cứu? Ai nha, ăn ké thì chột dạ, của cho là của nợ, giờ được người cứu cũng chột dạ luôn?
“Yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để ai tổn thương đến cô.” Tiêu Hằng nói thêm một câu, thanh âm đông cứng.
Cố Hề Hề ngầm liếc mắt nhìn Tiêu Hằng một cái, người đàn ông cao to, dáng người hơi thô kệch, kể cả nói lời an ủi mà còn khô như ngói nha!
Nhưng Cố Hề Hề lại nhẹ nhàng đáp: “Chuyện ngày hôm đó, cảm ơn anh.”
Đáy lòng Tiêu Hằng tức thì cảm giác mềm mại, tuy nhiên gương mặt không đổi cảm xúc, đối với lời cảm tạ này thì anh lạnh băng trả lời: “Nếu không phải vì cô quá ngốc thì sao thiếu gia lại để tôi phụ trách việc đảm bảo an toàn của cô? Muốn cảm ơn tôi thì cô nên tự biết chăm sóc bản thân mình, đừng gây thêm phiền toái cho thiếu gia!”
Cố Hề Hề méo mặt, dở khóc dở cười…
Hình như đối phương đang chỉ trích cô thì phải!? Ví như đang nói cô luôn tự đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, mà thật sự cô không cảm thấy bơi lội là việc gì nguy hiểm cả!
Trên thế giới này tuy có không ít kẻ điên, luôn bị chứng vọng tưởng lúc nào cũng thích đối nghịch với cô, và Tưởng Huy Âm cùng Doãn Tuyết Mạt là hai trong số những kẻ điên đó!
Nhưng mà đại đa số những người còn lại chính là vẫn thật bình thường, bọn họ sẽ không làm hại đến cô mà, đúng không?
Đương nhiên Cố Hề Hề chỉ dám nghĩ trong đầu chứ không nói ra, nếu không thì nét mặt vị trợ lý này sẽ đen như đêm ba mươi mất thôi.
Tiểu Vương ở bên cạnh nhịn không được, bèn lên tiếng: “Anh họ, anh nói thiếu phu nhân như vậy thì thật quá đáng! Thiếu phu nhân chỉ là có lòng tốt, chứ không phải ngu ngốc! Mấy người phụ nữ đó luôn đối địch với thiếu phu nhân, chẳng qua vì thiếu phu nhân không muốn làm lớn chuyện nên mới bị họ lấn lướt!”
Cố Hề Hề hướng về phía Tiểu Vương cười cười.
Tiểu Vương tiếp tục nói: “Anh họ, anh càng không cần phải lo lắng chuyện thiếu phu nhân có xứng với tổng giám đốc hay không. Thực tế thì xứng hay không xứng, là do tổng giám đốc định đoạt! Chúng ta làm trợ lý thì chỉ cần phục tùng quyết định của chủ nhân, đây là điều trước kia anh họ dạy em mà, sao giờ anh lại đi ngược lại với những gì mình đã nói? Thiếu phu nhân tính tình hiền lành nên mới để yên cho anh chỉ trích! Nếu đổi lại người khác thì không biết họ đã nói gì trước mặt tổng giám đốc rồi đó!”
Tiêu Hằng bị những lời này của Tiểu Vương làm cho nghẹn họng, không đối đáp được gì.
Bản thân anh rất buồn bực, bề ngoài tuy anh rất bình thường, nhưng khi đối mặt với Cố Hề Hề thì lại trở nên bất thường…?! Khoảnh khắc chạm phải đôi mắt trong veo thì đáy lòng Tiêu Hằng cảm thấy quái quái?
Tiêu Hằng không nói gì nữa, xoay người hướng ra ngoài cửa sổ nhìn phong cảnh. Cố Hề Hề kéo tay Tiểu Vương, nhẹ nhàng cười và khẽ lắc đầu, vậy nên lúc này Tiểu Vương mới dừng lại.
Suốt quãng đường đi tiếp theo thì cả ba người không ai mở miệng nói chuyện nữa, Cố Hề Hề tuỳ ý xem vài cuốn tạp chí để giết thời gian, Tiểu Vương ở bên cạnh hầu hạ và thỉnh thoảng để ý rót nước cho cô.
Một lúc lâu sau đó đã đến nơi, ô tô dừng lại bên cổng lớn của sơn trang.
Tiểu Vương xuống xe trước, theo sau là Cố Hề Hề, tiếp theo Tiểu Vương vội vàng khoác cho Cố Hề Hề một áo choàng lông ấm áp.
Trước đại sảnh là một đám đông đang đứng chờ, Cố Hề Hề vừa xuất hiện thì tất cả liền xôn xao, ở đây có rất nhiều người đều hướng về Cố Hề Hề!
Trong yến hội quyên tặng từ thiện ngày mùng một đầu năm mới, nổi bật nhất chính là Doãn đại thiếu phu nhân! Hiện tại toàn thế giới không ai không biết địa vị của Cố Hề Hề ở Doãn gia, lấy lòng Cố Hề Hề, chẳng khác nào là lấy lòng Doãn Tư Thần.
Vì vậy khi nghe được tin Tưởng phu nhân mời Cố Hề Hề đến sơn trang suối nước nóng thì các đại gia đình từ hào môn đến gia đình trí thức bình thường, chỉ cần trong nhà còn con trai con gái chưa lập gia đình thì họ đều dốc sức để lấy được thiệp mời của Tưởng phu nhân.
Đây chính là ý niệm Tưởng phu nhân mong muốn, bà tính toán nương vào thân phận và địa vị của Cố Hề Hề để quy tụ các thanh niên nam nữ ưu tú, nam có thể dành cho Tưởng Huy Âm, nữ có thể gả cho Tưởng Dật Hải. Cho nên lần này Tưởng phu nhân không quá khắt khe, chỉ cần là con cái gia thế trong sạch lễ nghĩa là bà đều ưng thuận.
Thời điểm Cố Hề Hề vừa xuống xe thì thấy một nhóm người đông nghịt. Cô hít sâu một hơi: “Whoaa, nhiều người như vậy ư!”
Tiêu Hằng hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
Tiểu Vương mở miệng nói: “Những người này đều đến vì Doãn gia và Tưởng gia! Chị cứ nhìn điệu bộ lấy lòng của họ thì biết.”
Cố Hề Hề gật gật đầu, bỗng dưng cô thấy một thân ảnh quen thuộc trong đám đông, Doãn Tư Dược vậy mà lại ở đây? Bất quá nghĩ lại thì Doãn Tư Dược cũng là một người độc thân, nằm trong phạm vi các khách mời phù hợp để tham gia bữa tiệc.
Từ xa thì Doãn Tư Dược đã nhìn thấy Cố Hề Hề, vội vàng đến chào hỏi: “Chị dâu.”
Cố Hề Hề hướng về đối phương, gật gật đầu. Sau sự việc ngày giao thừa thì Doãn Tư Thần đã an bài thành công để Doãn Tư Dược làm việc tại chi nhánh Đằng Hạo, còn thành hay bại thì phải do tự lực cánh sinh.
Doãn Tuyết Mạt thấy Cố Hề Hề đã đến, liền mon men tiến lại gần. Cô ta liếc mắt thấy được Tiêu Hằng thì ánh mắt tức khắc sáng lên!
Nhưng hiển nhiên Doãn Tuyết Mạt vẫn còn chút lý trí, cô ta không ngốc đến mức xông đến chào hỏi anh ngay được, bởi vì cô ta trước giờ luôn đối đầu Cố Hề Hề không biết bao nhiêu lần, giờ sao có thể tự nhiên đổi thái độ?
Đột nhiên quá thân thiện, hẳn sẽ khiến đối phương hoài nghi?
Chính vì vậy Doãn Tuyết Mạt chỉ đứng yên đó, quan sát Cố Hề Hề và len lén nhìn Tiêu Hằng. Cô ta há miệng thở dốc, muốn nói gì nhưng lại thôi.
Cố Hề Hề không buồn quan tâm đến Doãn Tuyết Mạt, bởi vì cô đang phải chào hỏi rất nhiều người xung quanh. Có một cô gái xinh đẹp bận lễ phục màu vàng nhạt, nhịn không được bèn hỏi Cố Hề Hề: “Doãn thiếu phu nhân, chúng ta là khách đều đã đến cả rồi, sao gia chủ chưa xuất hiện nhỉ?”
Chủ nhân của Tưởng gia không ở đây, chỉ có quản gia phụ trách việc tiếp khách, đây quả là chuyện thất lễ, người của Tưởng gia không thể hồ đồ như vậy… Hẳn là trên đường đến đây đã xảy ra chuyện gì.
Cố Hề Hề đoán không sai, lúc này ở Tưởng gia đang là một màn phong ba bão táp!
Cố Hề Hề lập tức nói: “Tưởng đại thiếu gia và Tưởng đại tiểu thư chính là nhân vật chính của hôm nay, đương nhiên là phải xuất hiện sau cùng. Mợ của tôi là người rất phóng khoáng, chúng ta đến đây là để vui chơi thư giãn, cho nên mong mọi người đừng câu nệ. Tiểu Vương, em đi nói quản gia an bài cho các vị khách. Hôm nay đến đây chính là các nam thanh nữ tú, mọi người vui vẻ là được, các lễ tiết có thể tạm thời bỏ qua.”
Có lời giảng hoà của Cố Hề Hề thì thái độ của người xung quanh đã dễ chịu hơn. Quản gia nhìn Cố Hề Hề đầy cảm kích, liền vội vàng đi sắp xếp phòng nghỉ cho khách, và cho người hầu đưa hết hành lý vào phòng.
Cố Hề Hề là vị khách tôn quý nhất, nên phòng của cô đương nhiên khác với mọi người. Phòng của cô được trang bị tựa như một căn hộ nhỏ, tiêu chuẩn ngang ngửa phòng tổng thống của các khách sạn sang trọng bậc nhất, bên trong có nhiều phòng nhỏ khác là để dành cho các vệ sĩ và trợ lý luôn túc trực bảo hộ bên cạnh.
Thân phận đặc biệt của cô, cộng thêm việc cô đang mang thai nên không chỉ có Doãn gia khẩn trương, mà cả Tưởng gia cũng sốt sắng! Tất cả đều không dám khinh suất trong việc đối đãi. Cho nên Tiểu Vương và Tiêu Hằng, cùng với tài xế, hai vệ sĩ đều ở chung trong căn phòng để luôn có thể bảo hộ bên cạnh cô.
Hơn nữa, để chăm sóc tốt nhất thì Tưởng gia đã bố trí thêm hai người hầu để chăm sóc việc ăn mặc ở hằng ngày cho Cố Hề Hề, đây là đãi ngộ mà những người khác không thể có được.
Các vị khách còn lại chỉ ở phòng đơn, có thể mang theo một hoặc hai người hầu bên cạnh, hoặc là trợ lý, còn vệ sĩ đều phải lưu lại bên ngoài.
Phòng của Doãn Tuyết Mạt ở không xa so với phòng của Cố Hề Hề, đây hoàn toàn không phải trùng hợp mà là do cô ta đã hao tổn tâm tư đổi phòng với người khác. Bất quá thì Cố Hề Hề dĩ nhiên chẳng quan tâm,
…
Lúc này ở Tưởng gia…
Tưởng Huy Âm quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa, không ngừng van xin Tưởng phu nhân: “Mẹ, con không muốn đi sơn trang suối nước nóng gì cả! Mẹ, con thích anh hai có gì là sai chứ? Vì cái gì mà mẹ nhất định phải chia rẽ con và anh ấy? Hiện tại con là con gái của mẹ, sau này trở thành con dâu của mẹ không phải tốt sao? Nhiều năm qua mẹ rất yêu thương con, vì cái gì phải nhất định làm con khó xử?”
Nét mặt Tưởng phu nhân lãnh đạm liếc nhìn Tưởng Huy Âm, thanh âm lạnh băng: “Tưởng Huy Âm, sở dĩ ta gọi con vào đây là vì muốn cho con cơ hội cuối cùng giữ lại thể diện. Hôm nay dù muốn hay không thì con nhất định phải đến sơn trang! Con và cả Dật Hải đều sẽ đi, Dật Hải sẽ tìm một vị hôn thê phù hợp, còn con sẽ tìm một người chồng tương xứng. Chỉ cần con lựa chọn thích hợp, thì ta sẽ nể tình cảm mẹ con hơn hai mươi năm qua mà cho con một phần hồi môn hậu hĩnh, không khiến con phải mất mặt khi đi lấy chồng. Tất cả ý niệm không nên có thì con hãy từ bỏ ngay đi! Tưởng gia thiếu phu nhân tuyệt đối không thể là con!”
Edited by Airy
Beta by Airy